Bách Luyện Thành Thần

Chương 1554





Tượng Thánh giờ đây càng lúc càng có tinh thần, một con mắt duy nhất của ông sáng rỡ lên, giống như muốn nhìn thấu tất cả của La Chinh.

Ông cởi áo trên người mình ra, để lộ bắp thịt rắn chắc, sau đó đột nhiên rót một ngụm rượu từ bầu rượu trong tay vào miệng rồi phun về phía thân thể của La Chinh...

Thực ra ông bận rộn mãi một lúc như vậy mà mới chỉ hoàn thành bước luyện khí đầu tiên, cũng chính là bước tôi thép!

Nếu thân thể La Chinh là một món binh khí hình người thì tất nhiên không cần tạo lại bề ngoài nữa.

Đương nhiên, nếu như La Chinh có nhu cầu chế tạo thân thể của mình thành hình dạng lạ lùng kỳ quái nào đó thì chẳng qua cũng chỉ là một cái nhấc tay đối với Tượng Thánh.

Còn thứ nước trong bình kia chính là nước suối Nhược Mộc danh tiếng lẫy lừng trong Thần Vực.

Bốn cây thần mộc trong Thần Vực đều có nét đặc sắc riêng của mình. Gỗ thần Phù Tang ở cực đông nổi danh nhờ hoa. Một gốc gỗ thần tràn trề sức sống cao ba mươi triệu trượng, trên đó còn có mười ba tộc lớn, nổi danh nhất chính là Hồ Điệp tộc. Gỗ thần Phù Tang kia chiếm cứ hẳn một vực, tiến vào trong đó là có thể ngửi thấy mùi hương của vạn loài hoa, thấm vào lòng người, khiến cho người ta say mê.

Còn Kiến Mộc ở cực bắc lại chỉ là một thân gỗ trơ trụi, ngọn cây cũng rất cao, một cột chọc trời...

Tầm Mộc ở cực nam thì hết sức thấp bé, một gốc Tầm Mộc giống như cây đa, liên tục mở rộng rễ của mình. Còn thân Tầm Mộc thì lan đi khắp nơi giống như dây mây, nhưng phạm vi chiếm cứ lại rất rộng rãi.

Còn Nhược Mộc cực tây được sinh ra ở ven một đại dương vô tận. Độ cao của một cây Nhược Mộc này có thể sánh ngang Phù Tang, điểm khác nhau duy nhất chính là thân cây to lớn này bay lơ lửng trên biển, giống như một hòn đảo rất lớn trên mặt biển này.

Nước suối Nhược Mộc nằm ở đoạn giữa thân cây Nhược Mộc, trăm năm mới được một bình nước.

Trong Thần Vực, nước suối Nhược Mộc chính là nước vạn linh, có thể dùng để luyện đan chế thuốc. Nhưng nếu muốn nói xem ai là người yêu thích nước suối Nhược Mộc này nhất thì chắc chắn chính là các luyện khí sư trong Thần Vực!

Trong nước suối Nhược Mộc này là lực sinh mệnh. Thế giới trong cơ thể của một vài võ giả vô cùng yếu ớt, cho dù liên tục đưa sấm sinh mệnh đánh vào thì cũng khó sinh ra được sinh linh. Nhưng nếu đưa nước suối Nhược Mộc vào trong đó thì lại có thể dễ dàng tạo ra sinh linh.

Đối với người trong Thần Vực, trăm năm cũng chỉ là một chớp mắt. Đối với những vị thần sở hữu tuổi thọ vô hạn, thời gian ở Thần Vực không hề đáng giá.

Song, từ trước tới nay nước suối Nhược Mộc đều rơi vào tình trạng cung không đủ cầu. Muốn lấy được nước suối Nhược Mộc cũng không phải một chuyện dễ dàng!

Để bảo đảm không có sơ hở nào, Tượng Thánh không hề keo kiệt với báu vật của mình, dù bản thân chỉ có một bình nước suối Nhược Mộc cũng phải cống hiến ra...

Thanh chùy vàng kia của Tượng Thánh đã đập lên người La Chinh hơn nghìn lần. Giờ đây trên người La Chinh vẫn vàng óng, những chữ Phạn màu vàng kim kia giống như lỗ đen, điên cuồng cắn nuốt dị hỏa màu xanh xung quanh một cách không biết mệt mỏi.

Chẳng qua La Chinh hiện nay đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tê dại, chỉ có thể nằm trên mặt đất, bị động nhận lấy sự rèn luyện của người đàn ông một mắt này.

