Bách Luyện Thành Thần

Chương 1541





Giây phúc này, quả thực La Chinh xem như đã dốc hết sức lực.

Nguồn sức mạnh của chín ngôi sao ở thế giới trong cơ thể bị La Chinh rút ra chín phần mười!

Sức mạnh vô hình được La Chinh hóa thành một cái lưới lớn quăng lên không trung.

Thực ra, dựa vào thực lực của chính La Chinh, hắn hoàn toàn có thể buông tay mặc kệ, cướp đường mà chạy. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không làm được loại chuyện như thế. Vào thời khắc này, chỉ đành dốc hết sức vậy!

Nhân tiện, La Chinh còn có thể kiểm tra sức mạnh của Cửu Tinh sau khi bùng nổ mạnh nhất!

Sức mạnh mà hắn bùng nổ ra lúc này tương đương với khoảng một phần ba sức mạnh thân thể của một vị thánh nhân. Khó mà đo lường được sự khổng lồ của luồng sức mạnh này. Bởi vì nó đã thoát khỏi thước đo đánh giá, rất khó để hình dung cường độ của luồng sức mạnh này!

Song điều này không hề chứng tỏ La Chinh thật sự sở hữu một phần ba thực lực của thánh nhân.

Sức lực chỉ là một năng lực của võ giả, nếu như đổi lại một thánh nhân, hay thậm chí là một vị thần sử dụng luồng sức mạnh này thì sẽ có thể nâng cao uy lực của sức mạnh này lên gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần. Có lẽ họ có thể thoải mái giết chết hết đám trăn Vô Tướng Thiên trước mắt này.

Còn La Chinh chỉ sử dụng sức mạnh này ở một mức độ rất căn bản. Cái này giống như một cây đao trong tay trẻ con, có thể cây đao này sắc bén nhất thiên hạ, nhưng đứa trẻ chỉ có thể phát ra một phần sức mạnh cây đao, chứ không thể phát huy hết khả năng của nó.

“Ô...”

Cái lưới do luồng sức mạnh kia hình thành khuếch tán ra, chụp lấy những con trăn Vô Tướng Thiên vào trong.

Cho nên trong ở mắt của mọi người, mới có thể nhìn thấy cảnh tượng kinh người như vậy. Những con trăn Vô Tướng Thiên đó giống như bị bọc trong một chiếc túi vô hình, sau đó có một bàn tay vô hình vặn cái túi này, ném về phía sau!

“Rầm rầm...”

Hơn bốn mươi con trăn Vô Tướng Thiên phía trước và hơn năm mươi con trăn Vô Tướng Thiên đằng sau va phải nhau. Lực đánh của bản thân những con quái vật lớn này cực kỳ mạnh mẽ, dưới va chạm dữ dội, độ cứng của thân thể không chống đỡ được lực đánh này, có mấy con trăn Vô Tướng Thiên bị đứt luôn thành mấy khúc...

Những trăn Vô Tướng Thiên bị đau, có vẻ vô cùng phẫn nộ, trong xúc tu hình tròn phát ra tiếng rên đau đớn. Chúng quấn lấy nhau giống như một cuộn chỉ gai, vặn vẹo lại với nhau, giãy giụa một cách điên cuồng.

Cũng chính vì chúng vướng lấy nhau, nên trong chốc lát càng khó mà giãy ra khỏi nhau được.

Cung Vũ nghe thấy động tĩnh lớn sau lưng, biết rõ giờ đây không thể phân tâm, nhưng cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn lại. Trong vô thức, hô hấp của y trở nên dồn dập hơn, thậm chí khi nhìn lại La Chinh lần nữa, trong ánh mắt sinh ra một chút kính nể.

Trong suy nghĩ của y, mới đầu La Chinh chỉ là một sinh linh thứ cấp không đáng nhắc tới, cơ bản không thể chỉ đạo họ trong lần thăm dò này, hắn chỉ là một cái chìa khóa vào thời điểm mấu chốt mà thôi.

Ngày đầu tiên La Chinh tiến vào Thiên Khung tộc, Cung Vũ đã thay đổi cái nhìn về La Chinh. Không thể xem thường thực lực của người này, y đã coi La Chinh như sự tồn tại ngang hàng! Trong cấm địa Luyện Thần, đây đã là việc cực kỳ hiếm thấy.

