Bách Luyện Thành Thần

Chương 1562





Tượng Thánh cũng không đắn đo chuyện này nữa.

Ông cũng chỉ là một phần nhỏ trong cuộc, liên quan đến mưu tính của La Tiêu mà thôi. Việc chính của ông chỉ là ở trong bóng tối thúc đẩy, chứ không để bản thân hoàn toàn rơi vào trong cái vòng luẩn quẩn này.

Dẫu sao thì ông cũng chỉ là một luyện khí sư, chỉ có thể phát huy sở trường của mình đến cực hạn, ví dụ như việc đẩy La Chinh về phía trước...

“Trận Đại Âm Dương Chuyển Hỏa!”

Lúc này, Tượng Thánh bắt đầu bố trí từng thần văn, không ngừng thu thập ngọn lửa đen.

Đỉnh Thần Hỏa là một bảo vật cổ trong Thần Vực. Ngọn lửa đen trong đó, Dương Tuyền Tinh Hỏa và Hỗn Nguyên Chân Hỏa đều được xếp hàng đầu trong bảng xếp hạng các loại lửa kỳ dị trong Thần Vực.

Nhưng Tượng Thánh không quen thuộc với Thần Hỏa cho lắm.

Đạt được một trong ba loại lửa kỳ dị ấy là đã đủ rồi, hơn nữa điều mà tất cả các luyện khí sư quan tâm nhất chính là Hỗn Nguyên Chân Hỏa. Dùng ngọn lửa đó để luyện khí là tốt nhất, vì đặc tính của Hỗn Nguyên Chân Hỏa hơi ôn hòa, còn Hắc Hỏa lại quá sắc bén, nếu có bất trắc thì sẽ thiêu hủy cả phôi rèn mất.

Nhưng lấy Thần Hỏa để luyện thể là lựa chọn của Tượng Thánh, cũng là lựa chọn của La Tiêu. Ông cũng chỉ có thể cẩn thận làm việc!

Một cái đĩa tròn màu trắng dần hiện ra dưới chân Tượng Thánh. Chân nguyên màu trắng trên cái đĩa đó không ngừng lưu chuyển, đồng thời Hắc Hỏa cũng lưu chuyển như nước chảy trong không trung, không ngừng chảy, tích tụ vào một bên của đĩa tròn này.

Do đó hình thành một hình bát quái đen trắng rõ ràng.

Thần đạo Đại Âm Dương - thần đạo mà Tượng Thánh tu luyện.

Năm đó, thần đạo này phát triển rực rỡ trong tay Thánh tộc, nhưng cũng suy bại cùng với sự suy bại của Thánh tộc. Từ xưa đến nay cũng chỉ có vài người tu luyện được đến trình độ cao nhất, người dựa vào thần đạo này để được phong thánh lại càng hiếm hoi...

Tượng Thánh không dựa vào thần đạo Đại Âm Dương này để được phong thánh, nhưng trình độ của ông cũng không tầm thường.

Mục đích ông tu luyện thần đạo Đại Âm Dương chỉ là để luyện khí mà thôi.

Trước đó chưa từng có ai dùng thần đạo Đại Âm Dương để luyện khí. Khi Tượng Thánh nổi lên như một ngôi sao sáng chói thì cũng đã có không ít người chú ý đến ông. Thần đạo Đại Âm Dương cũng bắt đầu có quyền thế rất mạnh, rất nhiều người cũng ào ào tu luyện thần đạo này.

Đương nhiên mục đích chỉ có một, đó là bắt chước Tượng Thánh, dựa vào thần đạo Đại Âm Dương để luyện chí bảo hỗn độn!

Số lượng luyện khí sư tìm kiếm thần đạo này trong Thần Vực không ít, nhưng đáng tiếc không ai có thể luyện được chí bảo hỗn độn. Từ đầu đến cuối, họ không cảm ngộ được nội dung quan trọng trong đó. Họ không biết, nội dung quan trọng của chí bảo hỗn độn căn bản không nằm ở thần đạo Đại Âm Dương.

Sau khi Tượng Thánh bố trí trận Đại Âm Dương Truyền Hỏa, ông tiện tay kéo xuống, thân hình của La Chinh liền nhẹ nhàng rơi vào trong trận. Hình bát quái lập tức chuyển động một cách nhanh chóng.

Ông không phải là người theo khuôn phép cũ.

