Bách Luyện Thành Thần

Chương 1548





Đợi khi Thương Duệ dẫn Hoa Thiên Mệnh vào trong, nhà tiên tri của Vạn Tượng tộc liền phất tay: “Các ngươi tạm lui ra trước đi.”

Thương Duệ mỉm cười: “Không biết nhà tiên tri muốn nói những gì, Thương Duệ có thể dừng chân một lát để nghe hay không?”

Nhà tiên tri nhíu mày, tay nhẹ nhàng vung lên, một luồng sức mạnh vô hình liền đưa đám người Thương Duệ ra ngoài lều. Luồng sức mạnh này hoàn toàn không cho phép chống cự.

Ngay sau khi tấm rèm của căn lều kia buông xuống, mọi khí tức bên trong đều không thể lọt ra ngoài.

Thương Duệ và mấy nhân vật nòng cốt của Vạn Tượng tộc đều bị tống ra ngoài, vẻ mặt vô cùng tức giận.

“Hừ! Lão già này vẫn không yên tâm về Vạn Tượng tộc ta!” Một người Vạn Tượng tộc nói.

Thương Duệ tỏ vẻ đành chịu: “Chịu thôi… Theo lời những võ giả Thần Vực kia thì chúng ta hoàn toàn không thể chứng minh thần đạo của cấm địa Luyện Thần, càng không thể rời khỏi cấm địa Luyện Thần được. Đáng tiếc, Thiên Khung tộc, Băng Sơn tộc và Nguyên Hòa tộc vẫn không từ bỏ. Bọn họ không biết rằng dù cố gắng thế nào thì đến cuối cùng cũng sẽ phát hiện ra rằng đó chẳng qua chỉ là do họ mơ mộng hão huyền!”

Sáu thánh địa thử luyện lớn thường xuyên tiếp đãi võ giả Thần Vực, bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc. Bọn họ luôn có thể hỏi thăm được vài thứ thông qua miệng võ giả Thần Vực.

Thật ra trong lòng rất nhiều thủ lĩnh ít nhiều đều đã có tính toán. Kể cả nhà tiên tri sau lưng các tộc, bọn họ không chỉ có lai lịch bí hiểm, mà căn bản còn chưa bao giờ suy tính vì chủng tộc của mình…

Thế nhưng mấy tộc này chưa từng làm căng với nhà tiên tri trong tộc, chỉ có Thương Duệ của Vạn Tượng tộc từng cãi nhau với nhà tiên tri mấy lần.

Lời nói của đám Thương Duệ rơi vào tai Hoa Thiên Mệnh và nhà tiên tri gần như không sót một chữ.

Chẳng qua Hoa Thiên Mệnh cũng cảm thấy tò mò, không biết Thương Duệ và nhà tiên tri này có mâu thuẫn gì…

Chú ý tới vẻ mặt của Hoa Thiên Mệnh, nhà tiên tri đã mở miệng trước: “Khà khà, càng ngày càng khó quản mấy thằng nhóc này. Chúng luôn muốn biết sự thật, chẳng qua chúng không biết sống hồ đồ mới có thể hạnh phúc.”

Hoa Thiên Mệnh lắc đầu, không đồng ý với lời nói của nhà tiên tri: “Chung quy thì con người sống là để theo đuổi một số thứ.”

Người của sáu thánh địa tu luyện lớn ở trong cấm địa Luyện Thần này không hề có khắc tinh, các bên cũng không đấu đá và chiến tranh với nhau nên không có áp lực sinh tồn, cuộc sống đúng là khá thoải mái. Nhưng thứ tự vị trí khác nhau đã dẫn đến những gì muốn theo đuổi tự nhiên cũng khác nhau…

“Chỉ là khi xây dựng cấm địa Luyện Thần, ta đã không để lại gì nói rõ với bọn họ.” Ngay lúc này, một giọng nói thản nhiên truyền tới.

Trong lều vải bỗng có thêm một người.

Người nọ mặc một bộ cẩm y màu đen, dáng người không béo không gầy, khí tức khá cổ quái…

Với sự nhạy bén của Hoa Thiên Mệnh, hắn có thể cảm nhận được bất kỳ khí tức nào lưu chuyển xung quanh. Nếu người nào dùng cách dịch chuyển không gian để đi vào trong lều này thì hắn cũng có thể cảm nhận được quy tắc không gian còn sót lại.

Nhưng nếu quy tắc không gian của người này khá cao siêu thì cũng có thể đã loại bỏ hết quy tắc không gian.

Chỉ có điều, cho dù y thật sự có thể loại bỏ được quy tắc không gian thì khi trong lều có thêm một người như vậy cũng giống như ném một hòn đá vào trong cái cốc, nước trong cốc chắc chắn sẽ bị hòn đá đẩy tràn ra ngoài.

Khí tức trong lều đã bị nhiều người đè ép chắc chắn sẽ chảy tràn ra xung quanh.

