Bách Luyện Thành Thần

Chương 1550





Sau khi dứt lời, người đàn ông một mắt này đột nhiên vung cây chùy lớn màu vàng, ném thật mạnh xuống mặt đất!

Cây chùy vàng lớn này đột nhiên nện xuống, phát ra một tiếng “đông” trầm trầm.

Chùy kia nện trên mặt đất mà cũng không hủy đi phần đáy hang động, nhưng có một vầng sáng mờ nhạt lan rộng ra ngoài.

Một trượng…

Một trăm trượng…

Một nghìn trượng…

Mười nghìn trượng…

Một triệu trượng…

Chỗ cực sâu trong lòng đất, chỗ cực cao trên bầu trời…

Thế giới bên trong, thế giới bên ngoài… Vào khoảnh khắc này, toàn bộ cấm địa Luyện Thần đều đang rung chuyển!

“Lão Cưu! Ra đây cho ta!” Người đàn ông một mắt kia lớn tiếng kêu ầm lên.

Thấy không có phản ứng, người đàn ông một mắt lại nện chùy xuống đất một lần nữa.

Chùy thứ hai nện xuống, cả cấm địa Luyện Thần càng rung chuyển dữ dội hơn.

Vào giờ phút này, vẻ mặt của Cưu Thánh đang trao đổi với Hoa Thiên Mệnh liền cứng đờ, nở một nụ cười khổ.

“Thợ rèn đã sốt ruột quá rồi.” Cưu Thánh bất đắc dĩ nói. Ông không thể không tạm thời kết thúc cuộc nói chuyện này ở đây.

Hoa Thiên Mệnh cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất, trong lòng hơi ngạc nhiên, không biết thợ rèn kia mạnh mẽ tới mức nào mà lại có thể làm chấn động cả cấm địa Luyện Thần?

Cấm địa Luyện Thần có lẽ không lớn bằng một vũ trụ, nhưng động tĩnh lớn như vậy thì rõ ràng cũng không phải nhân vật bình thường có thể tạo ra được…

Hoa Thiên Mệnh gật đầu: “Ta sẽ ở lại chỗ này chờ Cưu Thánh.”

“Không cần, ngươi cũng đi cùng đi.” Cưu Thánh nói, vươn tay nắm lấy Hoa Thiên Mệnh.

Vì hơi bất ngờ nên Hoa Thiên Mệnh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó liền phát hiện cảnh sắc xung quanh đã thay đổi.

Hắn bỗng xuất hiện trong hang động.

“Gõ một chút thì sẽ biết ngay!” Cưu Thánh không vừa lòng nói.

Người đàn ông một mắt trong hang động kia cũng cười khà khà, ôm cây chùy vàng trong tay, liếm liếm chóp mũi cười nói: “Cây chùy lớn của ta đói khát lắm rồi! Thằng nhóc kia đã đi vào!”

“Ta còn cần ngươi nhắc?” Cưu Thánh đảo mắt, bất kỳ động tĩnh nào ở thế giới trong cơ thể ông đều biết rõ, dù nhỏ như một bầy kiến chuyển nhà hay một chiếc lá khô rụng thì ông đều có thể cảm nhận được ngay lập tức.

“Vậy ta có thể ra tay? Râu ria xung quanh kia, giết toàn bộ?” Người đàn ông một mắt hỏi.

Trong mắt người đàn ông một mắt này, ngoài La Chinh là bảo bối của hắn ra thì tất cả mọi người xung quanh La Chinh đều là cặn bã không đáng nhắc tới, tùy ý ra tay là có thể dọn sạch ngay…

“Trong đó có con gái của Hàm gia, ngươi vẫn ra tay?” Cưu Thánh cười lạnh nói.

Người đàn ông một mắt lại hừ lạnh một tiếng: “Nếu là chi thứ của Hàm gia thì cũng không có vấn đề.”

Đối với các võ giả của các tộc lớn ở Thần Vực, cấm địa Luyện Thần vẫn được quan tâm đặc biệt. Ít nhất thì Cưu Thánh sẽ không để cho con cái của những nhân vật quan trọng kia tùy tiện chết đi, dù sao cũng không thể gây ra một số phiền toái được.

“Vậy ngươi thử xem, dù sao ta coi như không thấy.” Cưu Thánh nhún vai.

