Trên đài này, nhóm La Chinh vừa nói chuyện phiếm về điều mắt thấy tai nghe tại cấm địa Luyện Thần, vừa tinh luyện Chân Nguyên Thủy Mạt.
Sau khi giáng sinh thì đám Cơ Lạc Tuyết cũng không dễ dàng gì, liều hết sức lực chỉ vì một cái bùa thử luyện màu tím, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu còn suýt nữa đi tong luôn.
Nhìn thấy đống Chân Nguyên Thủy Mạt to như một ngọn núi nhỏ, gương mặt của những võ giả trên các đài cao xung quanh tràn đầy vẻ thèm muốn. Nhưng họ cũng chỉ có thể thèm muốn mà thôi. Thực lực của La Chinh giống như thần tiên hạ phàm, làm gì có ai dám trêu chọc?
Huống hồ, từ thái độ của Thiên Khung tộc thì có thể thấy hình như thằng nhãi này còn được Cung Vũ coi trọng. Họ không đoán ra được nguyên nhân là gì, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là... ở đây không người nào dám tranh đoạt...
La Chinh cũng không ở lại chỗ này lâu.
Hắn quan sát đống Chân Nguyên Thủy Mạt này một lượt. Hình như chúng là một loại tinh thể chân nguyên tương đối đặc thù, tương tự với đá chân nguyên nhưng cấu tạo lại hoàn toàn khác.
Thế nhưng sau khi La Chinh hấp thu vào cơ thể, những tinh thể màu đen này căn bản không thể hòa vào với khí hỗn độn mà nhanh chóng bị hỗn độn cắn nuốt. Cho nên hắn cũng không nhất thiết phải ở lại chỗ này.
La Chinh rời khỏi Thủy Triều Tuôn Trào thì tìm được Cung Vũ, nhờ y giữ nguyên đài kia để tặng cho mấy người bạn của mình.
Lời này chẳng qua cũng chỉ là một cái nhấc tay đối với Cung Vũ, nên y liền đồng ý.
Về sau lại xuất hiện một màn kịch vui nữa. Đến khi La Chinh vừa đi, một số võ giả Thần Vực, thậm chí là võ giả ngoại tộc tự phụ vào thực lực mạnh mẽ của mình mà rục rịch ngóc đầu dậy, muốn chiếm cứ đài trung tâm này một lần nữa.
Nhưng chẳng mấy chốc, một đội người của Thiên Khung tộc đã tới, tuyên bố giữ lại đài trung tâm này cho La Chinh và để cho ba người Cơ Lạc Tuyết tùy ý sắp đặt.
Đây cũng là yêu cầu của La Chinh. Dù sao vũ trụ của bọn họ cũng chỉ có mười người cùng nhau đến cấm địa Luyện Thần. Thánh địa tu luyện ở Thiên Khung tộc là quan trọng nhất, những người khác cũng sẽ tranh thủ tiến vào đây. Đến lúc đó có thể chia sẻ nơi này với ba người bọn họ...
Yêu cầu này của La Chinh rất có tính dự đoán.
Ba ngày sau, La Chinh vẫn đang ở lại tu luyện trên những tòa tháp cao kia thì Giang Chính Nghĩa và Lạc Tích Huyên cũng tiến vào Thiên Khung tộc.
Thân là sinh linh thứ cấp, sau khi nộp bùa thử luyện rồi tiến vào Thủy Triều Tuôn Trào một cách thuận lợi, họ vẫn chưa gặp được La Chinh.
So với người khác, vận số của hai người bọn họ hơi kém hơn một chút, mất không ít thời gian mới lấy được bùa thử luyện màu tím này.
Trên thực tế, giành được bùa thử luyện màu tím ở cấm địa Luyện Thần không phải là một chuyện dễ dàng. Có một số võ giả phải mất tới mấy năm, thậm chí mấy chục năm. Điều này cũng chứng minh sự ưu tú của mười người này. Suy cho cùng, bọn họ cũng là mười võ giả xếp hạng đầu trong vũ trụ.
Hai người bọn họ tiến vào Thủy Triều Tuôn Trào thì cũng giống như La Chinh lúc đầu, hoàn toàn không hiểu nơi đây tu luyện thế nào.
Muốn hỏi thăm một chút thì những võ giả trên đài cao kia lại không hề để ý tới họ.
Khi bọn họ muốn trèo lên một đài cao, lại bị nhóm võ giả trên đài cao kia liên kết lại mà xua đuổi. Trong này chỗ nào cũng đầy người, võ giả đã tiến vào đài tương đối bài xích những võ giả mới tới.