Một ngụm nước suối Nhược Mộc mà Tượng Thánh vừa phun ra coi như đã là ngụm cuối cùng trong bầu rượu. Ông tiện tay vứt bầu rượu không đi, sau đó chậm rãi đi tới, cầm cánh tay của La Chinh lên, kéo hắn dậy. Một con mắt duy nhất của ông liên tục đánh giá La Chinh, sau đó dùng tay liên tục nắn bóp cánh tay La Chinh.

“Vẫn chưa đủ.” Tượng Thánh lắc lắc đầu.

Tôi thép là một bước tương đối quan trọng, cũng bởi vì tôi thép nhiều lần nên Hồng Mông Thiên Cương cũng cứ thế tẩy rửa hết lần này đến lần khác, nhờ đó mà thân thể của La Chinh không ngừng trở nên chắc chắn hơn.

Nhưng đây cùng lắm cũng chỉ là bước đầu tiên mà thôi, tương đương với việc đặt nền móng cho La Chinh.

Chỉ nhìn vẻ mặt của Tượng Thánh thì cũng có thể thấy, rõ ràng ông cũng không quá hài lòng với kết quả này...

Tượng Thánh đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, lông mày hơi nhướng lên, sau đó cười nhạt nói: “Coi như ngươi tốt số, ta thật sự rất có hứng thú.”

Theo lời hứa hẹn của Tượng Thánh với Cưu Thánh, ông chỉ cần tiến hành tôi luyện hoàn chỉnh một lần cho La Chinh là đủ. Song, lòng hiếu kỳ trong lòng Tượng Thánh đã bị khơi lên. La Chinh bây giờ chính là một khối bạch ngọc không tì vết, lại là phôi kiếm với vô số khả năng, thế nên ông muốn luyện ra một món vũ khí đủ để mình cảm thấy kiêu ngạo.

Đúng là những năm gần đây ông đã luyện chế ra không ít chí bảo hỗn độn. Trong đó không thiếu một số tinh phẩm có một không hai, hơn nữa trong toàn bộ Thần Vực này cũng chỉ có ông và hai đồ đệ do ông đích thân truyền thụ là có thể luyện chế được chí bảo hỗn độn.

Nhưng sau khi công thành danh toại, Tượng Thánh lại mất đi mục đích để theo đuổi.

Giống như giấc mộng của võ giả là tìm kiếm cực hạn võ đạo, luyện khí sư cũng hy vọng bản thân có thể đi xa hơn trên con đường luyện khí.

Lên đến đỉnh cũng không phải là tận cùng, thế giới này chính là một thế giới tràn ngập khả năng vô hạn!

Song, muốn có nhiều đột phá hơn trên con đường luyện khí? Nói thì dễ, làm mới khó!

Ngay cả mấy món chí bảo hỗn độn cao cấp nhất mà Tượng Thánh đã luyện chế ra cũng không phát huy được đầy đủ sức mạnh của hỗn độn. Dù sao thì sự lý giải của Tượng Thánh đối với hỗn độn cũng tương đối có hạn...

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác.

Theo như lời Cưu Thánh, thế giới trong cơ thể thằng nhóc trước mắt này là do hỗn độn tạo thành. Từ mức độ nào đó mà nói thì thằng nhóc này đã khống chế được một phần hỗn độn trong phạm vi nhỏ. Mặc dù một phần này chỉ là một phần vô số tỉ hỗn độn.

Nhưng dù sao cũng là khống chế được!

Sau khi La Chinh thật sự hiểu rõ hỗn độn, hắn nhất định có thể phát huy được sức mạnh của hỗn độn đến một độ cao khó có thể tưởng tượng.

Cho nên trong mắt Tượng Thánh, La Chinh chính là một phôi kiếm không thể tưởng tượng nổi. Ông sẽ chế tạo ra một binh khí không cách nào tưởng tượng nổi, một binh khí có khả năng vô hạn.



Một bầu suối Nhược Mộc đã được tưới hết lên người La Chinh, nhưng sức chống đỡ của thân thể La Chinh lại không đạt đến yêu cầu của Tượng Thánh.

Lúc này La Chinh không thể sử dụng sức lực, thế giới trong cơ thể lại bị phong kín, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta giày vò bản thân...

La Chinh cũng hiểu rằng ông ta đang luyện rèn cơ thể mình. Nhưng cứ liên tục bị đập rồi lại bị tôi thép như thế, nỗi đau đớn kinh người này đã giày vò La Chinh không ít.