Người đàn ông một mắt cũng đã nhận ra ý trong lời nói của Cưu Thánh. Xem ra bên cạnh La Chinh chắc chắn có một người dòng chính quan trọng nào đó của Hàm gia. Thế nên ông lập tức vác cây chùy vàng lên vai mà đi ra khỏi hang động: “Ta biết, sẽ không chết người đâu…”

Người đàn ông một mắt này mới chỉ bước ra một bước mà đã đột ngột xuất hiện ở cửa hang. Hoa Thiên Mệnh cẩn thận quan sát nhưng cũng không cảm nhận được quy tắc không gian. Người này cũng không phải là Cưu Thánh, thế nên Hoa Thiên Mệnh không nhìn ra sao ông ta có thể làm được như vậy.

“Người này chính là thợ rèn trong miệng của Cưu Thánh đại nhân sao?” Hoa Thiên Mệnh hỏi.

Cưu Thánh gật đầu: “Phải tốn không ít tiền mới mời được người này tới đấy!”

Người đàn ông một mắt này, cho dù là thánh nhân cũng khó mời được. Ông ta khá bắt bẻ, nhiều khi không chỉ là về giá cả. Với thực lực của ông ta, trong Thần Vực có quá ít thứ có thể thu hút sự chú ý của ông ta. Nhiều khi ông ta ra tay chẳng qua là do hứng thú, tính cách thì cực kỳ cổ quái, muốn mời một lần cũng khá khó khăn.

Nhưng Cưu Thánh vẫn thành công khơi gợi hứng thú của ông ta…

Dù ở Thần Vực hay trong vũ trụ thì cũng chẳng thiếu gì các thần binh lợi khí hiếm lạ, hay pháp bảo tà khí, cũng chẳng còn lạ lùng gì với các phương pháp luyện chế siêu việt lạ thường. Pháp bảo biết mở miệng nói chuyện, có thể giúp chủ nhân báo thù, thậm chí còn có pháp bảo ngưng tụ thành hình người kết hôn với chủ nhân.

Nhưng chuyện luyện thân thể con người thành pháp bảo thì Cưu Thánh tin chắc đây là lần đầu tiên từ xưa đến nay. Vì thế, người đàn ông một mắt này mới chịu ra tay.

Người đàn ông một mắt kia vác cây chùy vàng, đi dọc theo hang động hướng về phía trước, mục tiêu đương nhiên là La Chinh.

Giờ phút này, bức Băng Điệp Châu trong tay Cung Vũ đã tiêu hao gần hết.

“Mau, chúng ta xông lên!”

Càng ngày càng ít con bướm được ngưng kết ra, mọi người cũng cảm thấy môi trường xung quanh đang nóng dần lên!

Nham thạch nóng chảy hai bên đường vẫn biến hóa ra vô số sinh linh nhào về phía mọi người.

Nguồn :

“Huyễn Đông Ngâm!”

“Tuyết Phong…”

“Huyền Băng Đầy Trời!”

Sau khi cảm nhận được áp lực của Cung Vũ, rất nhiều Giới Chủ của Hàm gia cũng ra tay.

Vào thời khắc này, cả hang động rung chuyển một trận, một số võ giả đã bị trượt xuống nham thạch nóng chảy ở hai bên con đường chật hẹp này.

May mà phản ứng của họ cũng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay lên không trung, tránh khỏi nham thạch bên dưới.

“Động đất?” Trên mặt mọi người đều là vẻ ngạc nhiên.

Thật sự trận động đất này không hề có dấu hiệu gì hết…

Bọn họ ở trong hang động này nên đương nhiên không biết, trận động đất này gần như đã lan ra khắp cấm địa Luyện Thần.

Sau khi rung động ba lần liên tiếp, cả hang động mới ổn định trở lại.

Không lâu sau, mọi người lại thấy được một người ngay phía dưới hang động này.

Đó là một người đàn ông một mắt, vác một cây chùy vàng, đang bước từng bước về phía bọn họ, nhịp bước rất quỷ dị. Trên mặt người đàn ông này không hề có biểu cảm. Quan trọng là con đường phía dưới uốn lượn theo đường cong, nhưng người đàn ông một mắt này cũng đi theo con đường đó mà trực tiếp đi đường thẳng, chậm rãi bước trên nham thạch nóng chảy mà đi.

Ngọn lửa màu xanh lá cây trong nham thạch nóng chảy này không tạo ra chút tổn hại nào với ông ta!

“Ngươi… là ai?”

