Người này tiện tay chộp một cái, vậy mà cứ như chặn lại hết tất cả đường lui của La Chinh, căn bản không để lại cho hắn đường nào để tránh...
Chín ngôi sao của thế giới trong cơ thể La Chinh liên tục chuyển hóa khí hỗn độn. Nhưng khí hỗn độn ở thế giới trong cơ thể cũng có hạn, nếu hấp thu quá nhiều thì thế giới trong cơ thể hắn cũng sẽ gặp phải vấn đề bị khô kiệt.
Tuy La Chinh đoán người trước mắt này có thể là do Cưu Thánh sắp xếp, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết gì về sự sắp xếp này cả.
Bị người này bắt như vậy, thân thể hắn đột nhiên vặn một cái, muốn vùng ra khỏi tay ông ta!
Nhưng ông ta cũng lại trở tay, vặn một cái xuôi theo vai của La Chinh, chỉ như vậy đã hóa giải được thân pháp của La Chinh rồi. Ngay sau đó ông ta lại dùng sức đè xuống, chụp một cái, trực tiếp khiêng La Chinh lên vai.
Cho dù là sức lực hay kỹ xảo, La Chinh đều kém xa người này.
Người này khiêng La Chinh trên một bên vai, bên vai còn lại vác cây chùy vàng kia, cứ thế sải bước về phía trước. Còn đám võ giả đi theo phía sau đang nhìn trừng trừng kia, người đàn ông một mắt này hoàn toàn không đếm xỉa tới.
“Thả ta ra!” La Chinh lạnh lùng nói.
Tuy hai tay đã bị đối phương giữ chắc, nhưng như vậy không có nghĩa là La Chinh không có cách để phản kháng.
“Khuyên ngươi nên ngoan ngoãn một chút, phản kháng không có tác dụng đâu.” Người đàn ông một mắt lạnh lùng nói.
Ánh mắt La Chinh chăm chú, khí hỗn độn trong cơ thể phun ra cuồn cuộn. Ngay sau đó, một vòng sáng lặng lẽ xuất hiện dưới chân người đàn ông một mắt. La Chinh muốn sử dụng Lôi Kiếp Sát. Nhưng Thiên Kiếp kia cứ lòng vòng trên đỉnh đầu hai người một lúc lâu mà sấm sét vẫn không hề được đánh xuống...
Người đàn ông một mắt ngẩng đầu trông lên, lạnh lùng cười: “Trong cấm địa Luyện Thần không có Thiên Kiếp, dĩ nhiên là không thể gọi được Lôi Kiếp Sát. Đã nói ngươi đừng giãy giụa vô ích.”
Nghe thấy câu này, La Chinh hơi chau mày. Cấm địa Luyện Thần này không phải là một vũ trụ hoàn chỉnh, quả thực không thể sử dụng một số công pháp, ví dụ như không thể phát huy được Sao Chiến Thể.
Nhưng người đàn ông một mắt này vừa dứt lời, một dòng khí hỗn độn đã lập tức phun ra, hóa thành những đóa hoa băng cực kỳ xinh đẹp.
Đó chính là Băng Phách Ma Diễm mà La Chinh vừa mới lĩnh hội không lâu.
Những đóa hoa băng cực kỳ xinh đẹp bay về phía người đàn ông một mắt, phóng ra hàn ý mãnh liệt.
Người đàn ông một mắt vốn đang đi về phía trước với tốc độ cực nhanh, nhưng trong nháy mắt Băng Phách Ma Diễm nở rộ, ông ta lại như rơi vào trong vũng bùn, tốc độ mau chóng chậm lại...
“Băng Phách Ma Diễm?” Trên mặt người đàn ông một mắt lộ ra vẻ bất ngờ. Ông ta không nghĩ La Chinh lại học được chiêu của Cưu Thánh.
Uy lực của Băng Phách Ma Diễm do khí hỗn độn thúc giục tất nhiên không phải chuyện đùa. Trong chốc lát, người đàn ông một mắt này đã không cẩn thận, để cho độc Hàn Diệm ẩn chứa trong Băng Phách Ma Diễm xâm nhập vào cơ thể. Giờ đây, ông ta hành động cực kỳ khó khăn.
Nhưng nói cho cùng thì tu vi của La Chinh vẫn quá thấp. Nếu như dùng chiêu này với võ giả cùng cấp bậc, hay thậm chí là Thần Biến Cảnh và Giới Chủ thì tất nhiên hiệu quả của uy lực sẽ khác, chẳng qua nó lại không đáng để nhắc tới đối với người đàn ông một mắt này.