Giang Chính Nghĩa còn kiềm chế được, nhưng Lạc Tích Huyên thì suýt nữa đã đánh nhau với người ta, phải nhờ Giang Chính Nghĩa ngăn lại. Bọn họ vừa mới đến, không biết rõ quy tắc, quả thực không nên tranh chấp với người khác.
Những võ giả đứng ngoài quan sát kia đương nhiên thầm chế giễu hai kẻ dốt đặc cán mai này.
Bất kỳ võ giả nào vừa mới tiến vào Thủy Triều Tuôn Trào đều phải đi bước này. Chẳng qua, La Chinh được Hàm Lưu Tô đưa thẳng vào đài cao trung tâm nên tất nhiên gây ra động tĩnh lớn hơn một chút.
Trong lúc hai người đang lưỡng lự thì chợt nghe có ai kêu lên: “Lạc Tích Huyên!”
Hai người đồng thời quay đầu nhìn sang thì thấy ở một nơi trên đài cách đó không xa chỉ có ba người đứng sừng sững, chính là ba người Cơ Lạc Tuyết.
Mấu chốt nhất là trên đài kia cũng chỉ có ba người bọn họ. Ở đây, đài nào cũng kín người hết chỗ, duy chỉ có cái đài này là hết sức thoáng đãng, hai người lập tức cảm thấy hết sức kỳ lạ.
Song, có thể ở gặp lại bạn cũ ở đây thì dĩ nhiên phải vui mừng khôn tả, hai người liền bay về phía đài kia!
“Lạc Tuyết, vì sao các ngươi lại độc chiếm được một đài lớn như vậy?” Lạc Tích Huyên buồn bực hỏi.
Có lẽ nàng còn chưa rõ quy tắc chỗ này, nhưng với sự nhạy cảm của Lạc Tích Huyên, nàng cũng biết trên những đài cao này nhất định có một số tài nguyên không tầm thường, cho nên những võ giả ngoại tộc kia không muốn chia sẻ với nàng.
Nhưng trên cái đài rộng lớn nhất này lại chỉ có đúng ba người, điều này không bình thường.
Đương nhiên Cơ Lạc Tuyết biết Lạc Tích Huyên sẽ thấy lạ như vậy, chỉ cười nhạt nói: “Còn chẳng phải do La Chinh tặng cho.”
“La Chinh?” Sắc mặt Lạc Tích Huyên cả kinh, nhìn xung quanh rồi mới hỏi: “Hắn ở đâu?”
Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu lắc đầu, ngay sau đó liền kể đầu đuôi câu chuyện ở đây, cũng nói qua về quá trình giành đài cao này như thế nào với ba người bọn họ. Cuối cùng mới lên tiếng: “Có khi tên kia coi thường Chân Nguyên Thủy Mạt nơi đây, không biết bây giờ đã rời khỏi Thiên Khung tộc hay chưa...”
Những lời này khiến Lạc Tích Huyên kinh ngạc không thôi. Trong thánh địa tu luyện này nhân tài đông đúc, không chỉ tập trung những thiên tài trong vũ trụ mà còn có người đến từ Thần Vực. Nhưng tên kia vẫn có thể bộc lộ tài năng, còn tranh thủ được lợi ích như vậy thì cũng xem như đã rải đường cho họ.
Đợi đến khi Thủy Triều Tuôn Trào kia dâng lên, Lạc Tích Huyên và Giang Chính Nghĩa mới thật sự hiểu rằng tranh thủ được một đài cao lớn như vậy có ý nghĩa thế nào...
***
La Chinh không hề rời khỏi Thiên Khung tộc.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở lại trong Thiên Khung tộc, đợi Nguyên Hòa tộc đến.
Nhân thời gian rảnh rỗi này, La Chinh tiếp tục quan sát thế giới trong cơ thể.
Sau khi chín ngôi sao kia bị La Chinh rút năng lượng ra, mới đầu cũng trở nên rất mờ...
Nguồn gốc sức mạnh cũng không thể tiêu hao vô hạn. Cho dù đã mở ra Thần Đài Cửu Tinh, nếu võ giả luyện thể bình thường tiêu hao gần hết sức mạnh trong đó thì cũng phải nuôi dưỡng lại trong thời gian dài mới có thể khiến chín sao đạt đến trạng thái đỉnh cao một lần nữa. Đôi khi thời gian này dài đến mấy tháng.