Nhưng người này bỗng nhiên xuất hiện, vậy mà toàn bộ khí tức trong lều lại không hề dao động dù chỉ một chút, cứ như người này vốn đã đứng ở đây vậy…

Đối với bản lĩnh cao siêu như thế này, ít nhất Hoa Thiên Mệnh không nghĩ ra cách nào để có thể làm được.

“Ngươi… là ai?” La Chinh nhìn chằm chằm vào người kia hỏi.

Người nọ khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Ta là chủ nhân của cõi Luyện Thần này.”

“Cưu Thánh!” Ánh mắt Hoa Thiên Mệnh khẽ lóe lên.

Khó trách…

Thân là người xây dựng cấm địa Luyện Thần, đương nhiên người này có thể tùy ý di chuyển, thậm chí còn không cần sử dụng quy tắc không gian. Bởi vì không gian này do chính ông xây dựng, nó xoay quanh theo chuyển động tâm trí của ông. Cho nên ông có thể trực tiếp dùng một nhóm không khí trong lều này thay cho hóa thân trong thân thể của mình. Như vậy đã có thể tạo ra được hiệu quả đáng kinh ngạc vừa rồi.

Tâm tư của Hoa Thiên Mệnh cực kỳ nhạy bén, chỉ trong nháy mắt đã rút ra được suy luận như vậy.

Cưu Thánh gật đầu, sau đó vẫy tay với nhà tiên tri. Hai mắt của nhà tiên tri liền mất đi thần thái, giống như một con rối gỗ, chậm rãi đi ra ngoài.

Nhà tiên tri của sáu thánh địa tu luyện lớn không giống như các sinh linh bình thường.

Người của sáu chủng tộc lớn được xem như là tự sản sinh ra, có ý thức và linh hồn tự chủ. Còn sáu nhà tiên tri này lại là sinh linh được chính tay Cưu Thánh tạo ra. Linh hồn và ý thức của bản thân bọn họ đều được Cưu Thánh tự tay trao cho. Nói theo một cách trực quan thì có thể coi sáu nhà tiên tri này là sáu hóa thân của ông…

Cho nên nhà tiên tri của sáu thánh địa tu luyện lớn đều có thực lực mạnh tới mức không thể tưởng tượng được, đồng thời cũng có địa vị vô cùng quan trọng.

Cưu Thánh nhìn chằm chằm vào Hoa Thiên Mệnh, sau đó thản nhiên nói ngay: “Rút kiếm của ngươi ra đi.”

Hoa Thiên Mệnh cũng không hề do dự, Đằng Xà Kiếm trên lưng đã nằm trên tay.

“Ban đầu Cố Bắc để lại kho báu của Binh chủ cho ngươi, xem như đã gián tiếp chuẩn bị. Ta muốn xem thử xem ngươi đã tu luyện đến trình độ nào. Ra chiêu đi.” Cưu Thánh nói tiếp.

Mắt của Hoa Thiên Mệnh đột nhiên lóe lên, Đằng Xà Kiếm cũng lóe ra từng luồng ánh sáng chói lóa, kiếm ý mãnh liệt tỏa ra, không ngừng khuấy động trong cái lều nhỏ hẹp này!

Nhìn qua thì những cái lều vải này cũng chỉ được may bằng vải bố, nhưng kiếm ý khuấy động như vậy mà lại không hề bị xé nát.

Sau khi khuấy động một lúc lâu, trường kiếm của Hoa Thiên Mệnh đột nhiên dừng lại. Một luồng đạo uẩn ngưng tụ lại tới mức tối đa được sinh ra một cách mạnh mẽ, trường kiếm lập tức đâm về phía đối phương!

“Phụt!”

Cưu Thánh không tránh được, mũi Đằng Xà Kiếm lập tức đâm vào cơ thể!

Trường kiếm xuyên qua làn da của Cưu Thánh, kiếm ý theo đó mà truyền vào trong cơ thể của ông, điên cuồng tàn phá… Hoa Thiên Mệnh không hề lo cho sự an nguy của Cưu Thánh, vì dù sao trước mặt hắn lúc này cũng chỉ là một hóa thân trong thân thể của Cưu Thánh mà thôi. Có thể khiến một võ giả Thần Cực Cảnh đâm bị thương, đó mới là chuyện cười!

Nhưng một kiếm này lại chỉ đâm xuyên qua không được đến một tấc, sau đó không thể tiến thêm được phân nào nữa.

Cưu Thánh lắc đầu: “Chưa đủ. Sự lĩnh ngộ về kiếm pháp sơ khai vẫn chưa đủ.”

Nhận được đánh giá như vậy, Hoa Thiên Mệnh không hề ngạc nhiên: “Xin Cưu Thánh dạy bảo.”

