Bị tỷ tỷ quở trách, nhưng Hàm Sơ Nguyệt không hề coi đó là hành vi ngang ngược, nàng tiếp tục nói: “Vốn dĩ chính là như vậy, cả vũ trụ đều nằm dưới sự kiểm soát của thánh nhân! Những người khác có tư cách gì mà tự xưng là người khống chế chứ!”
Nghe được lời giải thích của Hàm Sơ Nguyệt, trong lòng La Chinh đã rõ ràng.
Nếu một cái vũ trụ là thế giới trong cơ thể của thánh nhân, như vậy thánh nhân chính là người kiểm soát vũ trụ đó, quy luật này rất dễ hiểu.
Nhưng Khương Ngọc Nhi đóng vai trò gì trong cái quy luật này? Hay giống như lời của Hàm Sơ Nguyệt đã nói, nàng chính là nhân vật được gọi là “người giám sát”?
“Rốt cuộc người giám sát là cái gì?” La Chinh lại hỏi.
Hàm Sơ Nguyệt chớp chớp mắt. So với Hàm Lưu Tô, đôi mắt của nàng có vẻ càng to tròn long lanh hơn một chút, nhưng lại thiếu đi nét quyến rũ mà cô đơn của Hàm Lưu Tô.
Cô gái ở độ tuổi như nàng có sự sùng bái trời sinh với kẻ mạnh. Có lẽ người ngoài sẽ tò mò về lai lịch của La Chinh, nhưng La Chinh có mạnh hay không không quan trọng, chỉ cần không trêu chọc đến mình là được.
Mà Hàm Lưu Tô thì trưởng thành hơn một chút. Nàng ta sẽ nghĩ đến việc lợi dụng La Chinh để hoàn thành chuyện của mình. Ví dụ như chuyện đi vào Trấn Hồn Nhai, hay như chuyện để cho La Chinh đi đả kích Tần Thiên Trạch.
Nhưng sau khi Hàm Sơ Nguyệt nảy sinh hứng thú với La Chinh, thì nàng lại muốn tìm hiểu mọi thứ về La Chinh.
“Vậy người nói cho ta biết trước, người khống chế Thiên Đạo trong miệng ngươi là ai?” Hàm Sơ Nguyệt hỏi.
La Chinh do dự một chút, lúc này mới mở miệng. Trên thực tế hắn cũng chỉ biết tên của nàng: “Khương Ngọc Nhi.”
“Ha ha! Hóa ra là nàng ấy! Thì ra người giám sát là do Khương gia phái ra!” Hàm Sơ Nguyệt cười nói.
Ánh mắt Hàm Lưu Tô chợt lóe lên, trong mắt lộ ra ẩn ý sâu xa, như thể bây giờ mới quen biết La Chinh vậy.
Phản ứng của hai cô gái được La Chinh thu vào trong mắt, biết trong đó chắc chắn có ẩn tình: “Làm sao vậy?”
“Đó là vũ trụ Đại Diễn.” Hàm Sơ Nguyệt nói.
“Vũ trụ Đại Diễn…” La Chinh đọc lại mấy chữ này, đây là tên vũ trụ của hắn sao?
Hàm Sơ Nguyệt cũng nghi ngờ nhìn La Chinh: “Nhưng hình như tình hình của vị thánh nhân xây dựng nên vũ trụ Đại Diễn kia không ổn lắm, đã chết rồi thì phải!”
“Sơ Nguyệt, nói bậy gì đó?” Hàm Lưu Tô sửa lại: “Thánh nhân và vũ trụ sống nhờ vào nhau, vũ trụ chưa diệt vong thì thánh nhân sẽ không chết.”
“Cũng không khác lắm. Lúc trước, không phải có tin tức nói bọn họ đã chuẩn bị ra tay rồi sao? Nếu vũ trụ Đại Diễn bị phá vỡ, thế không phải thánh nhân kia sẽ chết hẳn…” Hàm Sơ Nguyệt tiếp tục nói.
Nghe Hàm Sơ Nguyệt nói vậy, La Chinh xem như đã chắc chắn các nàng không hề nói bừa.
Đúng là vũ trụ đã bị Thánh tộc xâm lược, hơn nữa Hoa Thiên Mệnh từng tiết lộ rằng chủ nhân của vũ trụ cũng đang thoi thóp rồi…
Nghiêm túc mà nói, nhóm người La Chinh là các thiên tài được sinh ra sau khi vũ trụ cảm nhận được nguy cơ, với mục đích tự cứu. Bọn họ được trao cho mệnh cách Đại Thế Chi Tranh. Theo như lời của Hoa Thiên Mệnh, thì thật ra tất cả số mệnh được nói đến, đều đã được sắp xếp có chủ ý!
