Bách Luyện Thành Thần

Chương 1549





Đây đã là lần thứ hai đám người Cung Vũ và Lôi Thiềm đi vào hang động này.

Việc tìm kiếm thế giới bên trong của sáu chủng tộc lớn từ đầu đến cuối vẫn không có quá nhiều tiến triển…

Ví dụ như trấn Hồn Nhai này. Bọn họ cũng biết đi vào trong đó cần bùa thử luyện màu đen, nhưng căn bản không thể lấy được bùa thử luyện này!

Trong sáu chủng tộc lớn, bùa thử luyện màu tím được tích lũy chồng chất như núi, Lôi Thiềm và Cung Vũ cũng từng nói chuyện với nhà tiên tri trong tộc xem có thể đổi được bùa thử luyện màu đen từ chỗ của ông ta hay không. Câu trả lời đương nhiên là không.

Những nơi này vốn không phải chuẩn bị cho dân địa phương, các nhà tiên tri lại là hóa thân của Cưu Thánh, làm sao ông có thể để cho bọn họ tiến vào những chỗ này?

Không còn cách nào khác, sáu chủng tộc lớn cũng chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm ở thế giới bên trong, cuối cùng phát hiện ra hang động kỳ quái này.

Ở trong chỗ sâu của hang động này, cuối cùng bọn họ đã tìm ra một chút manh mối. Nhưng trong hang động này lại toàn là một loại lửa lạ màu xanh đen. Loại lửa lạ này mạnh tới mức bọn họ còn lâu mới có thể chống lại được.

Khi đó Cung Vũ và Lôi Thiềm cũng đã nghĩ không ít cách, nhưng cuối cùng lại không thể không từ bỏ.

Ném bất kỳ vật nào vào bên trong thì cũng sẽ bị ngọn lửa lạ màu xanh này làm tan chảy. Cho dù là một mẩu đá hiếm Kim Xoa nho nhỏ thường được mang theo bên người nhưng khi tiếp xúc với ngọn lửa lạ mày xanh này thì cũng bị tan thành một vũng nước thép lấp lánh ánh sáng vàng…

Loại lửa lạ này xuất hiện ở đây có nghĩa là nơi này không hoan nghênh bất kỳ người nào đi vào trong đó.

Nhưng lúc đó, Cung Vũ khá không cam lòng nên trước khi rời đi đã sử dụng phương pháp con mắt hư vô. Phương pháp này là do một võ giả trong Thần Vực đã truyền dạy cho Thiên Khung tộc, là cách dùng chân nguyên để quán tưởng ra một con mắt hư vô, thông qua con mắt này, bọn họ có thể thấy hình ảnh trong hang động.

Hình dáng của con mắt hư vô rất đặc biệt, vừa dùng chân nguyên biến thành lại còn phải kết hợp với quy tắc không gian.

Con mắt này không ngừng qua lại giữa mặt phải và mặt trái của không gian, đi đi về về như con thoi. Cho nên ở một mức độ nhất định nào đó thì có thể tránh được ngọn lửa lạ màu xanh trong cái hang động kia…

Nhưng cho dù là con mắt hư vô thì cũng chỉ duy trì được chín nhịp thở khi ở trong ngọn lửa màu xanh này. Sau chín nhịp thở, con mắt hư vô vẫn không chống lại được, lập tức bị vỡ nát, tiêu tan.

Nếu không thấy được cái gì thì cũng thôi.

Đám Lôi Thiềm cũng sẽ không rảnh rỗi đến mức cứ nhất quyết phải đến chọc vào loại lửa lạ này. Tuy bọn họ là dân bản địa của cấm địa Luyện Thần, nhưng không có nghĩa bọn họ là vô địch trong thế giới này. Có một số thứ mà bọn họ hoàn toàn không trêu chọc nổi, ví dụ như con thánh thú Chân Võ kia, hay như ngọn lửa lạ màu xanh trong động này.

Nhưng hình ảnh truyền đến trong khoảnh khắc cuối cùng lại khiến bọn họ suốt đời khó quên, đồng thời quyết chí muốn đi vào hang động này!

Ở chỗ sâu trong hang động này, bọn họ nhìn thấy một cánh cửa.

Cánh cửa kia lẻ loi đứng sừng sững ở chỗ sâu trong hang động, cho dù xung quanh toàn là ngọn lửa lạ màu xanh, nhưng cánh cửa kia vẫn không hề có biểu hiện gì.

Nếu bọn họ nhìn thấy vật khác, có lẽ sẽ không liên tưởng gì nhiều. Ví dụ như thấy một con thú dữ không sợ ngọn lửa lạ màu tím, hoặc là một cặp pháp bảo… Pháp bảo có mạnh đi nữa, công pháp mạnh đi nữa thì cũng không có sức hấp dẫn với sáu chủng tộc lớn này cho lắm.

