Bách Luyện Thành Thần

Chương 1525





Cung Vũ cũng đã tới nên La Chinh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi tiện tay ném Cảnh Toàn kia ra xa mấy trượng, sau đó lập tức nói: “Thiên Khung tộc các ngươi cũng thật quy củ. Tự hỏi y đi!”

La Chinh ngầm dùng sức trong cái ném này nên Cảnh Toàn vừa rơi xuống đất đã muốn bay lên trời ngay. Nhưng y vừa mới đứng lên thì lại bị lộn vài vòng, trông hết sức thảm hại.

“Ngươi muốn chết!” Thấy con trai mình bị ném đi như ném chó chết, Cảnh Thần - cha của Cảnh Toàn rất tức giận, muốn xông lên đánh cho La Chinh một trận.

“Cảnh Thần.” Cung Vũ lạnh giọng nhắc nhở.

Cảnh Thần cũng không phải tên ngốc, y khá hiểu tính cách của Cung Vũ. Người có thể khiến Cung Vũ khách sáo như vậy thì e rằng lai lịch sẽ rất lớn...

Chẳng qua Cảnh Thần khó mà suy đoán ra được thân phận của La Chinh chỉ trong chốc lát. Dù sao chỉ mình cái gọi là “người gạt lửa” cũng không thể khiến Cung Vũ khách khí như vậy được!

Trong toàn bộ cấm địa Luyện Thần, cả sáu chủng tộc lớn đều không nể mặt võ giả ngoại tộc. Dù sao nơi đây cũng chính là địa bàn của sáu chủng tộc lớn bọn họ, ngay cả nhân vật như Tần Thiên Trạch cũng phải hao tâm tổn trí lắm mới được Thiên Khung tộc chiếu cố.

Thế nên y rất tò mò, không biết rốt cuộc La Chinh trước mắt này có lai lịch thế nào?

Đợi đến khi Cảnh Toàn bò dậy, Cung Vũ mới mở miệng nói: “Cảnh Toàn, ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đắc tội với khách quý của chúng ta.”

Từ “khách quý” này lập tức làm cho đám Cảnh Thần, Cảnh Toàn nặng trĩu trong lòng. Kể cả nhóm võ giả Thần Vực cũng hơi sững sờ.

Hằng năm, những võ giả Thần Vực này đều dùng đủ mọi cách để lấy lòng Thiên Khung tộc, nhưng vẫn không được trở thành “khách quý” theo lời Cung Vũ. Vậy thì một sinh linh thứ cấp hèn mọn như La Chinh này sao có thể trở thành khách quý?

Lúc này bọn họ cũng không biết nên nói gì.

Ba người Cơ Lạc Tuyết, Khổ Đăng và Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu sau lưng La Chinh lại nhìn nhau lần nữa, đôi bên đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Trước đây, họ đều lo lắng cho La Chinh, sợ Thiên Khung tộc sẽ trả thù. Bây giờ cảm giác lo lắng này bỗng tan thành mây khói. Đây chính là Cung Vũ, thủ lĩnh của Thiên Khung tộc đó!

Rốt cuộc La Chinh đã làm gì mà có thể khiến thủ lĩnh của Thiên Khung tộc khách khí với hắn như vậy?

Tất nhiên Cơ Lạc Tuyết không nhịn được mà cảm thán trong lòng. Bản thân vất vả nỗ lực, tiến vào Thiên Khung tộc trong thời gian đã định, hấp thu Chân Nguyên Thủy Mạt. Nàng vốn còn vui mừng vì tốc độ và vận may của mình, nhưng so sánh với La Chinh thì đây quả thực là một trò cười!

Trong chiến trường mộng ảo, Cơ Lạc Tuyết từng thua dưới tay La Chinh, có lẽ lúc đó nàng còn không phục một chút. Dù sao mọi người cũng đều là Đạo Tử, thực lực luôn có không gian phát triển, tương lai không ai nói trước được. Nhưng bây giờ thì coi như Cơ Lạc Tuyết đã thật sự phục rồi!

Suy nghĩ trong lòng Khổ Đăng và Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cũng gần giống Cơ Lạc Tuyết!

Cảnh Toàn đâu chịu nói thật. Bị La Chinh quăng một cái như thế, khí huyết cả người y xao động, thủy triều ở thế giới trong cơ thể càng dâng cao hơn, làm y khó chịu muốn chết. Y mở miệng liền nói: “Thủ lĩnh, ta chỉ làm theo quy tắc trong tộc, ngăn đám võ giả này ẩu đả mà thôi. La Chinh tranh giành địa bàn Thủy Triều Dâng Trào với người khác, chính ta đứng ra ngăn cản, cũng đuổi hắn khỏi Thiên Khung tộc. Nhưng không ngờ người này lại đánh ta...”