Tượng Thánh vẫn không để ý tới La Chinh. Trên mặt ông lộ ra vẻ do dự, chỉ có con mắt là sáng lóe lên. Ông đứng sững tại chỗ thật lâu, cuối cùng lại cười khà khà: “Xem như cho ngươi hưởng lợi!”

Dứt lời, ông giơ tay lật lại, trong tay đã có thêm một khối đá.

Viên đá trong suốt long lanh giống như thạch anh, phát ra ánh sáng màu cam nhạt, nhìn qua cũng đáng chú ý.

“Ồ!”

Cách đó không xa, Cưu Thánh quan sát, đánh giá động tĩnh bên này. Sau khi nhìn thấy khối đá, trên mặt ông cũng là vẻ ngạc nhiên. Chẳng mấy chốc, khóe miệng ông cũng nhếch lên, nở một nụ cười: “Chẳng phải thằng cha này có tiếng keo kiệt ư? Sao lần này lại hào phóng đến thế nhỉ?”

“Cưu Thánh đại nhân, đó là cái gì?” Hoa Thiên Mệnh cũng nhận thấy, có thể khiến một thánh nhân cảm thấy là người hào phóng thì rõ ràng khối đá này cũng không tầm thường.

“Đó là một khối thần cách.” Cưu Thánh thản nhiên nói.

“Thần cách?” Ánh mắt Hoa Thiên Mệnh ngưng lại, đồng thời trong lòng cũng dấy lên sự nghi hoặc.

Niêm phong thần cách thì có thể trở thành thần. Theo hiểu biết của hắn, thần cách này cực kỳ hiếm thấy trong vũ trụ, đó là bởi vì thánh nhân không cho phép thần xông vào vũ trụ, nhưng điều đó không cho thấy thứ này thật sự vô cùng hiếm hoi.

Chính bản thân cũng có thể ngưng kết ra thần cách, hoặc có thể cướp đoạt từ người khác. Mà Thần Vực chính là thế giới do một vị thần tạo thành. Chỉ có điều, một khối thần cách thì chắc chắn không thể khiến Cưu Thánh cảm thấy hào phóng.

Có lẽ Cưu Thánh cảm nhận được sự nghi hoăc của Hoa Thiên Mệnh nên lại giải thích: “Thần cách có một đặc tính, là kiên cố tới mức không có gì có thể phá nổi... Dĩ nhiên tuổi thọ của thần trong Thần Vực là vô hạn, nhưng từ xưa đến nay lại có vô số các vị thần đã ra đi. Song, gần như tất cả thần cách đều được bảo tồn! Ngay cả thánh nhân cũng không thể tùy ý phá hủy một thần cách.”

“Thánh nhân cũng không thể phá hủy thần cách?” Trong mắt Hoa Thiên Mệnh là vẻ ngạc nhiên.

Cưu Thánh gật đầu: “Một số thần cách sau khi trải qua năm tháng dài đằng đẵng thì bản thân cũng mất đi thần tính, hóa thành thần cách vô dụng... Những thần cách này từng chồng chất như núi, nhưng mặc dù đã trải qua những năm tháng dài đằng đẵng ấy thì không một thần cách nào bị hư hại. Bất kể là những thần cách đến từ các vị thần cấp thấp, cấp cao, hay kể cả là thần cách của thánh nhân.”

Hoa Thiên Mệnh gật đầu. Hắn không ngờ thần cách còn có đặc tính này. Nếu luyện chế thần cách thành vũ khí thì chẳng phải là...

Hắn vừa mới đoán vậy thì Cưu Thánh liền bổ sung ngay: “Quả thực có người dùng thần cách làm vũ khí, song cũng chỉ coi thần cách như cục đá cứng rắn nhất để đập người mà thôi, hoàn toàn không thể gia công và rèn giũa.”

“Vậy Tượng Thánh này muốn làm gì?” Hoa Thiên Mệnh hỏi.

Nếu thần cách này không thể hư hỏng, thì lúc này Tượng Thánh lấy thần cách trong suốt sáng long lanh này ra để làm gì?

“Thần cách này của hắn vô cùng đặc biệt. Trước kia, khi thứ này ra đời thì các vị thánh cũng đã tranh cướp nhau vỡ đầu chảy máu, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tay hắn. Không ngờ hôm nay lại chịu lấy ra...” Cưu Thánh không nhịn được mà cảm thán nói.