Ở cuối vùng đồi núi phía nam trung tâm cấm địa Luyện Thần có một vùng đất giáng sinh. Sau khi tiến vào cấm địa Luyện Thần, khoảng một phần năm võ giả sẽ được giáng sinh ở đây.
Sau khi vùng đất giáng sinh này bị Tần gia chiếm cứ thì đổi tên là thành Tần. Tiếp đó, Tần gia liên tục phái cường giả Giới Chủ tiến vào bên trong, dần dần củng cố nơi này...
Trên vùng trời của một pháo đài tại trung tâm thành Tần đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng trắng rừng rực. Đó là hiệu quả khi quy tắc không gian lan tỏa.
Thần thông không gian này được truyền tới từ Thần Vực, con đường không gian được xây dựng tương đối vững chắc, gần như có hình thái không gian hoàn mỹ. Những quy tắc không gian màu trắng rực kia liên tục đan xen vào nhau, tạo thành một đường vân hoa tuyết cỡ lớn. Sau khi chuyển động vài vòng giữa không trung, một người liền rơi thẳng xuống từ giữa hoa tuyết này!
Một vị Giới Chủ trong pháo đài phóng lên cao, đỡ lấy người vừa rơi xuống kia. Mặt mũi Giới Chủ kia đầy vẻ khiếp sợ: “Thiếu gia, kẻ nào dám làm cậu bị thương nghiêm trọng như vậy? Có phải đã gặp trúng mấy con thú mạnh mẽ kia hay không?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, người rơi xuống rõ ràng là Tần Thiên Trạch.
Toàn thân y bây giờ, đặc biệt là mặt phải đã không còn một miếng da thịt nào hoàn chỉnh. Ngực lộ ra một vết rách to, thậm chí còn có thể thấy rõ xương cốt màu trắng bên trong.
Có điều, cuối cùng lá chắn sức mạnh của La Chinh cũng ăn mòn đến tay trái của Tần Thiên Trạch.
Trên ngón út tay trái của y có một chiếc nhẫn làm bằng gỗ Thanh Mộc. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, chiếc nhẫn này có thể dùng con rối gỗ để thay thế cho bản thân y, đồng thời truyền tống bản thể về chỗ của y. Nếu đang ở trong cấm địa Luyện Thần thì truyền tống về thành Tần.
Giới Chủ nọ bế Tần Thiên Trạch đi thẳng vào trong pháo đài, kinh động tới không ít người.
“Thiên Trạch thiếu gia thế nào rồi?”
“Sao lại bị thương nặng như vậy?”
“Không phải bị độn khí làm bị thương, chắc là bị sức mạnh nào đó ăn mòn mà ra!”
Chẳng mấy chốc đã có Giới Chủ bố trí đại trận, kích hoạt thần văn, rót những luồng ánh sáng xanh biếc vào trong cơ thể Tần Thiên Trạch.
Trong cuộc tranh chấp giữa các võ giả Thần Vực, chỉ cần có thể giữ lại được một hơi thở thì vết thương dù có nghiêm trọng hơn cũng có thể cứu sống được.
Những vết thương kinh khủng trên người Tần Thiên Trạch đang khỏi dần với tốc độ nhanh thấy rõ. Vô số mầm thịt đan vào nhau, miệng vết thương cũng đang không ngừng khép lại...
Chẳng mấy chốc Tần Thiên Trạch đã mở hai mắt ra, nhưng hơi thở vẫn rất yết ớt.
“Thiếu gia, là loài thú lạ nào làm cậu bị thương?”
Những Giới Chủ này quanh năm đều ở trong cấm địa Luyện Thần nên họ biết bình thường sáu thánh địa tu luyện lớn sẽ không vô duyên vô cớ mà ra tay. Huống hồ họ còn đang ở địa bàn của Thiên Khung tộc, mà Tần gia bọn họ vẫn thường qua lại và có quan hệ mật thiết nhất với Thiên Khung tộc.
Đa số mọi người đều đoán rằng thiếu gia đi ra ngoài rèn luyện nên bị dị thú làm bị thương.
Nghe Giới Chủ kia hỏi vậy, Tần Thiên Trạch lập tức sầm mặt lại, cắn răng tức giận nói: “Không phải là do dị thú!”
“Không phải là dị thú? Chẳng lẽ thiếu gia có mâu thuẫn với Thiên Khung tộc?” Giới Chủ nọ lập tức kinh sợ.
“Là... một sinh linh thứ cấp!” Tần Thiên Trạch cũng hiểu đây là một chuyện hết sức mất mặt. Nhưng nghĩ đến việc mình sử dụng Tẫn Thiên Châu rồi mà vẫn thua La Chinh thì đây không phải là do thực lực của y có vấn đề, mà hoàn toàn là bởi thực lực của thằng nhãi La Chinh này quá mạnh! Mặc dù y rất không muốn thừa nhận điểm này.