Cung Vũ và Lôi Thiềm đứng lên chắn phía trước.

Bọn họ đã đi được hơn nửa chặng đường rồi, chỉ cần đưa La Chinh vào được hang động là có thể lấy đi cánh cửa kia. Lúc này người đàn ông một mắt đột nhiên xuất hiện, dường như cũng không ý tốt.

Người đàn ông một mắt này hoàn toàn không để lộ khí tức, khiến người ta không thể đánh giá được tu vi!

Đối mặt với một tên có thực lực sâu không lường được như vậy, tự nhiên bọn họ cũng trở nên căng thẳng.

Người đàn ông một mắt kia lười trả lời Cung Vũ, đi thẳng về phía mọi người. Ở trong mắt ông ta chỉ có một mình La Chinh mà thôi…

Nếu không phải sợ làm Cưu Thánh không vui, rất có thể ông ta đã giết toàn bộ đám người trước mặt kia rồi.

Đối với sự tồn tại của người đàn ông một mắt này, những sinh linh trước mắt chẳng khác gì một đám chân nguyên, không có giá trị gì. Nhưng ông ta đã đồng ý với Cưu Thánh nên sẽ không ra tay giết người.

“Đứng lại.” Sắc mặt Lôi Thiềm trầm xuống, trực tiếp ngăn trước mặt người đàn ông một mắt. Thân hình vạm vỡ to lớn của hắn giống như một cánh cửa ngăn phía trước, cơ bắp cũng bắt đầu nổi lên.

Băng Sơn tộc luôn kiêu ngạo về sức mạnh của mình, mà Lôi Thiềm lại là người đứng đầu. Nhưng ở trước mặt người đàn ông một mắt này, Lôi Thiềm cũng không có tự tin.

Cho nên Lôi Thiềm không ra tay, chỉ muốn dùng thân thể chặn trước mặt người này!

Lần hành động này rất quan trọng đối với đám Lôi Thiềm, hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào làm đảo loạn kế hoạch của bọn họ.

Người đàn ông một mắt không hề phản ứng với lời cảnh cáo của Lôi Thiềm mà vẫn đi về phía La Chinh như trước.

Hai người không ai nhường ai, cuối cùng vẫn đụng vào nhau!

Từ đầu đến cuối, người đàn ông một mắt kia vẫn luôn duy trì nhịp chân của mình. Khi va chạm với Lôi Thiềm, lại giống như đụng vào lớp rèm cửa, tốc độ tiến lên của người đàn ông một mắt ấy không hề bị thay đổi chút nào.

Mà sắc mặt của Lôi Thiềm thì trắng bệch, kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể vạm vỡ ngã ầm xuống đất, suýt nữa rơi xuống nham thạch nóng chảy. Hắn nằm trên mặt đất, nhưng ngay cả bò cũng không thể bò dậy nổi! Trong lòng dấy lên sóng to gió lớn!

Dưới sự va chạm vừa rồi, Lôi Thiềm đã thầm kích hoạt, tích tụ hơn chín thành sức mạnh trong cơ thể! Dưới sự va chạm như vậy, Lôi Thiềm lại cảm thấy mình là một mảnh giấy nhẹ bỗng, không hề gây ra chút trở ngại nào với đối phương!

Điều này nói rõ sức mạnh của hai người căn bản không cùng đẳng cấp. Lôi thiềm chỉ là một con kiến đứng ở trước mặt con voi mà thôi, hoàn toàn không có tư cách chặn đường!

Sắc mặt Cung Vũ và Kim Duyệt đều khá khó coi. Vốn Cung Cũ cũng không nhịn được muốn ra tay, nhưng thấy Lôi Thiềm bị thua thiệt thì cũng ý thức được thực lực của người đàn ông một mắt này lớn mạnh ngoài sức tưởng tượng.

Sợ rằng tất cả bọn họ cùng xông lên cũng không thể chống lại nổi một đầu ngón tay của người này!

Cung Vũ cố nén sự thôi thúc muốn ra tay trong lòng, chỉ thấp giọng hỏi: “Vị tiền bối này, xin hỏi ông có chuyện gì?”

Người đàn ông một mắt cũng không trả lời câu hỏi của Cung Vũ, ông chỉ đi đến trước mặt La Chinh: “Chờ ngươi đã lâu. Đi theo ta.” Dứt lời, ông ta liền đưa tay về phía La Chinh, đột nhiên túm lấy hắn.