Nghe thấy lời biện bạch của con trai, Cảnh Thần ở bên cạnh đương nhiên cũng thêm mắm dặm muối: “Con ta chỉ duy trì quy tắc trong tộc, cũng không làm gì sai, mong thủ lĩnh minh giám, trừng phạt người này theo luật!”

Cung Vũ nhíu mày. Y không hề tin lời nói một bên của Cảnh Toàn, hai mắt y lại nhìn về phía La Chinh: “La Chinh, Cảnh Toàn nói như vậy có đúng hay không?”

Nhóm võ giả ở đây đều đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, tất nhiên biết Cảnh Toàn nói dối. Đại khái bọn họ cũng hiểu, thái độ của Cung Vũ chắc là nghiêng về La Chinh. Hoặc có thể nói Cung Vũ không hề muốn làm mất lòng La Chinh. Nếu La Chinh giải thích, đối chất thẳng mặt thì e rằng hai cha con Cảnh Toàn, Cảnh Thần này không thể làm gì được hắn...

La Chinh nhìn Cảnh Toàn, sau đó lại cười ha ha một lúc, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngông cuồng: “Ha ha ha, nói rất đúng. Chính là như Cảnh Toàn nói. Không biết Cung thủ lĩnh muốn xử lý như thế nào?”

La Chinh cứ thế thoải mái thừa nhận lời nói bừa bãi của Cảnh Toàn như vậy lại khiến cho mọi người ở đây sững sờ thêm lần nữa.

“Không phải La Chinh này bị ấm đầu rồi đó chứ?”

“Hắn còn không thèm giải thích, ngược lại còn thừa nhận!”

“Không biết thằng nhãi này đang nghĩ gì nữa...”

Theo quan điểm của bọn họ, La Chinh là người có lý. Trong lòng họ hiểu rõ, chuyện Cảnh Toàn thiên vị những võ giả Thần Vực kia là một bí mật công khai trong Thiên Khung tộc, ngay cả Cung Vũ cũng biết, thậm chí có một số quy tắc trong đó còn do Cung Vũ định ra!

Với tin tức nhanh nhạy của Cung Vũ thì làm sao y không biết Cảnh Toàn đang nói láo?

Trong Thủy Triều Dâng Trào thì cũng chỉ có mấy chuyện kiểu này mà thôi, có dùng đầu gối thì cũng có thể nghĩ ra...

Hắn hỏi ý kiến La Chinh, đương nhiên là cho La Chinh một cơ hội tranh luận, cho hắn một chữ “lý”. Mọi người cũng mượn đó mà lấy một cái cớ khiển trách Cảnh Toàn một phen cho có, rồi chuyện này cứ cho qua.

Tuyệt đối không ngờ La Chinh lại chẳng hề tranh luận, trái lại còn thoải mái thừa nhận.

“Sơ Nguyệt, thấy không? Đàn ông như vậy mạnh gấp trăm nghìn lần so với tên Tần Thiên Trạch kia. Tỷ tỷ muốn cho muội thấy, đàn ông tốt trong thiên hạ này còn đầy. Còn tên Tần Thiên Trạch kia chẳng qua chỉ là một thằng hề nhảy nhót mà thôi!” Hàm Lưu Tô bỗng nhiên mở miệng nói.

Cô gái áo bào tím kia chính là muội muội của Hàm Lưu Tô, tên là Hàm Sơ Nguyệt.

Giờ đây nàng không rõ La Chinh này đang làm gì nữa, cũng quên mất mình đang mâu thuẫn với tỷ tỷ mà ngốc nghếch hỏi: “Tại sao hắn lại thừa nhận lời của Cảnh Toàn?”

Hàm Lưu Tô khẽ mỉm cười: “Bởi vì hắn không quan tâm.”

“Không quan tâm cái gì?” Hàm Sơ Nguyệt lại hỏi.

“Không quan tâm mình có lý hay không, cho nên cũng không cần phủ nhận. Bởi vì dù hắn có lý hay không thì Cung Vũ cũng sẽ không truy cứu hắn.” Hàm Lưu Tô mỉm cười nói: “Cái gọi là đạo lý, chỉ là một ranh giới do người yếu vẽ ra mà thôi. Người yếu thì trốn chặt trong cái đạo lý đó, còn kẻ mạnh... đương nhiên không thèm!”

Suy nghĩ của Hàm Sơ Nguyệt đơn thuần hơn Hàm Lưu Tô rất nhiều. Còn đang ở tuổi mới biết yêu, nên nàng chưa chắc đã hiểu được toàn bộ những lời Hàm Lưu Tô nói, nhưng cũng đã lý giải được không ít. Thế nên bây giờ nàng lại chăm chú nhìn người thanh niên cách đó không xa kia.