Cho nên sau khi tu luyện tới cực hạn, người luyện thể có một nhược điểm rất lớn: Không thể kéo dài sức chiến đấu.
Bởi vì không ai có thể chuyển hóa trực tiếp chân nguyên thành sức mạnh thuần túy.
Song, khí hỗn độn này chính là linh hồn của vạn vật. Suy cho cùng hỗn độn mới là nguồn gốc của tất cả, vạn vật đều được biến hóa từ đó mà ra. Cho nên chín ngôi sao này treo phía trên biển hỗn độn lại được khí hỗn độn nuôi dưỡng. Những võ giả khác, thậm chí cả thánh nhân cũng không thể sánh được với tốc độ khôi phục sức mạnh của chín sao này. Dẫu sao khi thánh nhân xây dựng ra một vũ trụ, trong vũ trụ này không hề tồn tại khí hỗn độn, họ cũng không thể thu nạp khí hỗn độn này cho mình sử dụng.
Nhưng trong lúc tu luyện bí thuật Hỗn Độn này, La Chinh cũng gặp phải một vấn đề tương đối nghiêm trọng.
Hắn không biết làm thế nào để mở rộng lãnh thổ...
Các sinh linh trên thế giới trong cơ thể hắn vẫn đang tăng thêm nhanh như gió. Từng triều đại dần thay đổi, các sinh linh được sinh ra, trạng thái của thế giới đang bừng bừng sức sống.
Diện tích của biển hỗn độn này đang từ từ thu hẹp, nhưng lục địa ở vùng trung tâm biển lại liên tục mở rộng.
Vấn đề là, diện tích của toàn bộ biển hỗn độn không tăng lên! Nếu tu luyện chân nguyên, La Chinh có thể ở lại Thiên Khung tộc để hấp thu tinh thể màu đen, cố gắng mở rộng thế giới trong cơ thể.
Kích cỡ của thế giới trong cơ thể là một tiêu chuẩn đánh giá tu vi. Nếu La Chinh không thể mở rộng thế giới trong cơ thể thì hắn sẽ mất đi cách để nâng cao tu vi.
Thế nhưng La Chinh không thể tìm được câu trả lời trong bí thuật Hỗn Độn, chỉ có thể tự mình từ từ tìm hiểu. Một con đường chưa có ai đi thế nào cũng tồn tại nhiều nguy hiểm và không chắc chắn, nhưng cũng có thể có được thu hoạch kinh người và hiệu quả không tưởng tượng nổi.
Ngoài việc thăm dò thế giới trong cơ thể, mấy ngày nay La Chinh còn phải đối phó với hai chị em nhà họ Hàm.
Hàm Lưu Tô thì còn đỡ, mặc dù cô gái này lợi dụng mình nhưng dù sao cũng vẫn biết tiến biết lùi. Song muội muội của nàng thì không được như vậy, hoàn toàn là một cô gái không thông chuyện đời, cứ suốt ngày quấn lấy hắn hỏi đông hỏi tây, thậm chí còn hỏi xem hắn đến từ vũ trụ nào.
“Ta cũng không biết ta đến từ vũ trụ nào.” La Chinh không hiểu nhiều về thế lực của Thần Vực, căn bản cũng không hiểu vũ trụ phân biệt như thế nào. Có lẽ Hoa Thiên Mệnh và Phong lão đầu còn biết một chút, nhưng họ lại cứ giấu hắn.
“Người quản lý là ai?” Hàm Sơ Nguyệt đột nhiên hỏi.
“Người quản lý là gì?” Tất nhiên La Chinh không biết cô gái này muốn chỉ cái gì.
Hàm Sơ Nguyệt lại đắc ý khoe khoang: “Thì ra ngay cả người quản lý ngươi cũng không biết... Quả nhiên vũ trụ là mấy chỗ lạc hậu.”
“Sơ Nguyệt!” Hàm Lưu Tô cảm thấy muội muội nói như thế hơi bất lịch sự.
Song La Chinh lại khoát khoát tay, nói: “Không sao, không biết người quản lý mà ngươi nói có phải là người kiểm soát Thiên Đạo hay không?”
Lúc này La Chinh lại thấy hứng thú. Mình cần nắm bắt một số thông tin, hai cô gái này cũng không phải là người tâm cơ sâu dày gì, đương nhiên hắn phải nắm bắt cơ hội thám thính một chút.
Mà sau một phen nghe ngóng, La Chinh mới có một nhận thức khái quát hoàn toàn mới về toàn bộ Thần Vực.