Mặc dù La Chinh là một cái “phôi” không tồi, nhưng ông sẽ không cố gắng hết sức để luyện chế La Chinh thành chí bảo hồng mông, hoặc chí bảo hỗn độn cho bằng được.

Như vậy có lẽ có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của La Chinh, đồng thời cũng hoàn toàn cố định La Chinh ở cấp bậc này trong một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng lần này, Tượng Thánh muốn làm một thử nghiệm.

“Các ngươi có thể rời đi trước. Ta tin các ngươi không muốn ở trong thế giới nhàm chán này quá lâu.” Tượng Thánh nói với chín con Chân Long.

Chín con Chân Long không nói gì, lập tức rời khỏi cánh cửa.

“Lão Cưu, tăng tốc thời gian. Hắn cần được luyện trong thời gian dài một lần.” Sau đó, Tượng Thánh để một mình La Chinh trên hình bát quái, bản thân cũng đi ra bên ngoài cánh cửa.

Cưu Thánh gật đầu, với thánh mà nói thì việc điều khiển thời gian không có gì khó khăn. Ông tiện tay vẫy một cái, cánh cửa kia lại đóng chặt, đồng thời bắt đầu thay đổi tốc độ chảy của thời gian trong cánh cửa.

Từ giây phút này, tốc độ chảy của thời gian trong cánh cửa nhanh chóng giảm xuống, trở nên chậm đến dị thường.

Một phần mười…

Một phần một trăm…

Một phần một nghìn…

Một phần mười nghìn…

Một phần triệu…

Một phần mười triệu…

Cưu Thánh ở bên ngoài cánh cửa không ngừng nén thời gian bên trong lại.

Hoa Thiên Mệnh cảm nhận được quy tắc thời gian từ bên trong cánh cửa lan ra ngoài thì nhíu mày, dường như nhớ đến một vài hồi ức đẹp.

Năm đó, hắn ở lại trong bí cảnh Binh Chủ ba trăm năm, cũng là bị nén thời gian. Ba trăm năm trong bí cảnh đó chỉ là ba năm ở bên ngoài mà thôi. Sự cô độc đến tột cùng khi ấy cũng đã thay đổi tính cách của Hoa Thiên Mệnh.

“Thời gian trong cánh cửa đã được nén đến mức nào rồi?” Hoa Thiên Mệnh hỏi.

“Khoảng một phần ba mươi triệu…” Cưu Thánh vẫn không ngừng nén thời gian.

Mặc dù cấm địa Luyện Thần là địa bàn của ông, nhưng ông cũng không thể nén thời gian tới mức vô hạn. Một phần ba mươi triệu đã là cực hạn của Cưu Thánh rồi.

Nếu tiếp tục nén thời gian nữa, quy tắc thời gian lan ra ngoài sẽ có dấu vết hỗn loạn. Quy tắc thời gian vốn là thứ tương đối huyền diệu, trường hợp hai địa điểm có thời gian không giống nhau sẽ có “chênh lệch thời gian”, mà trong “chênh lệch thời gian” này ẩn chứa áp lực không thể chống lại được.

Hắn không ngừng nén thời gian lại, áp lực chênh lệch thời gian càng lúc càng lớn.

Mặc dù cánh cửa này là chí bảo hồng mông, không gian vô cùng kiên cố, có thể chịu được áp lực cực kỳ lớn, nhưng dưới áp lực cao, chỉ cần cánh cửa này xuất hiện bất kỳ vết nứt nào thì cả cánh cửa đều sẽ sụp đổ.

Áp lực “chênh lệch thời gian” mạnh mẽ bạo phát ra không phải là chuyện đùa. Sau khi thời gian nén và thời gian bình thường giao nhau sẽ sinh ra uy lực vô cùng khủng bố. Đây vốn là phương pháp chống địch mạnh mẽ mà võ giả tu luyện quy tắc thời gian thi triển ra.

Các vị thần thông thường có thể nén đến mấy trăm nghìn, uy lực đã tương đối khủng bố rồi...

Mà bây giờ Cưu Thánh nén thời gian đến mức một phần ba mươi triệu. Đây đã đến mức điên cuồng.

Áp lực bạo phát ra đã đủ để hủy diệt cả thế giới bên trong.