Chỉ thấy sau khi bên ngoài thân thể ông ta lóe ra một quầng sáng, từng luồng hơi nước bị ông ta đẩy ra từ trong cơ thể. Trong nháy mắt thân thể vốn chậm chạp lại hoạt động tự nhiên như trước.
Bây giờ nếu La Chinh có tiếp tục dùng Băng Phách Ma Diễm này thì độc Hàn Diệm trong đó cũng không thể chui vào thân thể của người đàn ông một mắt này được nữa.
Song hình như người đàn ông một mắt này không muốn La Chinh lại gây thêm phiền toái, nên đã tiện tay ngưng tụ ra một quầng sáng nhạt màu, vỗ xuống bụng La Chinh. Đến khi ông ta lấy tay ra khỏi bụng La Chinh thì đã để lại một con nhện ánh sáng ở vùng đan điền của La Chinh rồi.
Con nhện này trông rất giống thật. Nó nằm sấp trên bụng La Chinh, tám chân dễ dàng đâm rách bụng dưới của hắn rồi bao quanh đan điền hắn. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình bỗng mất đi kết nối với thế giới trong cơ thể!
“Chỉ là thuật phong chân* mà thôi. Song, thế giới trong cơ thể của ngươi hẳn là giống như vũ trụ do thánh nhân xây dựng, sở hữu thần thông Khoa Thế. Cho nên thuật phong chân này cũng đã được ta thay đổi một chút. Khuyên ngươi đừng có tùy tiện làm loạn, nhỡ thật sự cắt đứt liên hệ giữa ngươi và thế giới trong cơ thể thì ta đây thật có lỗi.” Người đàn ông một mắt nhìn về phía trước, thản nhiên nói.
* Thuật phong chân: Thuật phong bế chân nguyên.
Lần này, có thể coi như La Chinh thật sự không có cách nào nữa rồi.
Người này chẳng những có thực lực mạnh mẽ khó tưởng tượng được, đã thế còn hiểu rõ về mình, thậm chí còn biết thế giới trong cơ thể do mình được xây dựng khác với người thường.
Song La Chinh cũng tạm yên lòng. Tuy diện mạo của ông ta trông không dễ nhìn, nhưng lại chưa hề ra tay đánh chết một ai, hơn nữa còn rất hiểu rõ mình. Chắc là người do Cưu Thánh dồn hết tâm trí sắp xếp. Song, rốt cuộc người này bắt mình đi để làm gì?
“Theo sau!”
Đám Cung Vũ cũng không bỏ cuộc như vậy. Họ cũng biết mình không phải là đối thủ của người này, nên chỉ có thể đi theo ở phía xa, không ai dám xông lên đâm đầu vào chỗ chết.
Hai tỷ muội Hàm gia cũng dẫn mọi người trong gia tộc đi theo phía sau. Ánh mắt Hàm Lưu Tô chăm chú rồi nói: “Muội muội, sao ta cảm thấy người này hơi quen?”
Hàm Sơ Nguyệt lắc lắc đầu: “Muội không nhận ra người này...”
“Hạ tả vệ thì sao?” Hàm Lưu Tô lại hỏi.
Hạ tả vệ và rất nhiều Giới Chủ cũng đồng thời lắc đầu. Địa vị của những Giới Chủ này ở Hàm gia không hề cao. Trên thực tế, nếu Hàm Lưu Tô tu luyện trong Thần Vực, hộ vệ của nàng cơ bản đều là thần, không tới phiên những Giới Chủ bé mọn như vậy. Chẳng qua thần thì không thể vào trong cấm địa Luyện Thần, nên Hàm gia chỉ có thể điều động Giới Chủ trong tộc đi làm hộ vệ của họ. Với địa vị của những Giới Chủ này, cho dù muốn nhìn thấy Thánh Hoàng trong tộc cũng không dễ dàng. Bọn họ căn bản không có cơ hội tận mắt nhìn thấy một số nhân vật ở tầng trên cùng.
“Bẩm Trưởng công chúa, thuộc hạ không biết.” Hạ tả vệ lắc đầu.
Hàm Lưu Tô nhíu mày, suy tư một chút rồi lại thản nhiên nói: “Sáu năm trước, sau nghị sự của thánh nhân, lúc ngắt chồi non của gỗ thần Phù Tang, cha ta từng mở tiệc chiêu đãi các thánh nhân. Hình như ta đã thấy người này trong bữa tiệc đó...”
“Cái gì!” Sắc mặt đám Hạ tả vệ bỗng biến đổi.
Nhân vật có thể được Thánh Hoàng đích thân chiêu đãi thì nhất định cũng phải là thánh nhân, hoặc ít nhất thì cũng là thần cấp cao chỉ đứng dưới thánh nhân!
