Bách Luyện Thành Thần

Chương 1542





Những gì có thể làm, La Chinh đều đã làm rồi. Bây giờ chỉ còn biết gửi gắm hy vọng vào Cung Vũ.

Vừa rồi La Chinh ngăn cản, khiến trăn Vô Tướng Thiên rơi vào hỗn loạn. Sau khi rối thành một đống, những con trăn Vô Tướng Thiên đều muốn cố gắng bò ra ngoài. Nhưng chúng càng cố, cái đống lộn tùng phèo kia càng rối hơn. Thậm chí, có một vài con có thân hình thật dài còn bị mắc lại, thắt nút lại với nhau.

Nhưng vẫn có không ít trăn Vô Tướng Thiên thoát ra được...

Song ngay vào lúc này, rốt cuộc hoa văn tỏa ra từ ấn ngọc Thiên Truyền kia của Cung Vũ cũng phủ khắp toàn bộ quả cầu màu đen.

Ánh sáng xanh lục liên tục lưu chuyển dọc theo hoa văn này, Cung Vũ quát to một tiếng, “Được rồi!”

Nhiều võ giả cảnh giác theo dõi những con trăn Vô Tướng Thiên, thấy La Chinh nằm trên mặt đất, vậy đợt sóng tiếp theo họ cũng chỉ có thể liều mạng.

Lúc này, có lẽ tiếng gọi của Cung Vũ chính là tiếng nhạc tiên tốt đẹp nhất trên thế giới này!

“Đi thôi!”

“Mau vào đi!”

Mọi người gần như chen lấn nhau mà nhảy vào trong quả cầu màu đen kia!

Dưới sự bảo vệ của đám người Hạ tả vệ, Hàm Lưu Tô cũng cõng La Chinh trốn vào trong đó...

Trong nháy mắt mọi người ở đây nhảy vào quả cầu đen, đám trăn Vô Tướng Thiên cũng vọt tới. Song sau khi mọi người tiến vào trong đó, những hoa văn màu xanh lục trên bề mặt quả cầu đen kia liền biến mất sạch sẽ trong nháy mắt!

Những con trăn Vô Tướng Thiên kia không có trí tuệ quá cao, chúng bắt đầu đập vào quả cầu đen này theo bản năng.

Nhưng cho dù chúng có đập kiểu gì, hay thậm chí còn quấn lấy quả cầu đen, cố gắng dùng thân thể to lớn kia nghiền nát nó thì quả cầu đen lơ lửng trên không vẫn không sứt mẻ chút nào. Nó vẫn chậm rãi di chuyển trên quỹ đạo vận hành của mình, sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ lực tác động nào từ bên ngoài, dù chỉ một tấc.

La Chinh im lặng nằm sấp trên lưng Hàm Lưu Tô, tất cả cảm giác với bên ngoài đều biến mất, thậm chí ngay cả xúc cảm và khứu giác đều mất đi. Trải nghiệm việc sức lực toàn thân bị suy kiệt này tương đối khó chịu. Mấu chốt là sau khi chân nguyên của người tu chân hao hết còn có thể dùng đá chân nguyên bổ sung, chứ còn sức lực thì phải khôi phục từ từ theo quá trình. Khao khát của người luyện thể đối với sức lực lớn hơn người tu chân rất nhiều.

Ngay vào lúc này, từng cái vảy rồng màu xanh ở chỗ sâu trong óc La Chinh âm thầm sáng lên, Thanh Long lặng lẽ truyền sức mạnh tới.

Cùng lúc đó, một giọng nói phóng khoáng cũng vang lên, “Ha ha, quên nhắc nhở ngươi, trừ khi đối mặt với nguy hiểm sống chết, còn không thì người luyện thể cố gắng đừng ép sức mạnh của chính mình đến giọt cuối cùng!”

Đó là tiếng Xích Long.

Thực ra nguyên tắc của võ giả chính là như thế. Khi đối mặt với khó khăn, cuối cùng chân nguyên và sức lực không đủ dùng, giữ lại vài phần thực lực chẳng khác nào giữ lại vài phần cơ hội.

La Chinh dốc hết sức như vậy sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Lực vảy rồng chảy vào trong cơ thể La Chinh, giúp thân thể hắn thấy đỡ hơn một chút, cảm giác suy kiệt cũng dần dần biến mất.

Nhưng những sức mạnh này vừa mới rót vào cơ thể La Chinh thì lập tức lại bị tám tòa Đạo Đài kia hút hết. Ngay sau đó, La Chinh lại cảm thấy sức mạnh trong tám tòa Đạo Đài này lại bị chín ngôi sao hút hết!

