Tuy sức mạnh của một kiếm cỡ mấy tấc này vô cùng nhỏ bé, nhưng vì sử dụng kiếm Chân Ngôn và bản lĩnh của thánh nhân chém ra nên vẫn rất sắc bén.
Không ngờ nó trực tiếp rạch lên mi tâm La Chinh, để lại một vết thương dài ba tấc trên trán hắn!
“Phụt!”
Trên trán La Chinh lập tức bắn ra máu màu vàng...
Có vẻ đường kiếm này định đâm thủng xương trán La Chinh, đâm vào đầu hắn.
Ở bên cạnh, Thi Tiểu Xảo giơ tay phất nhẹ một cái, một luồng sáng trắng lóe ra, chặn lại mũi kiếm này. Nàng lập tức giơ tay, vung xung quanh nó, ánh sáng trắng liên tục phun ra từ ngón tay linh hoạt của nàng, cuối cùng biến thành một quả cầu ánh sáng màu xanh nhạt, nhốt đường kiếm kia ở bên trong!
Nhưng Huân ở bên cạnh vẫn lộ vẻ khó chịu: “Rõ ràng ngươi có thể triệt tiêu mũi kiếm nhỏ xíu ấy, nhưng tại sao cứ phải giữ lại, khiến La Chinh bị thương?”
Tuy La Chinh bị thương, nhưng miệng vết thương bé tí ấy rõ ràng chẳng là gì đáng ngại đối với hắn. Chẳng qua chỉ là do Huân cảm thấy đau lòng mà thôi.
Thi Tiểu Xảo thản nhiên liếc Huân một cái, sau đó xoay người nói với La Chinh: “Ngươi cũng là một người tu kiếm, kiếm ý trong thần đạo Chân Ngôn mà Mục Hải Cực tu cũng rất tuyệt, cực kỳ mạnh. Một kiếm đó chém xuống trán ngươi, có thể giúp ngươi cảm ngộ được chân ý kiếm đạo của ông ta. Còn hiểu được bao nhiêu, thì phải xem năng lực của ngươi.”
Thánh nhân ra tay, tất nhiên sẽ chấn động cả thế giới, nhưng có mấy người sống sót được dưới kiếm của thánh nhân?
Huống chi, một kiếm này Mục Hải Cực lại dùng toàn bộ sức mạnh chém ra!
Chẳng qua, Thi Tiểu Xảo sử dụng mánh khóe, khéo léo hóa giải, nên chỉ để lại mũi kiếm cỡ ba tấc để giúp La Chinh cảm ngộ.
Nghe thấy lời nói của cô gái áo lam, La Chinh hơi hơi giật mình. Đúng là từ lâu hắn đã không lĩnh ngộ thêm được gì trên con đường kiếm đạo, không có bước tiến mới, thậm chí ngay cả thần đạo Đoạn Tình cũng không có tiến triển. Đây là một bình cảnh của La Chinh!
Thi Tiểu Xảo vươn ngón tay như ngọc của mình ra, khẽ đẩy quả cầu màu xanh kia tới trước mặt La Chinh.
Vừa rồi, trán La Chinh bị chém, nhưng kiếm ý truyền tới không hề lạnh như băng, mà là một luồng kiếm ý cực kỳ êm dịu.
Bình thường, những kiếm ý mà La Chinh cảm ngộ được đều rất sắc bén. Ngay cả thần đạo Đoạn Tình mà La Chinh tu cũng theo đuổi sự sắc bén tới cực hạn. Cho nên khi tu thần đạo Đoạn Tình thì phải cắt đứt hết tình cảm của bản thân, trong lòng không có bất cứ vướng bận nào thì mới có thể phát huy ra được một kiếm mạnh nhất.
Còn kiếm đạo của Mục Hải Cực lại đi theo một con đường hoàn toàn trái ngược. Đó là một loại kiếm đạo cực kỳ bao dung, không hề theo đuổi sự sắc bén tới cùng cực, mà là theo đuổi sự trọn vẹn!
Hóa đa dạng thành đơn giản...
Hóa đơn giản thành đa dạng...
Trán La Chinh giật giật, miệng vết thương đang nhanh chóng khép lại, còn La Chinh chỉ cảm thấy chính mình đã nắm được trọng điểm nào đó. Chẳng qua trọng điểm đó giống như một dấu vết trong sương mù, khiến hắn khó có thể hoàn toàn thấy rõ.