Nói đơn giản một chút thì La Chinh giống như đang bảo với Cảnh Toàn rằng: Ta ức hiếp ngươi đó, ta không tuân theo quy tắc đó, ngươi có thể làm gì ta?

Nghe thấy câu trả lời của La Chinh, Cung Vũ trực tiếp chửi thầm “mẹ nó” ở trong bụng, rủa La Chinh ra khỏi cửa bị sét đánh chết.

Thằng nhãi này muốn khiến mình không có đường lui!

“Thật can đảm. Nếu đã dám làm dám chịu, vậy ngươi tự kết liễu hay để đích thân ta ra tay?” Cảnh Thần lại không suy nghĩ nhiều như vậy. Dù sao La Chinh cũng đã thừa nhận. Hắn đã tự tìm đường chết thì tất nhiên Cảnh Thần cũng vui lòng tiễn hắn một đoạn đường.

Cảnh Thần biểu hiện như vậy chỉ khiến Cung Vũ càng không có đường lui. Bởi vì Cung Vũ đang tìm một lý do nào đó để bỏ qua cho La Chinh. Tốt nhất là lý do này vừa có thể ổn định uy nghiêm và quy tắc của Thiên Khung tộc, lại khiến La Chinh cảm thấy khó chịu. Bởi vì Cung Vũ nhất định sẽ không động chạm tới La Chinh.

Thế mà Cảnh Thần này còn ở đây thêm mắm dặm muối, trong lòng Cung Vũ cũng đang không biết làm thế nào, chỉ nói với vẻ mặt u ám: “Cảnh Thần, đưa con trai ngươi cút khỏi Thủy Triều Dâng Trào cho ta!”

“Dựa, dựa vào cái gì...?” Cảnh Thần sửng sốt nhìn chằm chằm Cung Vũ mà hỏi. Tốt xấu gì y cũng là trưởng lão của Thiên Khung tộc!

“Cảnh Thần, thủ lĩnh bảo ngươi đi, ngươi cứ rời đi là được. Có gì trở về chúng ta lại nói tiếp.” Bên cạnh Cung Vũ có người đứng ra khuyên nhủ.

Nhìn thấy mấy vị trưởng lão nháy mắt với mình, cuối cùng Cảnh Thần cũng ý thức được chuyện này không đơn giản. Y cắn răng, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn La Chinh một cái, chỉ hận ánh mắt của mình không thể hóa thành con dao mà cắt La Chinh thành mảnh vụn. Sau đó y liền túm lấy Cảnh Toàn rồi giương cánh lên bay đi.

Cung Vũ đang lâm vào thế khó xử, thậm chí cũng muốn cắn răng chạy đi, song trên thế giới này chưa bao giờ thiếu người túc trí đa mưu.

Ngay vào lúc này, một vị võ giả ngoại tộc đột nhiên nhảy ra, chắp tay với Cung Vũ mà nói: “Thủ lĩnh đại nhân! Vừa rồi ta ở chỗ này tận mắt thấy toàn bộ quá trình sự việc. Chính là Tần công tử khiêu khích, La Chinh tức giận nên mới phản kích! Cảnh Toàn nọ lại thiên vị Tần công tử nên mới xảy ra xung đột với La Chinh...”

Giải thích xong, Cung Vũ không ngừng gật đầu, sắc mặt cũng ôn hòa lại: “Thì ra là thế, chuyện này vốn là lỗi của Cảnh Toàn, La Chinh bị oan uổng rồi! Lát nữa ta sẽ hỏi tội Cảnh Toàn!”

La Chinh cũng sẽ không tìm thêm phiền phức. Từ đầu đến cuối Cung Vũ đều thiên vị và nhượng bộ hắn, huống hồ kẻ sai cũng không phải Cung Vũ. Nếu như hắn lại làm khó dễ thì sẽ thành ra ép người quá đáng rồi. Nguồn :

Coi như sóng gió đã qua, trước khi Cung Vũ chuẩn bị dẫn người rời đi thì lại quay đầu hỏi: “Ngươi tên là gì?” Hắn hỏi võ giả vừa mới nhảy ra kể lại toàn bộ quá trình.

“Tiểu nhân tên là Hàn Bình!” Người nọ vừa mừng vừa sợ, ôm quyền cười nói.

Những võ giả ngoại tộc trong Thủy Triều Dâng Trào lập tức hối hận không thôi. Họ đều tận mắt thấy toàn bộ quá trình, nhưng chỉ có Hàn Bình là nhảy ra vào thời điểm quan trọng nhất, cũng là người nhìn thấu tâm tư Cung Vũ nhất, đã giúp Cung Vũ giải vây. Về sau người này đi lại trong Thiên Khung tộc, nhất định sẽ nhận được không ít quan tâm.

Ngay lúc Cung Vũ chuẩn bị dẫn mọi người rời đi, nước đen bên dưới lại đột nhiên phun ra!