Nếu như sức lực của một chùy này không rải đều trong cơ thể La Chinh mà chỉ đập vào một điểm thì sợ rằng nó đã có thể trực tiếp đập hắn gãy thành hai đoạn.
Nhưng rõ ràng sức lực này không phải muốn lấy mạng hắn...
Giờ đây ánh mắt của vị Tượng Thánh này đã trở nên hết sức tập trung, thậm chí còn có vẻ cố chấp một cách điên cuồng.
Trong mắt ông, bây giờ La Chinh không phải là người sống, mà chính là một món binh khí đang chờ được tôi luyện!
Sau khi Tượng Thánh được phong làm thánh, thủ pháp luyện khí của ông đã đạt đến cực hạn.
Tất nhiên phương pháp tôi luyện của luyện khí sư cũng có cao có thấp, chuyện này được quyết định bởi khả năng kiểm soát sức lực.
Khoáng thạch và vật chất dù có kiên cố tới đâu cũng không chịu nổi sự tôi luyện bằng dị hỏa. Ví dụ các loại khoáng thạch thần khí như đá hiếm Kim Xoa gần như là không bị ảnh hưởng bởi các chất để luyện hóa thông thường. Nhưng sau khi dùng một loại lửa nước đặc thù nào đó để thiêu đốt thì đặc tính của nó sẽ thay đổi, trở nên vừa xốp vừa giòn, chỉ cần hơi mạnh tay một chút là toàn bộ đá hiếm Kim Xoa sẽ hỏng ngay.
Cho nên phương pháp tôi luyện ở đây sẽ cực kỳ quan trọng.
Mà ở trong Thần Vực, phương pháp này được chia làm tiểu viên mãn và đại viên mãn. Trong đó, tiểu viên mãn là khuếch tán sức lực đều ở trong một bộ phận nào đó mà thôi, cũng tương đối dễ nắm vững. Phần đông luyện khí sư thuần thục trong Thần Vực đều nắm vững được phương pháp này.
Nhưng để có thể phát huy phương pháp tôi luyện đại viên mãn trong Thần Vực thì lại chẳng có bao nhiêu người.
Thủ pháp đại viên mãn không chỉ yêu cầu khả năng kiểm soát sức lực cẩn thận, tỉ mỉ, mà còn đòi hỏi độ mạnh yếu của sức lực.
Lúc trước Tượng Thánh đập xuống đất ba chùy đã gần như khiến toàn bộ cấm địa Luyện Thần phải dao động!
Nếu đổi thành một người khác, sợ rằng phải đập ra một cái hố to mấy nghìn dặm, nhưng dưới chân Tượng Thánh lại chưa từng xuất hiện một cái hố nhỏ nào!
Chính bởi vì một chùy này đã phân bố đều đặn tất cả sức lực lên toàn bộ cấm địa Luyện Thần.
Phương pháp mà Tượng Thánh vận dụng lúc này chính là phương pháp tôi luyện đại viên mãn. Tuy sức lực của một chùy này vô cùng lớn mạnh, nhưng nó lại lan rộng đều đều nên thân thể của La Chinh có khả năng chịu được.
Lúc này La Chinh cảm thấy giống như có một bầu nham thạch nóng chảy đang rót vào trong cơ thể mình, truyền đến cảm giác nóng bỏng!
Cảm giác nóng bỏng này cũng không phải do dị hỏa màu xanh thiêu đốt ra, mà đến từ Hồng Mông Thiên Cương.
Cánh tay, dạ dày, trái tim, đầu...
Mỗi một lỗ chân lông, mỗi một mạch máu, thậm chí mỗi một kẽ hở giữa các đốt xương trên toàn thân hắn đều bị Hồng Mông Thiên Cương nhiều như trời bể kia dũng mãnh xâm nhập.
Cơ thể hắn tựa như một đập nước lớn đã được mở van, Hồng Mông Thiên Cương cứ thế xối xuống với tốc độ trước đây chưa từng có, tụ tập trong cơ thể hắn!
Nếu như chỉ chút ít Hồng Mông Thiên Cương thì bình thường có thể giúp hắn giảm đau, chẳng những giúp hắn có thể chịu đòn không thấy đau đớn mà ngược lại còn thấy đặc biệt dễ chịu.
Nhưng nếu quá nhiều Hồng Mông Thiên Cương, vậy thì cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Hồng Mông Thiên Cương nhiều như trời bể tập trung trong cơ thể La Chinh, khiến hắn có cảm giác cháy bỏng dữ dội, ngoài ra còn có một cơn đau vừa mỏi vừa tê...