Thi Tiểu Xảo mỉm cười: “Bị chém một kiếm mà đã ngộ ra được một chút là rất giỏi rồi. Thật sự muốn dựa vào mũi kiếm chỉ ba tấc này mà lĩnh ngộ được kiếm đạo của Mục Hải Cực thì chính là nằm mơ giữa ban này. Lồng thời gian của ta có thể bảo tồn mũi kiếm này được một thời gian, ngươi tự nắm chắc thời gian mà lĩnh ngộ đi.”
La Chinh gật đầu.
Võ giả muốn phá tan bình cảnh của chính mình thì phải tu luyện và cảm ngộ từ năm này qua tháng nọ, hoặc là tham gia vô số trận chiến để ngộ đạo trong lúc chiến đầu.
Lúc này, La Chinh mới trúng có một kiếm nhỏ mà dường như đã có thể hiểu được, đúng là hơi bị mơ mộng hão huyền thật.
Nhưng vừa rồi đúng là hắn có chút thu hoạch. Một kiếm ba tấc này quả thực rất có ích với kiếm đạo của La Chinh. Tất nhiên hắn cẩn thận từng li từng tí cất quả cầu màu xanh ngọc này đi...
Bỗng nhiên một cô gái áo lam từ đâu xuất hiện, hóa giải một kiếm của Mục Hải Cực.
Bây giờ, các Thiên Tôn trong vũ trụ và các Thiên Tôn Thánh tộc đều không nói nên lời.
Cô gái kia đứng đây, vẻ mặt tự nhiên nói chuyện với La Chinh. Nhìn từ bên ngoài, ngoại trừ có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành và có một lực hấp dẫn kỳ lạ thì dường như nàng cũng chẳng có điểm nào đặc biệt. Nhưng mỗi một vị Thiên Tôn khi nhìn về phía nàng đều lộ ra vẻ mặt kính sợ.
Cô gái này thật đáng sợ...
Lúc này, ngay cả đám lão tộc trưởng cũng không dám hó hé. Tiếp theo nên xử lý thế nào, cứ để La Chinh nói chuyện với nàng thôi!
Đại Thiên Tôn Thánh tộc vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trên mặt đất. Có thể nhìn thấy thần Sáng Thế là vinh quang lớn lao của mỗi võ giả Thánh tộc. Nhưng bây giờ, Mục Hải Cực xuất hiện lại khiến bọn họ càng chìm sâu vào tuyệt vọng.
Ngay cả “Cực Thánh” tự mình ra tay mà còn bị cô gái này cản được thì Thánh tộc bọn còn hy vọng gì nữa?
Đại Thiên Tôn chầm chậm đứng lên, những Thiên tôn còn lại của Thánh tộc ở phía sau cũng đứng lên theo...
Đại Thiên Tôn liếm liếm đôi môi khô, khẽ nói: “Chúng ta đã thua, nhưng nhiệm vụ Cực Thánh giao cho chúng ta vẫn phải làm tiếp. Ông ấy từng nhắc chúng ta lưu ý tới các Đạo Tử của vũ trụ Đại Diễn, họ mới là quan trọng nhất! Bây giờ ta đã hiểu, ai mới là người quan trọng nhất! Cũng chỉ có tên kia!”
Mảnh nhỏ của Đại Giới dưới chân các Thiên Tôn Thánh tộc vẫn đang liên tục trôi xa khỏi đám người La Chinh. Tuy cách nhau khá xa, Đại Thiên Tôn cũng không có chỉ rõ, nhưng các Thiên Tôn Thánh tộc đằng sau đều hiểu, ý Đại Thiên Tôn chính là La Chinh.
Người này quá quan trọng...
Vừa rồi, Mục Hải Cực dốc hết lực lượng là muốn giết chết anh chàng này, nhưng không ngờ lại bị người ta ngăn cản.
Bây giờ, trận chiến tranh vũ trụ mà Thánh tộc phát động đã hoàn toàn thất bại, giá trị cuối cùng của bọn họ chính là tìm mọi cách giết chết La Chinh. Mặc dù trong lòng các Thiên Tôn Thánh tộc ở đây đều hiểu rằng, điều này gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.