Chẳng trách người này có thực lực như thế...
“Nếu ta nhớ không lầm thì hình như người này chính là vị Tượng Thánh kia.” Hàm Lưu Tô nói tiếp.
“A!”
Sắc mặt của tất cả các Giới Chủ lại càng kinh ngạc hơn!
“Không thể nào! Tượng Thánh bản tính rất quái gở, sao có thể đích thân xuất hiện ở cấm địa Luyện Thần?”
“Trước kia, ngay cả Thánh Hoàng đại nhân cũng không thể mời được người này...”
“Nhưng nghe đồn Tượng Thánh đã luyện hóa một con mắt của mình thành chí bảo hỗn độn, được xưng là mắt ma thần. Vậy vị Tượng Thánh đúng là người một mắt kia rồi!”
Có lẽ đám Giới Chủ bọn họ không có tư cách để gặp những nhân vật ở tầng trên cùng, nhưng điều đó không có nghĩa là họ chưa từng nghe nói về những nhân vật này. Trên thực tế, truyền thuyết của mỗi vị thánh nhân đều được lưu truyền rộng rãi trong Thần Vực, một số võ giả còn có thể thuộc như lòng bàn tay.
Truyền thuyết về Tượng Thánh lại càng nhiều không đếm xuể.
Có người nói, trước kia vị Tượng Thánh này chỉ là một người luyện khí sư hết sức bình thường, tuy rằng có chút danh tiếng trong Thần Vực, nhưng tu vi lại chỉ là thần cấp thấp, có thể coi là một vị thần ngoài rìa.
Thời điểm đó luyện khí sư chú ý đến việc được chân truyền chính thống, mà năm ấy tính cách của Tượng Thánh khá lập dị, chính thống không chứa chấp nên ông ta bị trục xuất khỏi tông môn luyện khí của mình.
Trên con đường chế tạo chí bảo hồng mông, Tượng Thánh không hề đạt được thành tựu gì quá lớn.
Cũng may, ở bất kỳ chỗ nào luyện khí sư cũng là nghề đắt hàng. Một số luyện khí sư có danh tiếng còn giàu có hơn những võ giả có cùng trình độ nhiều. Chỉ cần dựa vào tay nghề của mình, an phận ở một góc thôi thì cuộc sống cũng khá dễ chịu rồi.
Song, Tượng Thánh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện bị trục xuất khỏi sư môn. Có lẽ trên con đường luyện chế chí bảo hồng mông, hắn chưa từng có đột phá gì lớn, nhưng lại chú ý tới khí hỗn độn!
Hắn biết ở vùng ven Thần Vực này có thể tiếp thu được khí hỗn độn. Nhưng mà khí hỗn độn vốn là kịch độc đối với võ giả, đan điền của võ giả không thể chứa được khí hỗn độn. Vậy nếu như niêm phong khí hỗn độn vào trong binh khí thì sao?
Thực ra rất nhiều luyện khí sư cũng đã có suy nghĩ về chí bảo hỗn độn, nhưng vẫn chưa có ai thực sự hành động.
Còn Tượng Thánh sau khi suy nghĩ thì không hề chùn bước mà đi theo con đường này.
Thân là thần cấp thấp, muốn lấy được khí hỗn độn không phải chuyện dễ dàng. Trên thực tế, khắp toàn bộ Thần Vực cũng chỉ có thánh nhân Mạc Chúc Liễu là sinh linh đủ can đảm để dạo chơi trong hỗn độn. Nhưng điều này không có nghĩa là trong Thần Vực không tồn tại khí hỗn độn.
Cực đông có Phù Tang, cực tây có Nhược Mộc, cực bắc là Kiến Mộc, phía nam là Tầm Mộc, rễ của bốn cây gỗ thần này đều được chôn ở vùng giáp ranh của Thần Vực. Rễ của chúng chạy dài hàng tỉ dặm, kéo dài đến bên ngoài Thần Vực, đi sâu vào trong hỗn độn, đồng thời không ngừng hút khí hỗn độn vào trong thân.
Ông ta cũng từng hỏi thăm về bốn cây thần mộc, cuối cùng đã phải trả một cái giá tương đối lớn, gần như hao hết tất cả gia tài của bản thân mới thu được khí hỗn độn trong Tầm Mộc ở cực nam!
Sau đó ông ta cứ dựa theo ý nghĩ của mình, luyện đưa khí hỗn độn này vào trong binh khí.
Song, Tượng Thánh không hề thành công ngay trong lần thử nghiệm đầu tiên.