Nhưng Tượng Thánh không hề hài lòng với một chút Hồng Mông Thiên Cương thế này. Một chùy của ông trực tiếp đập La Chinh bật nảy lên giữa không trung, sau khi lộn một cái, thân thể hắn lại tự động rơi xuống.
Không đợi La Chinh kịp rơi xuống đất, chùy thứ hai của Tượng Thánh đã được vung ra lần nữa, nện thẳng lên đầu La Chinh!
“Bộp!”
Một chiếc chùy vàng cực lớn nện thẳng vào đầu La Chinh.
Thực ra Tượng Thánh dùng phương pháp đại viên mãn nên dù nện lên đầu hay ngón tay thì cũng như nhau cả. Cuối cùng, ông cũng sẽ đưa sức mạnh lan đều đặn khắp cơ thể La Chinh, cho nên vị trí cũng quan trọng, quan trọng là... ông không thả La Chinh xuống!
Chùy thứ hai vừa đập vào, La Chinh giống như một quả pháo bay lên trời, vọt thẳng theo hướng vuông góc, sau khi đâm vào đỉnh hang động thì trực tiếp rơi xuống...
“Lần nữa!”
Chùy thứ ba!
Sức mạnh trong mỗi chùy được tuôn ra rất đều, ép lên Hồng Mông Thiên Cương trong cơ thể La Chinh!
Lúc đến chùy thứ tư, Hồng Mông Thiên Cương mà thân thể La Chinh tiếp nhận đã nằm ở trạng thái đầy tràn. Nếu như mọi người nhìn thấy La Chinh thì có thể chứng kiến da thịt toàn thân hắn đã phồng to lên thật cao, một khuôn mặt vốn gầy gò giờ đây như bị người ta đánh đến sưng lên, hai cái má căng tròn giống như đầu heo.
“Đau quá!”
Hồng Mông Thiên Cương này cũng là một loại sức mạnh, loại này vừa mạnh, vừa cứng. Bậy mà bây giờ lượng Hồng Mông Thiên Cương nhiều như trời bể ấy lại đè ép ở trong cơ thể La Chinh, đồng thời cơ thể La Chinh lại không bài trừ, nên tất nhiên khiến hắn vô cùng đau khổ.
Hơn nữa nỗi đau này càng khó chịu hơn so với lúc bị sức mạnh đè ép trước đó!
“Chùy thứ năm!”
Trong lúc gõ chùy, Tượng Thánh cũng đồng thời quan sát tình hình của La Chinh.
Tuy rằng ông coi La Chinh như một món pháp bảo, binh khí, nhưng cũng phải cân nhắc tới tính đặc thù của La Chinh. Dù sao La Chinh cũng là một người sống, không giống với một khối sắt ròng thông thường.
Bên trong sắt ròng thì chỉ là một thể thống nhất, còn trong cơ thể La Chinh lại có các cơ quan nội tạng, xương cốt, trong đó vẫn có những khe hở và khoảng trống...
Nếu cứ liều mạng tôi luyện giống như sắt ròng thì chỉ có một kết quả: cơ thể La Chinh sẽ bị nổ mà chết.
Lần này Cưu Thánh phải trả cái giá không nhỏ mới mời được mình, mà thiếu niên này lại là con của cố nhân. Có thể trước mặt La Chinh, ông tỏ ra không quan tâm, nhưng tay chân vẫn phải cẩn thận hơn ba phần.
Sau năm chùy, Tượng Thánh liền dừng tay.
Chỉ thấy ông nhẹ nhàng lật tay lại, một ánh sáng quy tắc không gian lóe lên. Sau khi tia sáng kia biến mất, trên tay đã xuất hiện một bầu rượu màu vàng kim! Ông nghiêng miệng bình rượu kia về phía La Chinh. Từ miệng bình kia lập tức có nước chảy xuống, tưới lên người La Chinh!
“Xèo!”
Không biết trong bình này chứa cái gì mà dù dị hỏa nơi đây vốn sáng rực nhưng thứ rượu quý này lại không hề bị ảnh hưởng. Cho đến khi nó chạm vào người La Chinh thì lập tức bốc lên thành từng luồng sương mù màu trắng.