“Một phần ba mươi triệu…” Hoa Thiên Mệnh hơi khựng lại. “Một ngày bên ngoài thì trong đó đã là ba mươi triệu ngày, tương ứng với tám mươi nghìn năm của vũ trụ Đại Diễn. La Chinh có thể chịu được không?”

Cho dù là Hoa Thiên Mệnh hay La Chinh thì hai người cũng còn quá trẻ. Bọn họ ngay cả “trăm năm” còn chưa từng trả qua chứ đừng nói tới nghìn năm, trăm nghìn năm.

“Không sao, đối với La Chinh đang ngủ say thì cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, sẽ không khiến cho tinh thần hắn trải qua nhiều năm như vậy.” Cưu Thánh thản nhiên nói.

Thời gian hàng vạn năm đối với những vị thần, thánh nhân thì có lẽ chẳng được xem là gì...

Một vài vị thần sống từ thời viễn cổ đến tận bây giờ, độ qua không biết bao nhiêu kỷ nguyên thần, đương nhiên nhận thức về thời gian cũng có khác biệt.

Nếu như khiến cho một thanh niên chỉ sống vài chục năm đột nhiên sống qua thời gian vài chục nghìn năm thì đó chắc chắn là sự giày vò lớn nhất. Cho nên lúc bắt đầu, Cưu Thánh không có cách nào khác, đành phải khiến La Chinh rơi vào trạng thái ngủ say.

Bát quái không ngừng xoay chuyển.

Ngọn lửa màu đen không ngừng qua lại, chui vào trong cơ thể La Chinh.

Ánh sáng Phạn văn màu vàng lấp lánh bên ngoài cơ thể La Chinh càng lúc càng đậm.

Từ trong cơ thể La Chinh lại có một bóng người đẹp đột nhiên xuất hiện, lặng lẽ quan sát hắn.

Huân phải dừng lại sau cánh cửa...

Sau khi La Chinh từ chiến trường mộng ảo trở về, trạng thái của Huân vẫn luôn kỳ lạ.

Dường như nàng cứ lo được lo mất gì đó, nhưng biểu hiện trước sau lại mâu thuẫn với nhau. Về sau, nàng dứt khoát không giao lưu với La Chinh nữa.

Lúc này, nàng ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh. Thấy không gian như mộng ảo này thì trên mặt cũng nở nụ cười buồn: “Chỗ này… không tệ.”

Đương nhiên, nàng hiểu chênh thời gian một phần ba mươi triệu là gì.

Nếu như ngoài kia là một ngày, như vậy La Chinh sẽ nằm ở đây tám mươi nghìn năm.

Rất nhiều lần nàng từng hy vọng thời gian dừng lại, để tất cả có thể quay về như lúc đầu, chỉ cần nàng được ở bên cạnh La Chinh.

Nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là suy nghĩ viển vông của nàng mà thôi. Thời gian vẫn cứ ép nàng, đẩy nàng vào trong vực sâu mà nàng không muốn đối mặt.

Nhưng bây giờ thời gian đã dừng lại, hoặc nói đúng hơn là gần như đã dừng lại.

Cho dù chỉ có thời gian một ngày, nàng cũng có thể ở bên cạnh La Chinh tám mươi nghìn năm. Nếu là hai ngày thì là một trăm sáu mươi nghìn năm. Đối với Huân mà nói như vậy cũng tương đối dài.

.

Nhìn La Chinh đang ngủ say, Huân liền thò tay ra vuốt nhẹ khuôn mặt hắn. Cho dù Phạn văn màu vàng không ngừng chuyển động, kiến cho khuôn mặt La Chinh trông rất dữ tợn, nhưng đôi mắt nhắm chặt của hắn vẫn lộ ra vẻ bình thản, khiến cho Huân cảm thấy trầm tĩnh lạ thường.

Dưới cái nhìn chăm chú của nàng suốt những năm tháng qua, người đàn ông này bất giác đã trở nên mạnh mẽ như vậy.

Trong không trung, thời gian đang trôi đi với tốc độ cực kỳ chậm. Còn nàng lại chưa từng cảm thấy nhàm chán, mà là trân trọng hơn.

Đối với Hoa Thiên Mệnh, đối với Cưu Thánh, Tượng Thánh, hay là chín con Chân Long, thời gian một ngày sẽ trôi qua rất nhanh. Còn nội tâm Huân lại được ở bên La Chinh tám mươi nghìn năm rồi...