Nhưng bọn họ lại thấy được một cánh cửa…

Sau khi cấm địa Luyện Thần mở ra, rất nhiều võ giả của vũ trụ và một số lượng lớn võ giả Thần Vực đều đã đến đây. Thông qua những võ giả ngoại tộc này, sáu chủng tộc lớn dần dần hiểu rõ thế giới bên ngoài.

Bọn họ giống như em bé vừa mới mở mắt, trong một đêm đã ý thức được cấm địa Luyện Thần là một thế giới nhỏ hẹp và chật chội như thế nào, thế giới bên ngoài còn rộng lớn lắm.

Dục vọng bản năng sống thúc giục bọn họ tìm kiếm, khiến bọn họ tìm cách để ra khỏi đây.

Nhưng tìm khắp cả cấm địa Luyện Thần, bọn họ mới phát hiện, chỉ có nhưng võ giả ngoại tộc kia mới có thể vào thế giới này, cũng chỉ có nhưng võ giả ngoại tộc ấy mới có thể rời đi. Còn bọn họ, gần như không thể nào ra khỏi đây để tiến vào Thần Vực được.

Theo lời của một số võ giả ngoại tộc đã nói thì chỉ có thành thần mới có tư cách để vượt qua vũ trụ, nếu không sẽ bị “trở về trạng thái ban đầu”…

Mặc dù như thế thì cũng không ai chọn từ bỏ, cũng chính cánh cửa kia đã cho bọn họ ảo tưởng vô tận.

Rốt cuộc phía sau cánh cửa kia là cái gì? Phải chăng là đường thông đến Thần Vực?

Chính những ngọn lửa lạ màu xanh đã có thể chặn đường đi của bọn họ, nhưng sau khi La Chinh xuất hiện ở Băng Sơn tộc thì trong lòng Lôi Thiềm lại dấy lên hy vọng, đồng thời liên lạc với Thiên Khung tộc và Nguyên Hòa tộc, bắt đầu lên kế hoạch cho hành động lần này.

Sau khi chui vào hang động từ trên vách đá kia, mọi người liền cảm thấy từng đợt sóng nhiệt táp thẳng vào mặt.

Hang động này rất trơn nhẵn, ở giữa chỉ có một con đường nhỏ hẹp rộng bằng hai người, mà hai bên của con đường lại đều là nham thạch nóng chảy đang cuồn cuộn phun ra.

Nham thạch nóng chảy ở đây không có màu đỏ thẫm, mà là màu xanh đen. Khi nham thạch nóng chảy dâng trào thì luôn biến hóa khôn lường thành các hình dạng kỳ quái, tỏa ra ra nhiệt lượng cao hơn, đồng thời cũng đầy quy tắc sinh mệnh mãnh liệt trong đó.

Ngọn lửa thường là khắc tinh của các sinh linh, tùy ý tiếp xúc sẽ bị hủy diệt, nhưng trong nham thạch nóng chảy màu xanh này lại cho người ta một cảm giác tràn trề sức sống. Hai cảm giác phức tạp được kết hợp lại như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Mà kỳ lạ hơn là nó cũng khiến người ta cảnh giác hơn.

“Chúng ta chưa thăm dò nơi này cho rõ bao giờ, xin các vị hành động cẩn thận.” Cung Vũ cảnh cáo.

Không cần đến lời cảnh cáo của Cung Vũ thì trên mặt mọi người đã đầy vẻ đề phòng rồi.

Thật ra không ít võ giả ngoại tộc đã rất hối hận khi tham gia chuyến thăm dò thế giới bên trong này.

Kích thước của thế giới bên trong và thế giới bên ngoài gần như giống nhau. Dựa vào lời nói của một số tiền bối thì ở thế giới bên trong có đầy các loại báu vật hiếm có. Vị Cưu Thánh kia đã để lại không ít truyền thừa của mình ở thế giới bên trong này.

Từng có không ít võ giả ngoại tộc nhận được rất nhiều lợi ích, thậm chí có người còn lấy được một món pháp bảo quan trọng của Cưu Thánh!

Chuyện này gần như không thể nào xảy ra ở trong vũ trụ mà các thánh nhân khác xây dựng. Cho nên khi tin đồn này được truyền ra ngoài lại càng thu hút võ giả trong Thần Vực đến đây tìm hiểu. Chẳng có nguyên nhân gì nên đã chứng tỏ Cưu Thánh quá hào phóng…

Nhưng chuyến này tiến vào thế giới bên trong, bọn họ đã gặp phải không ít nguy hiểm, vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được cơ duyên nào.