Dẫu sao, toàn bộ cấm địa Luyện Thần đều là địa bàn của nhóm người bản xứ bọn họ. Từ trước đến nay, sáu chủng tộc lớn chưa từng coi trọng võ giả ngoại tộc.

Ví dụ như dù Hàm Thương Yên trở thành thủ lĩnh của Băng Sơn tộc, nhưng cũng không thật sự chinh phục được toàn bộ người Băng Sơn tộc.

Bây giờ Cung Vũ lại hiểu ra, y thật sự đã xem thường La Chinh rồi. Lúc trước, khi y thăm dò trong Thiên Khung tộc, La Chinh vẫn còn nương tay, bằng không với sức mạnh mà thằng nhóc này thể hiện ra, thì chỉ mình hắn cũng đủ để tiêu diệt cả Thiên Khung tộc bọn họ.

Đương nhiên, tình huống này không thể xảy ra. Nhà tiên tri của Thiên Khung tộc sẽ không cho phép tình huống đó xảy ra...

Không chỉ mình Cung Vũ thay đổi cái nhìn đối với La Chinh.

Lôi Thiềm là người xem như đã biết về sức mạnh của La Chinh. Lúc chống lại thánh thú Chân Võ, bản lĩnh La Chinh thể hiện ra đã cực kỳ kinh khủng. Lôi Thiềm đoán thời điểm đó La Chinh đã đến cực hạn rồi, cho dù không tới cực hạn thì chắc hẳn cũng gần tới cực hạn.

Thanh niên Thần Cực Cảnh này sở hữu sức mạnh kinh khủng như vậy đã là chuyện khá đáng sợ, thậm chí là khó hiểu.

Giờ phút này, Lôi Thiềm và mọi người của Băng Sơn tộc đều nhìn về phía La Chinh với dáng vẻ nể phục!

Lúc dùng đá hiếm Kim Xoa để kiểm tra sức mạnh của La Chinh, bởi vì độ rộng của quảng trường không đủ nên chưa thể kiểm tra ra. Bây giờ bọn họ đã hiểu, cho dù khoảng cách của quảng trường có đủ rộng thì cũng không thể kiểm tra ra giới hạn của hắn.

Một mình tên nhóc này có thể ngăn cản mấy chục con trăn Vô Tướng Thiên, sau đó còn tiện tay ném ra ngoài, rốt cuộc sức mạnh của hắn lớn đến cỡ nào chứ?

Nếu hắn dốc hết sức đánh lên đá hiếm Kim Xoa thì e rằng có thể ném tảng đá kia ra đi xa tít tắp. Đối với La Chinh, cách kiểm tra kia căn bản là vô nghĩa! Cái gọi là danh hiệu Man Vương cùng lắm chỉ là một trò cười với La Chinh mà thôi.

Mọi người trong Nguyên Hòa tộc lấy tu luyện bản tâm làm chủ, dưới sức ép của tháp tu luyện bản tâm, tâm cảnh của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ.

Ngay cả chuyện sống chết bình thường cũng không thể khiến tâm tình của bọn họ dao động. Cho nên biểu hiện của Nguyên Hòa tộc ổn định nhất, cho dù trên trăm con trăn Vô Tướng Thiên đổ xuống với thế tới kinh khủng, thì nhóm tinh anh của Nguyên Hòa tộc cũng không quá kinh hoảng.

Nhìn qua thì có vẻ ảnh hưởng của tâm cảnh đối với võ giả cũng không lớn, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại cực kỳ có tác dụng. Bởi vì một khi đã hoảng hốt lo sợ thì có nghĩa là đã hoàn toàn thất bại. Chỉ có duy trì sự bình tĩnh tuyệt đối thì mới có thể tìm ra biện pháp hóa giải nguy cơ.

Nhưng sức mạnh mà La Chinh thể hiện ra bây giờ vẫn dấy lên sóng to gió lớn trong lòng những người Nguyên Hòa tộc!

“Lẽ ra sức mạnh này không xuất hiện trên người một võ giả Thần Cực Cảnh. Không, nó càng không thể nào xuất hiện ở một sinh linh thứ cấp được!”

Từ tin tức lấy được chỗ Cung Vũ và Lôi Thiềm, Kim Duyệt đã biết là không thể coi thường thằng nhãi La Chinh này. Nhưng vấn đề là mấy từ không thể coi thường cũng căn bản chẳng thể hình dung được về La Chinh. Thằng nhãi này chính là một quái vật không hợp với lẽ thường.