Có lẽ, từ trước đến giờ, đúng là trên con đường tu luyện của La Chinh có xuất hiện một số bất ngờ. Ví dụ như việc tiến vào Tiên Phủ hẳn là một bất ngờ, việc lấy được “bí thuật Hỗn Độn” lại là một điều bất ngờ khác.
Nhưng con đường của hắn vẫn đang đi về phía vận mệnh được vũ trụ sắp xếp như trước.
Kể cả sự dẫn dắt của chín con Chân Long, kể cả việc La Yên bị bắt đi. Sự thật này cũng tạo thành một nỗi chấp niệm, dẫn đường cho La Chinh tiến về phía trước.
Mục đích cuối cùng, là để cho La Chinh đi đến Thần Vực, cứu rỗi tất cả…
Đương nhiên, một vũ trụ lớn như thế không thể gửi gắm hy vọng vào mỗi một mình La Chinh, như vậy xác suất quá nhỏ. Vì vậy, rất nhiều thiên tài được sinh ra trong vũ trụ. Dưới sự tranh đấu của vô số thiên tài trong chiến trường mộng ảo, mười người đi ra từ cuộc đấu võ sẽ gánh vác vận mệnh không thể kháng cự mà tiến về phía trước.
Dựa vào tin tức hiện có, La Chinh chỉ có thể suy đoán ra có bấy nhiêu, nhưng trong lòng hắn vẫn còn nhiều nghi vấn hơn nữa: “Đây có phải là một cuộc tranh đấu giữa các thánh nhân không?”
Hàm Lưu Tô gật đầu, còn chưa mở miệng, ngược lại Hàm Sơ Nguyệt bên cạnh đã giành trước: “Đương nhiên rồi, nhưng cuộc tranh đấu này đã phân ra được thắng bại. Bây giờ không còn tính là tranh đấu nữa, mà tiến vào giai đoạn kết thúc rồi. Chủ nhân của vũ trụ Đại Diễn đã bị đánh bại hoàn toàn!”
“Nếu là cuộc tranh đấu giữa các thánh nhân, vì sao thánh nhân không trực tiếp ra tay nghiền nát vũ trụ? Với thực lực của thánh nhân thì hẳn là có thể làm được điều đó chứ?” La Chinh lại hỏi.
Hàm Sơ Nguyệt khẽ mỉm cười: “Cái này không thể được. Thần Vực không giống như ngươi tưởng tượng đâu! Các Thánh Đường sẽ không cho phép!”
“Các Thánh Đường… Đó là gì?”
Ý thức được việc La Chinh thiếu hiểu biết về Thần Vực đến mức đáng sợ, Hàm Sơ Nguyệt chỉ có thể kiên nhẫn giải thích một hồi.
Nói cho cùng, nàng kiên nhẫn như vậy cũng là vì có ý muốn khoe khoang với La Chinh: “Cái này cũng không biết, để ta nói tỉ mỉ cho mà nghe, Thần Vực… sợ rằng rất khác so với trong tưởng tượng của ngươi đó!”
Trên đường La Chinh đi tới, hắn từng thấy qua rất nhiều nền văn minh.
Yêu Dạ tộc chính là thể chế tôn sùng thần linh tuyệt đối. Ba vị Vương nắm giữ mọi thứ, các nàng là thần của Yêu Dạ tộc, cho nên có thể sử dụng hồ tín ngưỡng.
Mà thánh địa bình thường thì là chế độ tông môn điển hình. Cho dù là thánh địa lục phẩm hay thánh địa thập phẩm, dựa vào thực lực khác nhau thì chênh lệch giữa những thánh địa này sẽ tương đối lớn. Nhưng quy tắc và văn hóa được lập ra trong những thánh địa này không có gì khác so với tông môn cấp thấp cả, đây được xem như là chế độ nguyên thủy nhất.
Ngoài thánh địa ra, còn có thần quốc!
Ở thần quốc, hoàng tộc chính là lớn nhất, các thế lực lớn nhỏ trong đó đều phải phụ thuộc vào thần quốc. Sau khi thần quốc phát triển đến một mức nhất định, sẽ biến đổi thành các thế lực khổng lồ như Cơ gia, Hiên Viên gia cùng với Quý gia và Liệt gia.
Nền văn minh này lấy vua và gia tộc làm lớn nhất, truyền thừa cấp cao nhất và nền tảng đều chỉ được truyền cho đệ tử xuất sắc của gia tộc.
Mà một Thần Vực to như vậy, đã trải qua rất nhiều năm…
Có lẽ, cái rất nhiều năm này tương đương với từ lúc khai thiên lập địa tới nay, cũng chính từ ngày đó, hỗn độn đã bị búa tạo hóa chém mở ra.
Ở chỗ này, thời gian đã trở thành một khái niệm khác. Đó là khái niệm mà người thường khó có thể hiểu được.
