Lúc trước, La Chinh đã đá rất nhiều võ giả Thần Vực xuống dòng nước đen này. Sau khi rơi xuống nước, các võ giả đều tới tấp chuyển tới những đài cao khác...
Nhưng có một người lại chưa hề xuất hiện, đó chính là Tần Thiên Trạch - người đầu tiên rơi xuống nước!
Tính cách Tần Thiên Trạch vốn rất dễ ghi hận, huống hồ võ giả xuất thân từ thế lực lớn như y thường coi trọng mặt mũi hơn trời.
Lần này y đã chịu thiệt lớn trong tay La Chinh, gương mặt còn bị La Chinh mài xuống sàn. Ngoại trừ giết chết La Chinh thì trong lòng y gần như không còn nguyện vọng nào khác!
Dòng nước đen tuôn ra thì cũng có người kêu lên: “Thủy triều lại tới nữa rồi, mọi người chuẩn bị tinh luyện!”
Ở đây mỗi ngày chỉ có bảy lần Thủy Triều Tuôn Trào, thế nên mỗi lần đều hết sức quý giá đối với đám võ giả. Vất vả lắm mới vào được đây, tất nhiên họ sẽ không bỏ qua mỗi một cơ hội.
Song cũng có võ giả nghi ngờ, bởi đáng lẽ Thủy Triều Tuôn Trào thì tất cả làn nước màu đen đều phải phun ra cùng lúc, sao lúc này lại chỉ xuất hiện ở một bên của đài trung tâm này?
“Có vẻ không phải là Thủy Triều Tuôn Trào, mà là dưới nước đen này có thứ gì đó!”
Trong nước đen nọ xuất hiện một vòng xoáy lớn, sau đó bắt đầu hút xoáy xuống phía dưới một cách điên cuồng, giống như phía dưới có một con quái thú đang há to miệng để hút lấy nước đen. Mực nước giữa vòng xoáy thấp hơn ngoài rìa cả trượng!
“Rầm!”
Chính giữa vòng xoáy đột nhiên xuất hiện một vòi rồng nước bắn thẳng lên trời. Mà ở trên vòi rồng nước này lại có một võ giả đang đứng sừng sững. Đó chính là Tần Thiên Trạch kia!
Tần Thiên Trạch bị La Chinh đè áp mặt xuống sàn mà mài nên nửa bên mặt đều bầy nhầy máu thịt, nhiều chỗ thậm chí đã lộ ra cả xương trắng. Hơn nữa, vẻ mặt y lúc này trông đặc biệt dữ tợn!
“Hử?” Cung Vũ vốn định đi lại quay đầu, nhìn thấy cảnh tượng này: “Là vị công tử kia của Tần gia?”
“Nhìn có vẻ rất tức giận, chắc là muốn liều mạng. Có nên ngăn cản không?” Bên cạnh Cung Vũ có người hỏi.
Cung Vũ xua tay lắc đầu: “Để xem thế nào...”
Bây giờ Cung Vũ vẫn chưa rõ về thực lực của La Chinh. Song, thằng nhóc này có thể ngăn được rắn lửa của y, hơn nữa khi ngăn còn chẳng có vẻ gì là tốn sức, quả thực có tư cách tiến vào đội săn thần của Băng Sơn tộc. Mà địa vị của người trong đội săn thần lại tương đương với trưởng lão của Thiên Khung tộc.
Nếu La Chinh thật sự có được thực lực này thì một Tần công tử Thần Biến Cảnh kia hẳn cũng không phải là đối thủ của hắn.
Giờ phút này thiếu gia Tần gia phẫn nộ ra tay, ngược lại còn có thể giúp họ kiểm tra được thực lực của La Chinh. Nhưng nếu Tần Thiên Trạch này không địch lại được thì sợ là sẽ gặp xui xẻo...
Tần gia nhất định sẽ vì chuyện này mà đến hỏi Thiên Khung tộc. Nhưng Cung Vũ cũng chẳng hề quan tâm.
Các chủng tộc của sáu thánh địa tu luyện lớn đều có vốn liếng của bản thân. Nơi này là cấm địa Luyện Thần, chỉ có người khác cầu cạnh họ, họ không cần phải cầu cạnh người khác.
“Ta! Tần Thiên Trạch, lập Đại Chí Nguyện! Dùng danh tiếng đời ta, lấy tâm ma để thề, diệt tất cả khốn đốn trước mắt, chí bảo hồng mông, nghe hiệu lệnh của ta!”
Tần Thiên Trạch chót vót tít trên trời cao, lớn tiếng nói, bắt đầu thi triển thuật Đại Chí Nguyện...
Thuật Đại Chí Nguyện cũng là một trong ba nghìn thần đạo, hơn nữa còn là thần đạo được lưu truyền rộng rãi nhất.