Luồng sức mạnh cực lớn đến khó có thể tưởng tượng nọ chỉ kéo dài trong thời gian mấy giây rồi liền lặng lẽ tan đi...

Một khắc trước sắc mặt La Chinh còn sáng láng, tinh thần còn sung mãn.

Nhưng một khắc sau đó, hai chân hắn mềm nhũn, nằm bò luôn ra đất, cả người đã không có chút sức lực nào.

Khi sức mạnh hoàn toàn khô kiệt, thậm chí La Chinh còn không thể ngẩng đầu lên, mí mắt cũng không thể chớp, ngay cả nhịp tim cũng khó có thể duy trì. Sau khi mất đi lực bơm của trái tim, máu cả người hắn liền chảy chậm lại, sắc mặt trở nên tái mét.

“La Chinh!” Hàm Lưu Tô ở gần La Chinh nhất, là người đầu tiên đỡ hắn lên.

“Thằng nhãi này tiêu hao sức lực quá độ ư?” Đám người Lôi Thiềm cũng vây quanh.

Bình thường, chuyện tiêu hao sức lực quá độ sẽ chỉ xảy ra ở người luyện thể. Bởi vì dù tiêu hao thế nào đi chăng nữa thì sức lực của con người cũng sẽ không thật sự hoàn toàn cạn kiệt.

Người tu chân thường sử dụng chân nguyên để chiến đấu, sức lực của thân thể chỉ đứng thứ nhì, càng khó mà tiêu hao sức lực đến tình trạng này. Trừ khi là phải chiến đấu liên tục suốt mấy ngày, thậm chí là mấy tháng liên tiếp thì mới có khả năng.

Nhưng tình huống của người luyện thể càng phức tạp hơn một chút, bởi vì người luyện thể sẽ kiểm soát sức mạnh càng chính xác hơn. Tu luyện quanh năm suốt tháng, họ đã biết làm thế nào để ép tất cả sức lực của bản thân ra.

Mấu chốt nhất là, nếu như người luyện thể tiêu hao sạch sẽ sức mạnh của Đạo Đài Bát Trọng, thì tám tòa Đạo Đài phân bố ở bốn phía thân thể sẽ liên tục hấp thu sức lực của bản thân võ giả. Thậm chí, việc không thể ngăn cản sự hấp thu này cũng là một bản năng của người luyện thể!

Song, tình huống của La Chinh lại đặc biệt hơn chút.

Cái hắn tiêu hao hết chính là sức mạnh trong Thần Đài Cửu Tinh. Mới vừa rồi, dưới cơn kích động, La Chinh đã trực tiếp rút chín phần mười sức mạnh trong Thần Đài Cửu Tinh ra. Hắn căn bản không hề sử dụng sức mạnh của Đạo Đài Bát Trọng, cũng không dùng sức mạnh của bản thể.

Chẳng qua, La Chinh không ngờ việc rút sạch sức lực lại phải trả giá lớn như vậy.

Cho dù là Thần Đài Cửu Tinh hay là Đạo Đài Bát Trọng đều phải tránh rút đến cạn kiệt. Nếu mất đi sự bồi dưỡng của nguồn sức mạnh, chín ngôi sao và tám tòa Đạo Đài khó mà tiếp tục vận hành được, thậm chí nếu để lâu nó sẽ trực tiếp sụp đổ.

Sức mạnh của Thần Đài Cửu Tinh bị rút ra gần hết, lại không kịp bổ sung sức mạnh thông qua hỗn độn, nên chỉ có thể rút sức mạnh trong Đạo Đài Bát Trọng ra để bổ sung. Mà sức mạnh chứa trong Đạo Đài Bát Trọng lại cực kỳ ít ỏi so với Thần Đài Cửu Tinh, hai bên căn bản không cùng một cấp bậc.

Vì vậy sức mạnh trong tám tòa Đạo Đài của La Chinh cũng cạn kiệt trong nháy mắt. Sau đó, tám tòa Đạo Đài này lại trực tiếp rút lấy sức mạnh trong thân thể La Chinh ra...

Nếu theo cái vòng tuần hoàn này thì sức lực trong thân thể của chính La Chinh đâu có nhiều như vậy?

Trong nháy mắt, La Chinh bị rút sạch sức lực, mắt hắn tối sầm lại, ngã thẳng ra đất.

“Hậu quả này... quá nghiêm trọng rồi thì phải?” La Chinh cũng không ngờ sẽ xuất hiện hậu quả này.