Dù sao thì thời gian cũng là một loại quy tắc, mà trong một khoảng thời gian rất dài, “thời gian” chưa từng được tạo ra trong toàn bộ Thần Vực. Cho nên, tại thời điểm đó, thời gian là đứng yên. Chính vì vậy, trong một khoảng tương đối dài, Thần Vực cũng ở vào trạng thái tĩnh mịch.
Kể từ sau khi quy tắc “thời gian” được tạo ra, Thần Vực đã trôi qua tám mươi sáu nghìn tỉ năm. Thước đo thời gian đó dài đến mức làm cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi, nó trở thành một thuật ngữ hư ảo.
Trong những năm tháng dài dằng dặc này, vô số sinh linh và chủng tộc không ngừng sinh sôi rồi diệt vong, sinh ra quốc gia của người thường, sinh ra tông môn thuộc về người thường.
Cùng với thực lực của các võ giả ở tông môn tăng lên, chẳng mấy chốc những tông môn này đã vượt lên hẳn quốc gia của người thường, dần dần phát triển thành thánh địa, rồi sinh ra thần quốc vân vân. Cũng giống như trong vũ trụ, giữa các chủng tộc và sinh linh khác nhau rất khó để chung sống hòa hợp.
Nhiều năm nay, Thần Vực vẫn luôn ở trong tình trạng hỗn chiến, số lượng sinh linh chết đi đã không thể thống kê hết. Thậm chí, có một số chủng tộc chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, đã bị đào thải mất. Một số chủng tộc có đến mấy trăm triệu người còn không đủ tư cách lưu lại một chút dấu vết ở trong lịch sử của Thần Vực. Bọn họ giống như một đám bọt trắng trên sóng biển, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi vòng xoáy lịch sử.
Chủng tộc có thể sống sót ở trong sự hỗn loạn này, cũng đủ để kiêu ngạo, bọn họ đều là chủng tộc mạnh nhất, kiên cường nhất.
Chiến tranh vĩnh viễn chỉ có thể mang đến sự hủy diệt và tàn phá. Cùng với sự phát triển của nền văn minh, cuối cùng đã có người sẵn lòng đứng ra giải quyết vấn đề này.
Vì thế, rất nhiều thánh nhân đã hợp lại, thành lập nên các Thánh Đường, trao cho nơi đó quyền năng tối cao của cả Thần Vực.
Sự xuất hiện của các Thánh Đường, cuối cùng đã giúp cả Thần Vực ổn định lại, cũng tiếp tục kéo dài cho đến nay.
Nhưng tranh đấu giữa các chủng tộc, giữa các võ giả, hay thậm chí là tranh đấu giữa thánh nhân vẫn chưa từng ngừng nghỉ…
Nhưng những cuộc tranh đấu này đều bị giới hạn bởi quy tắc.
Nếu có người vi phạm quy tắc này, sau khi các Thánh Đường thông qua nghị quyết, sẽ hợp lại tiến hành trừng phạt người vi phạm quy tắc!
Đương nhiên, trong cả quá trình này không thể thiếu âm mưu và bẫy rập.
“Chắc hẳn chủ nhân của vũ trụ Đại Diễn và các đồ đệ của ông ấy đã trúng bẫy của đối phương, nên đã bị trừng phạt. Nhưng những thứ liên quan trong đó rất phức tạp, nhất thời không nói rõ được. Hơn nữa, rất nhiều lời đồn đãi chưa chắc đã là thật.” Hàm Lưu Tô bỗng nhiên xen vào đề tài này, Hàm Sơ Nguyệt vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn tỷ tỷ một cái, nàng đang nói đến đoạn quan trọng nhất thì lại bị tỷ tỷ cướp mất!
“Vậy tên của chủ nhân vũ trụ Đại Diễn là gì?” La Chinh đột nhiên hỏi.
Khi hỏi ra vấn đề này, La Chinh chỉ đơn thuần là thấy tò mò mà thôi. Hắn biết thánh nhân đã xây dựng nên vũ trụ này, hơn nữa cũng đã gặp qua một đồ đệ của thánh nhân, cũng chính là “Tinh Vĩ” ấn náu ở trong Thiên Vị tộc.
Nhưng hắn hoàn toàn chưa biết gì về thánh nhân này cả.
“Tên của chủ nhân xây dựng vũ trụ Đại Diễn là La Tiêu, cùng họ với ngươi đó.” Hàm Lưu Tô thản nhiên trả lời.
“Cái gì?”
Câu trả lời của Hàm Lưu Tô khiến máu toàn thân La Chinh điên cuồng dâng trào. Trái tim mạnh mẽ kia lại đập loạn lên, giống như có người đang gõ trống vậy, ngay cả hai tỷ muội Hàm gia cũng nghe thấy rõ ràng.