“Sinh linh thứ cấp?”
“Sao có thể như vậy?”
“Thiếu gia đang nói sảng ư...”
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đều kinh hãi.
Thực lực của sinh linh thứ cấp rất rõ ràng. Trong thành Tần có rất nhiều sinh linh thứ cấp, sau khi Tần gia chiếm cứ vùng đất giáng sinh này thì cũng phụ trách việc phân phát bùa thử luyện. Họ cũng biết đám sinh linh thứ cấp này tranh giành tới mức đầu rơi máu chảy vì một vài bùa thử luyện cấp thấp!
Vậy mà hiện giờ thiếu gia của bọn họ lại bị một sinh linh thứ cấp đánh bị thương, ai cũng khó tránh khỏi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Ta, ta còn sử dụng thuật Đại Chí Nguyện!” Tần Thiên Trạch lại nói.
Sắc mặt các vị Giới Chủ lại thay đổi. Sử dụng cả thuật Đại Chí Nguyện mà còn bị thương tới mức như vậy, sợ rằng không thể coi thường lai lịch của sinh linh thứ cấp này.
“Hắc Phiệt đâu? Mộc Chiến nữa? Họ không ra tay bảo vệ thiếu gia?” Một vị Giới Chủ lạnh lùng hỏi.
Đương nhiên Tần Thiên Trạch cũng có hộ vệ cùng tiến vào Thiên Khung tộc. Hai hộ vệ đều có tu vi Giới Chủ, vậy mà lại để cho thiếu gia bị thương nặng như vậy, trách nhiệm của bọn họ cũng không nhỏ...
Nhưng hai người hộ vệ kia không hề tiến vào Thủy Triều Tuôn Trào. Dù sao, với thực lực của Tần Thiên Trạch thì ở trong Thủy Triều Tuôn Trào căn bản không cần phải bảo vệ!
“Hơn nữa, ta còn sử dụng Tẫn Thiên Châu.” Có lẽ để che giấu sự xấu hổ khi thua sinh linh thứ cấp, Tần Thiên Trạch nói thẳng ra hết.
“Cái gì!”
“Chuyện này...”
Các Giới Chủ có mặt ở đây đều đã trố mắt đứng nhìn.
Có lẽ tu vi của Tần Thiên Trạch không bằng Giới Chủ, nhưng sau khi thi triển Đại Chí Nguyện thì cũng có thể đấu với Giới Chủ, thực lực tương đương với bọn họ.
Nhưng mà sử dụng Tẫn Thiên Châu... Được báu vật bậc này gia tăng sức mạnh, thực lực của Tần Thiên Trạch đáng lẽ phải vượt xa rất nhiều Giới Chủ ở đây rồi!
Vấn đề là nhìn thấy dáng vẻ này của thiếu gia, sau khi sử dụng Tẫn Thiên Châu mà vẫn thảm bại quay về, hơn nữa còn kích hoạt nhẫn chạy trốn mới bảo vệ được một mạng. Thế thì thực lực của sinh linh thứ cấp này quả thực đã mạnh đến mức họ không thể hiểu được rồi.
Họ khó mà tin rằng lại có chuyện như thế xảy ra.
Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Tần Thiên Trạch cũng tức giận: “Các ngươi nghi ngờ ta?”
“Thuộc hạ không dám nghi ngờ thiếu gia, nhưng việc này thực sự quá khó tin!” Một vị Giới Chủ trả lời.
“Cho dù là ai thì chúng ta cũng phải đi tới Thiên Khung tộc lùng bắt người này, để thiếu gia làm lễ tạ thần!” Một Giới Chủ khác nói.
Tần Thiên Trạch bại trong tay La Chinh, mà thuật Đại Chí Nguyện của y lại thi triển nhằm vào La Chinh. Nếu ngày nào y chưa giết chết La Chinh thì sợ rằng ngày đó tu vi của Tần Thiên Trạch không thể tăng tiến được. Cho nên, bất kể đối phương là ai thì người này cũng sẽ phải chết, hơn nữa còn phải do chính tay Tần Thiên Trạch giết chết.
“Tạm thời không vội. Lai lịch của người này rất có vấn đề, ngay cả Thiên Khung tộc cũng che chở cho hắn, e rằng chúng ta rất khó bắt được hắn.” Tần Thiên Trạch cau mày nói. Tùy tiện thi triển thuật Đại Chí Nguyện chính là đã chôn xuống một tai họa ngầm cho y.