Nhận thấy điểm này, La Chinh lập tức khóc không ra nước mắt.

Cần đến bao nhiêu sức mạnh mới có thể lấp đầy chín ngôi sao này đây!

Tuy rằng Thanh Long giữ im lặng, nhưng nó vẫn luôn không ngừng truyền sức mạnh cuồn cuộn cho La Chinh. Nhưng nguồn sức lực này như đá chìm đáy biển, không thể cải thiện được vấn đề này.

May là chín ngôi sao kia của La Chinh vẫn khôi phục với tốc độ tương đối kinh người.

Dẫu sao Thần Đài Cửu Tinh này tồn tại ở trên vùng trời của biển hỗn độn trong người La Chinh. Ngoài hấp thu sức mạnh trong tám tòa Đạo Đài, nó còn có thể không ngừng hấp thu khí hỗn độn. Tất nhiên, tốc độ bổ sung sức mạnh từ khí hỗn độn nhanh hơn so với hấp thu sức mạnh của La Chinh nhiều.

Vừa được lực vảy rồng hỗ trợ, vừa có khí hỗn độn bổ sung. Nhờ có hai nguồn lực này, chín ngôi sao vốn dĩ cực kỳ ảm đạm dần dần tỏa ra ánh hào quang bảy màu nhàn nhạt...

Đến lúc này, Thần Đài Cửu Tinh mới ngừng hành động điên cuồng này lại, không hấp thu sức mạnh trong tám tòa Đạo Đài của La Chinh nữa. Tám tòa Đạo Đài cũng không tiếp tục hấp thu sức lực của thân thể La Chinh.

Song La Chinh cũng để ý thấy những vảy rồng thắp sáng trên người Thanh Long cũng đã tối lại, không chênh lệch bao nhiêu so với những vảy rồng chưa được thắp sáng kia.

Trong chín con rồng này, quan hệ của La Chinh với Thanh Long là tốt nhất. Suy cho cùng, trên con đường trưởng thành của hắn, đa số thời gian là Thanh Long làm bạn với hắn. Sau khi chín con rồng tỉnh dậy, Thanh Long vẫn duy trì im lặng, giờ đây lại lặng lẽ rót sức mạnh tới, trong lòng La Chinh rất cảm động.

Trước đây, có lẽ hắn còn hơi oán hận vì chín con rồng này đã lừa dối mình, cũng càng phẫn nộ trước chuyện bọn họ dùng La Yên uy hiếp hắn. Nhưng sau khi biết lai lịch của vũ trụ Đại Diễn và thân phận của La Tiêu, cảm giác oán hận này đã dần dần biến mất.

Xét cho cùng, bọn họ cũng không có ý muốn hại mình!

Tuy sức mạnh này đã khôi phục một chút, mặc dù vẫn hết sức yếu ớt nhưng ít ra có thể giúp La Chinh hoạt động thoải mái.

Khi hắn đang tập trung hấp thu lực vảy rồng, mọi người đã tiến vào trong quả cầu đen. Giờ đây khi La Chinh mở mắt, xung quanh vẫn là một vùng tối đen như mực.

“Thả ta xuống đi...”



Sau khi khôi phục sức lực từng bước một, La Chinh ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, những sợi tóc mềm mại thường xuyên lắc qua lắc lại ở trên mặt, lúc này hắn mới ý thức được mình đang nằm trên lưng Hàm Lưu Tô.

“A, sức lực của ngươi khôi phục nhanh như vậy ư?” Tuy Hàm Lưu Tô chưa từng luyện thể, nhưng cũng biết mới vừa rồi La Chinh đã rơi vào trạng thái thoát lực.

“Hẳn là sẽ không còn vấn đề gì quá lớn.” La Chinh đứng lên, sử dụng Thanh Mục Linh Đồng trong bóng tối, song vẫn không nhìn thấu bóng đêm này.

La Chinh từng gặp phải tình huống này mấy lần, nơi đây chắc hẳn tràn ngập quy tắc bóng tối.

Nếu như nơi đây do thánh nhân tự tay bố trí, thì hẳn là không có ai có đủ khả năng nhìn thấu bóng tối này. Giống như suy nghĩ của La Chinh, tất cả mọi người đều áp sát vào với nhau, cùng đi về phía trước trong bóng tối.