La Chinh nằm trên mặt đất vốn đã thoi thóp, cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể nổ tung. Bởi có quá nhiều Hồng Mông Thiên Cương, mà nó lại không chịu sự khống chế của La Chinh, cứ chạy tán loạn trong cơ thể hắn. Thậm chí có một phần còn nhảy vào trong đầu hắn, khiến cho suy nghĩ của hắn cũng không được tỉnh táo mất một lúc.
Nhưng vào thời khắc này, đột nhiên hắn cảm nhận được sự mát mẻ!
Giống như trên con đường trong sa mạc, một người đang khát nước bỗng nhìn thấy ốc đảo ở phía trước thì xông vào ngay mà cuống cuồng uống nước. Thân thể hắn bắt đầu liều mạng hấp thu thứ nước này!
Mà cùng lúc đó, Hồng Mông Thiên Cương trong cơ thể hắn cũng đổ dồn về vị trí thứ nước kia tưới xuống, sau đó không ngừng bị hòa tan, dung nhập hoàn toàn vào trong bắp thịt và khung xương của hắn.
“Đây là cái gì?”
Sau khi mở mắt, La Chinh chỉ nhìn thấy người đàn ông một mắt kia cầm một bầu rượu nhắm ngay vào mình. Vào giây phút này, thậm chí hắn còn kích động, muốn cướp bầu rượu kia mà uống một hơi cạn sạch...
Nhưng hắn cũng biết, với trạng thái của hắn bây giờ thì hành động cũng chỉ phí công vô ích. Lúc này, hắn chỉ có thể nằm trên mặt đất, hy vọng kiểu hành hạ này sẽ không kéo dài quá lâu.
Sự thật đã chứng minh, càng sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
Để được gọi là một món thần binh thì đều phải trải qua muôn ngàn thử thách, mà La Chinh lại chỉ mới bị chùy vàng kia gõ năm lần mà thôi...
Đợi đến khi thứ nước kia bị La Chinh hấp thu xong, chùy vàng trong tay Tượng Thánh lượn một vòng, rồi đột nhiên gõ lên trên mặt đất bên cạnh La Chinh. Một lực phản chấn lớn lại bắn La Chinh lên trên không trung!
“Ầm!”
Lần này La Chinh cũng kêu lên một tiếng đau đớn!
Không đợi hắn kịp phản ứng, Hồng Mông Thiên Cương trong cơ thể lại chảy điên cuồng quanh tứ chi và toàn thân của La Chinh giống như nước lũ!
“Bịch bịch bịch bịch bịch!”
Chỉ trong nháy mắt lại thêm năm chùy nữa...
La Chinh vốn đã nhanh chóng “gầy” xuống, nhưng vào giây phút này lại lập tức trở thành một người béo.
Nỗi đau khi bị giày vò ấy lần này vượt quá sức tưởng tượng của hắn, song cũng không đau đớn như khi hắn tu luyện bí thuật Hỗn Độn lúc trước. Dù sao nỗi đau này cũng chỉ tới từ thân thể, còn sự đau đớn của bí thuật Hỗn Độn lại là ở khắp nơi...
“Rầm...”
Tượng Thánh lại lấy bình rượu ra, tưới nước bên trong lên người La Chinh, làm bốc lên một loạt sương trắng.
Quá trình tôi luyện này không ngừng lặp đi lặp lại, số lần Tượng Thánh kia nện lên người La Chinh cũng càng lúc càng nhiều...
Mới đầu là năm chùy liên tiếp, sau ba lần thì tăng lên thành sáu chùy một lần, sau ba lượt nữa thì nâng thành bảy chùy!
Thời gian liên tục tôi luyện cứ thế chậm rãi trôi qua!
Mọi người bên ngoài hang động cũng đã chờ một thời gian dài. Mà ở một bên khác của hang động, Hoa Thiên Mệnh và Cưu Thánh đứng sừng sững ở đó, lặng lẽ nhìn La Chinh tiếp nhận sự tôi luyện đau khổ như vậy ở đằng xa.
“Ta thấy La Chinh vô cùng đau đớn, phải duy trì liên tục kiểu hành hạ này trong bao lâu?” Hoa Thiên Mệnh hỏi.
Cưu Thánh thản nhiên nói: “Muốn làm được chuyện mà người khác không thể làm thì phải chịu được nỗi đau mà người thường không thể chịu được.”
Người có thể phong thần phong thánh trong Thần Vực cũng từng phải chịu nỗi đau như vậy. Theo cái nhìn của Cưu Thánh, sao La Chinh có thể là ngoại lệ?