Bởi vì tu luyện thần đạo này không hề xung đột với thần đạo của y, mà ngược lại, thuật Đại Chí Nguyện này chính là một kiểu dựa vào bản thân. Lúc đối mặt với nguy cơ sống chết, thi triển Đại Chí Nguyện này có thể khiến cho thực lực bản thân tăng lên gấp bội!
Cho nên mặc dù Hạ Tả Vệ chỉ có tu vi Giới Chủ, nhưng dựa vào Đại Chí Nguyện thì hắn vẫn có thể tạm ngăn cản trăn Vô Tướng Thiên!
Đương nhiên bất cứ chuyện gì cũng có mặt lợi, mặt hại. Nhận được càng nhiều thì hạn chế cũng càng lớn, đây là một nguyên tắc trao đổi công bằng. Nếu dùng Đại Chí Nguyện mà vẫn không địch lại được đối phương thì đời này sẽ còn phải làm lễ tạ thần.
Không làm lễ tạ thần thì tu vi kiếp này khó có thể tiến bộ.
Hôm ấy, đám người Hạ tả vệ đã cứu được Hàm Lưu Tô, nhưng bọn họ không có thực lực giết chết trăn Vô Tướng Thiên. Đối với họ đây cũng là một tai họa ngầm tương đối lớn. Nhưng vì Trưởng công chúa, bọn họ bằng lòng trả cái giá này.
Bây giờ Tần Thiên Trạch đang tức điên, đâu còn suy nghĩ được nhiều như vậy?
Sau khi thuật Đại Chí Nguyện này được thi triển ra, chí bảo hồng mông trong ngực y cũng được kích hoạt!
Đó là một viên ngọc mờ mờ giống như giọt nước mưa, trong suốt long lanh, vô cùng trơn bóng.
“U...”
Trong nháy mắt hạt châu này được kích hoạt, một tràng âm thanh cao vút đột nhiên vang lên tận mây xanh!
Các tộc nhân trên tất cả các tòa tháp cao khắp Thiên Khung tộc đều nghe thấy tiếng thét chói tai này vào cùng một lúc. Trên mặt tất cả mọi người Thiên Khung tộc đều hiện lên vẻ căng thẳng, kể cả Cung Vũ và các vị trưởng lão của Thiên Khung tộc!
Nỗi sợ hãi này đến từ bản năng bẩm sinh của họ, cho dù người Thiên Khung tộc vốn mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể tránh được.
Trong dòng máu của người Thiên Khung tộc dung hợp huyết mạch của nhiều loại chim thần. Mà trong hạt châu này của Tần Thiên Trạch lại chứa một giọt tinh huyết của Huyền Tẫn Vụ. Huyền Tẫn Vụ cũng là chân linh của Thần Vực, có thể coi là loài đứng đầu cả vạn loài chim muông.
Trong khoảng không sâu thẳm gần như vô tận ở Thần Vực có vô số loài chim hung dữ, mạnh mẽ qua lại, cũng có những thần thú như Côn Bằng, Phượng Hoàng... Nhưng đứng trên cùng tất cả các loài chim này chắc chắn là Huyền Tẫn Vụ! Nó là giới hạn cao nhất của tất cả các loài chim!
Cho nên khi tiếng hót của Huyền Tẫn Vụ truyền tới, người Thiên Khung tộc liền cảm thấy bị áp chế. Sắc mặt của tất cả những người Thiên Khung tộc đều rất khó coi. Nhưng Băng Sơn tộc, võ giả ngoại tộc và đám La Chinh lại không có cảm giác này.
Hạt châu này tên là Tẫn Thiên Châu, thân là chí bảo hồng mông, hơn nữa còn là pháp bảo chỉ dùng một lần, nhìn qua là biết ngay được quý báu đến mức độ nào!
Tần Thiên Trạch không có sức chống lại La Chinh. Với thực lực của La Chinh bây giờ, chỉ cần thể hiện sức lực ra thôi thì Tần Thiên Trạch đã không thể đấu lại nổi rồi.
Nhưng nói cho cùng, Tần Thiên Trạch cũng có xuất thân danh môn, còn có không ít đường chuyển mình...
Hồi đó y được ban tặng Tẫn Thiên Châu này, người trong họ đã căn dặn rất nhiều lần rằng chỉ khi nào lâm vào đường cùng thì mới được dùng đến. Như vậy có thể thấy, Tẫn Thiên Châu cũng là vật hiếm có đối với Tần gia. Ít nhất thì không thể tùy tiện sử dụng.
Trong tình huống như hôm nay, nếu Tần Thiên Trạch có thể nhịn nhục, nhường một bước thì La Chinh cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Đáng tiếc tâm tính của Tần Thiên Trạch chưa được cọ xát nhiều, chịu nỗi nhục nhã như vậy, y không còn kiêng dè gì nữa, chỉ muốn diệt trừ La Chinh thật nhanh...