Nhưng điều đó bọn họ theo đuổi là một cái chết có ý nghĩa!
“Giết!” Đại Thiên Tôn mở miệng nói.
Các Thiên Tôn Thánh tộc còn sót lại đều bộc phát sát ý cực kỳ mãnh liệt, tất cả đều lấy pháp bảo và phần số trời của chính mình ra...
Từng luồng quy tắc không gian màu máu ngưng kết lại. Bọn họ bắt đầu thi triển thuật dịch chuyển không gian, dũng mãnh lao về phía La Chinh!
“Bây giờ đám người kia đang vội vàng muốn tìm cái chết sao?” Chiến Bắc Hải cười nói.
“Cho dù liều mạng cũng không có tư cách nhỉ?” Thần Dụ Thiên Tôn nhướng mày. Do Thánh tộc xâm nhập, nên toàn bộ liên minh Nhân Đạo đều bị hủy diệt, tất nhiên trong lòng nàng cực kỳ hận các Thiên Tôn Thánh tộc!
“Bọn họ chỉ là muốn có một cái chết vinh quang mà thôi. Thành toàn cho họ đi.” Lão tộc trưởng hiểu rõ tâm tư của Đại Thiên Tôn. .
Dù sao thì trên con đường võ đạo vẫn luôn có rất nhiều điều bất đắc dĩ, dù là thần trong Thần Vực thì cũng có nhiều điều không phải bản thân họ tự quyết được. Tuy bọn họ phá được gông cùm xiềng xích của tuổi thọ, nhưng cuối cùng lại có càng nhiều gông xiềng hơn, ngay cả thánh nhân có khi cũng phải đối mặt với những điều bất đắc dĩ đó...
Các Thiên Tôn Thánh tộc tổ chức một đợt tấn công cuối cùng nhằm vào La Chinh, chỉ tiếc bọn họ vừa thi triển thuật di chuyển không gian tới nơi thì đã bị đám người lão tộc trưởng chặn lại. Sau đó, Chiến Bắc Hải kích phát chiến ý của bản thân, gia nhập vào trận đánh, tình hình cuộc chiến lập tức nghiêng về một bên.
Thiên Đạo của Vũ trụ Đại Cực không ngừng chấn động, các Thiên Tôn còn sót lại giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa cũng theo đợt chấn động đó mà ngã xuống.
Vốn dĩ sự chấn động của Thiên Đạo có liên kết với số trời nên chỉ Thiên Tôn mới có thể cảm nhận được. Nhưng khi Đại Thiên Tôn ngã xuống, cây dương xỉ thân gỗ Cùng Cực kia cũng bị Chiến Bắc Hải đập vỡ!
Mặc dù vật thu thiên mà Thiên Tôn sở hữu cũng không phải bản thể thật sự của cây dương xỉ thân gỗ Cùng Cực, nhưng vẫn có ảnh hưởng rất lớn tới vũ trụ Đại Cực. Lúc này, hàng nghìn võ giả Thánh tộc trong vũ trụ Đại Cực đều cảm nhận được sự chấn động điên cuồng của Thiên Đạo chấn động!
Từ đó, vũ trụ Đại Cực không còn một vị Thiên Tôn nào nữa.
Chẳng qua, các Thiên Tôn ra đi cũng không phải đả kích lớn đối với Mục Hải Cực. Những phần số trời này biến mất rồi thì sẽ tự động trở về Thiên Đạo. Qua một thời gian ngắn nữa nó sẽ dùng một hình thức khác rồi lại xuất hiện ở nhiều nơi trên vũ trụ Đại Cực lần nữa.
Nếu số trời trong vũ trụ Đại Diễn được biểu hiện qua mũ Thiên Mệnh thì số trời trong vũ trụ Đại Cực lại được thể hiện bởi cây Thiên Mệnh. Chúng sẽ được sinh ra ở góc nào đó của vũ trụ.
Chỉ là, phải mất rất nhiều năm mới củng cố được thế lực của cả Thánh tộc. Những phần số trời này bị thu hồi lại, chỉ sợ trong Thánh tộc sẽ xuất hiện tranh chấp và rung chuyển mạnh mẽ. Đó không phải điều Mục Hải Cực muốn thấy...