Nguy hiểm và lợi ích tỉ lệ nghịch với nhau như vậy liệu còn được mấy người bằng lòng chấp nhận cuộc mạo hiểm không bình thường này?

Nhưng nếu đã đi đến bước này rồi thì bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác.

Trong đoàn người này, La Chinh lại là người cảm thấy thoải mái nhất. Sau khi tiếp xúc với Cưu Thánh, lần tìm kiếm này giống như đã cho hắn một đáp án rõ ràng. Hắn không hề ngạc nhiên khi vị Cưu Thánh kia cứ nhìn chăm chăm vào mình như thế.

Đương nhiên, La Chinh còn chưa hiểu được ý đồ Cưu Thánh dẫn mình vào nơi này lại chính là để giúp hắn rèn thân thể lần nữa!

“Ục ục ục…”

Mọi người đi theo con đường nhỏ này về phía trước, trong nham thạch nóng chảy ở hai bên bỗng bắt đầu có những vòng bong bóng màu xanh nổi lên.

Nham thạch nóng chảy màu xanh bỗng biến hóa huyền ảo thành một con tuấn mã, phi nhanh về phía mọi người!

“Cẩn thận!” Hai mắt Cung Vũ nhìn chăm chú một lát, sau đó trong tay đã có thêm một cuộn giấy màu xanh da trời.

Thấy cuộc giấy kia, khóe miệng Hàm Lưu Tô hơi nhếch lên: “Là bức Băng Điệp Châu…”

“Quả thật là bức Băng Điệp Châu của Hàm gia chúng ta. Không hiểu sao lại lạc vào tay Thiên Khung tộc?” Hạ tả vệ gật đầu.

Bức Băng Điệp Châu được coi là một pháp bảo hệ Băng cực kỳ lợi hại của Hàm gia. Nhưng pháp bảo như vậy được truyền đi rất rộng rãi, có thể là từ Hàm gia truyền đến trong tay những người khác ở Thần Vực, sau đó lại rơi vào tay Thiên Khung tộc. Hoặc cũng có thể là do người Hàm gia đưa cho Thiên Khung tộc.

Lần này đi khám phá thế giới bên trong, ba tộc đều rất coi trọng, đương nhiên bọn họ cũng chuẩn bị khá chu toàn. Thật ra bọn họ còn giấu rất nhiều phương pháp chính là để đối phó với bất kỳ tình huống nào xảy ra. Nhưng sau khi đi qua quả cầu đen kia bọn họ đã bị Cưu Thánh đưa thẳng tới nơi cần đến, vậy nên đã bớt đi được rất nhiều phiền toái. Đương nhiên những phương pháp kia cũng không dùng được nữa. Cho nên khi bọn họ thấy hang động này, đám người Cung Vũ vui mừng không kể xiết.

Sau khi Cung Vũ sử dụng bức Băng Điệp Chân này, mọi người liền cảm thấy sức nóng kia đã suy yếu đáng kể. Ở trong hang động tràn đầy nham thạch nóng chảy màu xanh nhưng mọi người lại như đang rơi xuống một nơi cực lạnh. Một luồng hơi lạnh mờ ảo lan ra, từng trận băng tuyết bay tán loạn, bao bọc tất cả mọi người vào trong!

Đến khi những con tuấn mã được tạo thành từ nham thạch nóng chảy màu xanh đang phi nhanh đến kia còn chưa kịp tới gần thì mọi người đã thấy từng con từng con bướm băng trắng tinh nhẹ nhàng nhảy múa, bay về phía những tuấn mã kia.

Những con bướm băng kia vừa chạm vào tuấn mã thì lập tức tan ra không còn một mảnh, nhưng mỗi một con bướm băng đều có thể phóng ra hàng loạt cơn ớn lạnh. Vô số bướm băng bay tới đều không ngừng tan rã, tuấn mã được tạo thành bởi nham thạch nóng chảy màu xanh kia chẳng mấy chốc cũng bị tan ra, hóa thành một khối đá màu xanh đen, rơi trở lại vào nham thạch nóng chảy… .

Giờ phút này, ở chỗ sâu trong hang động có một ông già mặc giáp màu đen, trong tay cầm một cây chùy vàng, chỉ có duy nhất một con mắt, yên lặng nhìn chằm chằm vào La Chinh trong đoàn người. Trong miệng chặc chặc hai tiếng, lè lưỡi giống như lưỡi rắn liếm chóp mũi: “Lão Cưu thật sự không gạt ta, trên thế gian này thật sự có nguyên vật liệu đặc biệt như vậy, khà khà…”