Vốn dĩ một khi võ giả sử dụng thuật Đại Chí Nguyện thì cục diện chính là không chết không thôi, cần phải đánh chết đối phương thì mới có thể tránh bị Đại Chí Nguyện cắn trả...
“Thiên Khung tộc mà lại che chở một sinh linh thứ cấp?”
Lần này rất nhiều võ giả Tần gia mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Ở trong cấm địa Luyện Thần, Tần gia bọn họ có thể hoành hành, nhưng đối mặt với sáu thánh địa tu luyện lớn thì vẫn phải tuân theo quy tắc. Dù sao đó cũng là sân nhà của người ta, họ chỉ có thể lấy lòng nịnh hót mà thôi.
***
Sau khi Tần Thiên Trạch trốn khỏi Thủy Triều Tuôn Trào, cuối cùng mọi người của Thiên Khung tộc và Băng Sơn tộc cũng rời đi.
La Chinh hạ xuống đài. Giờ đây nước đen dưới đài lại tuôn ra, Thủy Triều Tuôn Trào lần thứ hai đã xuất hiện.
“Ào ào...”
.
Cùng với tiếng nước chảy nhanh và mạnh, từng vòng xoáy bắt đầu tập trung cuốn tới phía dưới rất nhiều đài cao.
Nhóm võ giả vây xem vốn đang kinh ngạc lại dời lực chú ý xuống dưới chân mình. La Chinh dù lợi hại thế nào thì cũng không liên quan đến bọn họ, mọi người vẫn nên tinh luyện Chân Nguyên Thủy Mạt của mình thì hơn.
Song đám võ giả Thần Vực lúc trước bị La Chinh đuổi xuống dưới đài kia đều đang chiếm giữ những vị trí khác trên đài. Một số võ giả ngoại tộc cũng giận mà không dám nói, bởi họ không có thủ đoạn như La Chinh, làm sao có thể chống đối đám võ giả Thần Vực này?
Còn ở chính giữa đài, La Chinh không xua đuổi Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt nữa. Ba người Cơ Lạc Tuyết thì tất nhiên đã ở lại trên đài cao này, cùng La Chinh tinh luyện Chân Nguyên Thủy Mạt.
Giờ đây, Cơ Lạc Tuyết, Khổ Đăng và Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đều rất hưng phấn.
Trước đây, đài cao lớn nhất này là nơi bọn họ căn bản không dám đặt chân!
Hiện giờ bọn họ không chỉ được đứng lên đây, hơn nữa các võ giả Thần Vực khác còn bị La Chinh đuổi đi hết. Mấy người bọn họ độc chiếm một đài. Loại đãi ngộ này căn bản rất khó tưởng tượng được!
Liên tục tinh luyện thông qua thần văn dưới chân, mỗi người đều tinh luyện ra không ít tinh thể màu đen. Lần này La Chinh chỉ rót vào chút ít khí hỗn độn, bởi dù sao những tinh thể màu đen này cũng không có tác dụng gì đối với hắn, hắn chỉ tạm thời giúp đỡ đám Cơ Lạc Tuyết.
Cho nên, phần tinh thể màu đen về tay ba người Cơ Lạc Tuyết xấp xỉ hơn một nghìn viên...
Lúc trước, tinh luyện một lần cũng chỉ được có vài viên tinh thể màu đen, một ngày cũng không được đến trăm viên. Vậy mà một lần tinh luyện của bọn họ bây giờ gần như tương đương với tổng số tinh thể đã tinh luyện ra trong ba tháng qua.
Ba người đều cực kỳ hưng phấn, Chân Nguyên Thủy Mạt quý giá kia không ngừng bị bọn họ cắn nuốt, góp một viên gạch cho thế giới trong cơ thể! Nồng độ chân nguyên trong cơ thể họ tăng lên với tốc độ nhanh thấy rõ.
Hóa Thần Tam Biến, cái biến đổi chính là thế giới trong cơ thể.
Thế giới trong cơ thể liên tục mở rộng, tu vi của bọn họ cũng sẽ vừa ổn định vừa sâu sắc hơn. Cứ theo đà này, không tới mấy ngày họ đều có thể tiến vào Thần Biến Cảnh!
Sau khi hấp thu Chân Nguyên Thủy Mạt đó, ba người tự nhiên vây xung quanh La Chinh, tò mò hỏi thăm những điều La Chinh mắt thấy tai nghe trên cả hành trình này.
La Chinh cũng chỉ chọn những điều đơn giản mà kể đại khái một lần, tất nhiên trọng điểm tập trung ở trong Băng Sơn tộc. Mặc dù La Chinh bỏ qua rất nhiều chi tiết, cũng che giấu một số thứ, nhưng ba người vẫn nghe tới mức mắt hoa tâm mê.