Nhưng y chưa từng nghĩ xem liệu Cung Vũ có tha thứ cho y, Lôi Thiềm có tha thứ cho y hay không?
Sau khi tiếng hót dài nọ vang lên, Tẫn Thiên Châu đột nhiên vỡ tan, trong hạt ngọc có một giọt tủy ngọc chảy ra!
Tựa như một giọt mực xanh được nhỏ vào trong nước, tủy ngọc này hóa thành chất lỏng màu xanh lá, khuếch tán ra từng chút một, sau đó liền bắn vào mi tâm của Tần Thiên Trạch!
Trong nháy mắt, toàn thân Tần Thiên Trạch ánh lên một luồng hào quang màu xanh lá, khí thế phát ra lập tức tăng vọt lên gấp trăm lần!
Đó không phải là khí thế của bản thân Tần Thiên Trạch, mà là khí thế của chân linh!
“A... Tần Thiên Trạch muốn liều mạng.” Trên mặt Hàm Lưu Tô lộ ra vẻ kinh ngạc: “La Chinh, ngươi cẩn thận đó!”
Hàm Lưu Tô cũng ý thức được lần này mình đã hơi quá đáng. Nàng biết Tần Thiên Trạch là tên ương bướng, nhưng không ngờ chỉ vì chuyện này mà lại trực tiếp sử dụng Tẫn Thiên Châu. Hàm Lưu Tô cũng biết Tẫn Thiên Châu này không được sử dụng bừa bãi, chưa tới lúc sắp chết thì không được động tới.
Nàng nghĩ cho dù La Chinh có dạy bảo Tần Thiên Trạch một trận, nhưng không chỉ cần không dồn y vào chỗ chết thì y cũng sẽ không ép người khác vào đường cùng.
Nhưng nàng quên mất Tần Thiên Trạch là người có tính cách ra sao. Khi bị ép thì chuyện gì cũng làm được, đâu còn kiêng dè gì nữa?
“Ha ha ha, sinh linh thứ cấp dù sao cũng chỉ là sinh linh thứ cấp, thực lực có mạnh hơn nữa cũng vô dụng! Ngươi lấy cái gì đấu với ta? Ta sẽ khiến ngươi hiểu được cái gì gọi là nghiền ép!” Tần Thiên Trạch vừa cười điên cuồng vừa mở rộng hai cánh tay, lao thẳng về phía La Chinh giống như đại bàng giương cánh!
La Chinh ngước nhìn Tần Thiên Trạch, trong lòng cũng thầm kinh hãi. Sự giàu có trong Thần Vực quả thực không phải là thứ hắn có thể tưởng tượng được!
Với thực lực của La Chinh bây giờ, Tần Thiên Trạch căn bản không có tư cách giao chiến với hắn. Đánh nhau với La Chinh thì chỉ có một kết quả duy nhất, vẫn sẽ bị La Chinh đè xuống đất mà mài như trước đây...
Nhưng sau khi sử dụng hạt châu trong lồng ngực kia, thực lực có thể dùng trên toàn thân Tần Thiên Trạch đã tăng vọt lên, e rằng mạnh hơn Hạ tả vệ khi sử dụng thuật Đại Chí Nguyện nhiều!
Mà Tần Thiên Trạch lại chỉ có tu vi Thần Biến Cảnh mà thôi!
Có thể thăng cấp tới trình độ như vậy trong thời gian ngắn gần như là chuyện không tưởng tượng nổi trong vũ trụ...
Đương nhiên cũng là vì địa vị đặc thù của Tần Thiên Trạch. Võ giả Thần Vực bình thường không thể nhận được đãi ngộ này, cũng không thể có một viên Tẫn Thiên Châu để mang bên mình.
Lúc này, trên mặt đám võ giả Thần Vực bị La Chinh dạy dỗ lúc trước lại tỏ ra vui vẻ.
Cuối cùng La Chinh đã chọc giận Tần Thiên Trạch, hậu quả của việc làm thằng điên này tức giận sẽ tương đối nghiêm trọng. Mắt thấy bây giờ Thiên Khung tộc vẫn chưa ra tay che chở La Chinh, họ lại thấy yên tâm. Tuy trước đây La Chinh thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, nhưng đối mặt với Tần Thiên Trạch dưới trạng thái như vậy thì không thể có phần thắng.
Thế nhưng La Chinh lại lần nữa khiến bọn họ bất ngờ, bởi hắn không hề chùn bước.
Trong lúc sức mạnh chín ngôi sao đang điên cuồng tuôn ra, hắn cất cao thân hình, xông tới nghênh đón chính diện!
Nhìn thấy hành động của La Chinh, Cung Vũ cách đó không xa lại cười ha ha: “Thằng nhóc này... chắc là sợ đánh hỏng đài cao dưới chân?”