Không có ai dám chạy trong bóng tối. Bọn họ không hiểu biết về không gian trong quả cầu đen. Ở nơi tối như mực thế này, mọi người chẳng khác gì người mù, cùng lắm chỉ có thể phóng ra cảm giác để thăm dò địa hình xung quanh. Tất cả mọi người đều đi trên một mặt phẳng, bốn phía đều rỗng tuếch, không có gì để thăm dò cả.

Cứ đi như vậy một hồi, rốt cuộc có người mở miệng nói: “Cung thủ lĩnh, người xác định là quả cầu đen này có thông với quả cầu đen khác chứ?”

Trong bóng tối, tất cả mọi người đều chờ Cung Vũ trả lời.

Im lặng một lúc, Cung Vũ mới lên tiếng: “Đúng vậy, lần trước, ta có tiến vào một quả cầu đen, sau khi đi xuyên qua liền xuất hiện ở một quả cầu đen khác.”

“Vậy ngươi nói xem, quả cầu đen này tồn tại ở đây liệu có ý nghĩa gì không?” Lại có người hỏi.

“Không rõ lắm… Thật ra, ta cũng không biết nhiều lắm về quả cầu đen này?” Cung Vũ cũng không biết chín quả cầu đen này lơ lửng ở thế giới bên trong với mục đích gì.

Giờ phút này, giọng nói thản nhiên của Hả tả vệ thổi qua: “Nếu lão phu đoán không lầm, thì chín quả cầu này chính là Thần Đài Cửu Tinh của thánh nhân.”

Trong bóng tối, La Chinh chớp mắt một cái. Hạ tả vệ cũng có nghĩ tới, hắn cũng cho rằng chín quả cầu đen này chính là Cửu Tinh của thánh nhân.

“Cửu Tinh? Nghe nói quả thực sau khi vào Thánh Cảnh, Cửu Tinh sẽ chuyển dời vào thế giới trong cơ thể. Nhưng Thần Đài Cửu Tinh chính là nơi chứa nguồn sức mạnh, còn trong quả cầu màu đen này hoàn toàn không có nguồn sức mạnh mà.” Có võ giả Thần Vực ngờ vực nói.

“Vậy thì ta không biết. Vị Cưu Thánh này vốn là một người thường hành động độc lập. Việc ông ấy chuyển nguồn sức mạnh vào Băng Sơn tộc đã rất kỳ quái rồi. Nhưng tâm tư của thánh nhân không phải là thứ mà chúng ta có thể suy đoán được.” Hả tả vệ thản nhiên nói.

Thánh nhân chính là sự tồn tại đứng đầu Thần Vực, nếu ông ấy sắp đặt như thế là có đạo lý của ông ấy. Võ giả bình thường căn bản không thể đoán ra được mục đính trong đó.

La Chinh cũng không nghĩ ra. Việc chuyển nguồn sức mạnh vào núi Thánh Tuyền tương đường với việc hoang phế Cửu Tinh của mình. Làm như thế gần như là chặt đứt đường lui…

“Í!”

Khi hắn đang suy tư, lại chợt phát hiện cách đó không xa có lóe lên ánh sáng vàng.

Thời gian ánh sáng vàng xuất hiện khá ngắn. Nhưng trong bóng tối, một ánh sáng như thế xuất hiện, lại chói mắt như ánh đom đóm vậy. La Chinh nhìn thấy khá rõ ràng!

“Làm sao vậy?” Hàm Lưu Tô ở bên cạnh hỏi.

Trong lòng La Chinh càng thấy tò mò: “Ngươi không nhìn thấy sao?”

“Nhìn thấy cái gì?” Tuy không nhìn thấy mặt Hàm Lưu Tô, nhưng có thể nghe ra sự buồn bực trong giọng của nàng ta.

“Không có gì…”

Ngay trong nhảy mắt đó, La Chinh thực sự có nhìn thấy ánh vàng loang loáng. Đó tuyệt đối không phải ảo giác.

Trong bóng đêm xuất hiện ánh sáng chói mắt như thế, nhưng mọi người đều không có phản ứng gì. Vậy chỉ có thể nói lên một điều, đó là chỉ có mình hắn thấy được ánh vàng kia. Người ngoài không thể nhìn thấy được nó.

Nghĩ đến đây, La Chinh cẩn thận tách khỏi đội ngũ. Hắn muốn nhìn rõ xem rốt cuộc ánh sáng vàng kia là thứ gì.

Không lâu sau, trong tầm nhìn tối như mực của La Chinh lại có ánh vàng chói mắt. Lúc này đây, La Chinh đã nhìn rõ được ánh vàng kia là gì, không ngờ đó lại là một Phạn văn màu vàng.