Cưu Thánh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khí khái hào hùng bức người của Hoa Thiên Mệnh, mở miệng nói: “Muốn ta truyền dạy thì ngươi sẽ bị mất giác ngộ. Ngươi có chấp nhận không? Nếu ngươi không thể, ta cũng sẽ không cưỡng ép. Dựa vào tu vi, thiên phú và thực lực của ngươi, sau này cũng có thể sống rất tốt ở Thần Vực rồi.”

Có thể Hoa Thiên Mệnh rất ưu tú, nhưng để tìm được ba người như bọn họ thì cũng không phải không thể.

“Có.” Hoa Thiên Mệnh dửng dưng đáp.

Từ sau khi nhận được truyền thừa từ kho báu của Binh chủ Xi Vưu, Hoa Thiên Mệnh cũng đã hiểu được sứ mệnh của mình.

“Vì sao lại có?” Cưu Thánh hỏi tiếp. Trong mắt ông, thái độ của Hoa Thiên Mệnh rất quan trọng. Nếu người này thật sự sợ chết thì trong kế hoạch của bọn họ sẽ thiếu đi một phần quan trọng…

Nghe thấy câu hỏi này, Hoa Thiên Mệnh chỉ cười: “Cưu Thánh có biết, khi ta biết tuổi thọ của thần là vô hạn, trong lòng có suy nghĩ gì không?”

“Nói.” Cưu Thánh nói.

“Ta nghĩ, có lẽ tuổi thọ vô hạn chính là sự trừng phạt lớn nhất thế gian.” Hoa Thiên Mệnh nhìn thẳng vào Cưu Thánh mà nói.

Trong cuộc sống, mỗi người lại có một mục tiêu riêng để theo đuổi, một số người phàm thì chỉ mong một ngày ba bữa đều có thịt, một số võ giả lại mong muốn được gia nhập tông môn, còn một số cường giả lại luôn theo đuổi con đường để mình trở nên mạnh mẽ hơn.

Trước kia, Hoa Thiên Mệnh chưa hiểu được ý nghĩa tồn tại của mình, nên điều hắn luôn theo đuổi chính là tìm ra được ý nghĩa này.

Nhưng sau khi đi vào kho báu Binh chủ, trong lòng hắn cũng đã có thay đổi mạnh mẽ.

Hắn nhận được một số tin tức khó có thể tưởng tượng được. Thông qua những tin tức này, thậm chí hắn còn biết được khái quát về cả Thần Vực.

Đó là một thế giới hết sức văn minh, tràn đầy quy tắc. Đối với người trong vũ trụ, có lẽ theo đuổi sự bất tử là một điều gì đó hư vô mờ mịt, nhưng ở trong Thần Vực thì điều này lại không hề khó - ít nhất là đối với Hoa Thiên Mệnh.

Hắn từng chuyên tâm muốn leo lên đỉnh cao võ đạo, mượn con mắt khi ở đỉnh cao đó mà nhìn phong cảnh phía trên xem thế nào. Nhưng hắn cũng chỉ đành thở dài một tiếng: Cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng ít nhất, sau khi tấm màn thần bí che trước mắt hắn được vén lên, phong cảnh phía sau tấm màn đó chưa từng thu hút hắn.

Ngược lại, hắn lại có hứng thú với kế hoạch mà “Bắc Thánh” để lại hơn.

Cứ như phần kế hoạch này được thiết kế dành riêng cho hắn vậy!

Hắn biết khi kế hoạch trước mắt được thực hiện thì cũng chính là lúc hắn chết. Nhưng vì việc nghĩa, hắn gần như không do dự mà đồng ý tham gia vào phần kế hoạch này.

Không chỉ là vì La Chinh, mà còn là vì chính mình.

“Ta thích câu trả lời này.” Cưu Thánh nói: “Sống lâu như vậy, quả thật cũng rất nhàm chán… Chuyến đi cấm địa Luyện Thần lần này, ta sẽ cố gắng dốc hết sức để giúp ngươi nâng cao thực lực.”

Tình hình của Thần Vực khá phức tạp, Cưu Thánh cũng không muốn nói nhiều về chuyện này ở đây.

“La Chinh đâu?” Hoa Thiên Mệnh hỏi.

“Hắn?” Cưu Thánh cười: “Thợ rèn và lò luyện khí đều đã được chuẩn bị xong rồi. Hắn vừa mới đi vào, sẽ bắt đầu rèn toàn thân ngay thôi.”

Tâm tình của Lôi Thiềm, Cung Vũ và Kim Duyệt khá tốt. Chuyến đi vào thế giới bên trong này ban đầu khá xui xẻo, bị quá nhiều trăn Vô Tướng Thiên đuổi theo. Nhưng không ngờ người gặp họa lớn không chết ắt có phúc, bỗng chốc đã đi đến nơi cần đến…

Bọn họ cũng không thể ngờ rằng nơi này chẳng qua lại chỉ là lò luyện khí mà Cưu Thánh đã dày công chuẩn bị cho La Chinh. Ông ở đây để tiến hành việc rèn cho La Chinh một thân thể hoàn chỉnh nhất!