Bách Luyện Thành Thần

Chương 1718





Các Thiên Tôn còn sót lại của Thánh tộc đều đã ra đi, chiến tranh vũ trụ đã kết thúc.

Đối với vũ trụ Đại Diễn, đây cũng là một kiếp nạn cực kỳ lớn.

Vô số Đại Giới vỡ nát, rất nhiều quốc gia bị hủy diệt, số võ giả đã chết đi khó mà đếm nổi.

Nhưng hủy diệt cũng có nghĩa là một khởi đầu mới...

Giờ đây, toàn bộ Vũ trụ Đại Diễn chỉ còn có hơn ba mươi vị Thiên Tôn, nói cách khác lúc này có hơn chín mươi vị trí Thiên Tôn đang trống!

Giới Chủ trong vũ trụ Đại Diễn cũng đã có không ít người ra đi. Nhưng số lượng Giới Chủ còn lại vẫn rất nhiều. Hai trăm nghìn Giới Chủ còn lại sẽ cố gắng để tranh giành vị trí Thiên Tôn.

Chỉ là, tranh giành vị trí Thiên Tôn cũng không phải một chuyện dễ dàng. Dù sao để gánh vác được mũ Thiên Mệnh thì cần có thời gian. Mà các Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn cũng không hề chết hết. Như vậy có thể tưởng tượng ra, quyền phân phối hơn chín mươi mũ Thiên Mệnh còn lại kia vẫn nằm trong tay hơn ba mươi vị Thiên Tôn đó!

Do Thánh tộc xâm lược nên những Thiên Tôn ở đây đều đã bỏ qua thành kiến vốn có. Nhưng khi đối mặt với lợi ích của chủng tộc mình, chỉ sợ sẽ lại tranh chấp với nhau.

Nhưng chẳng qua đã cùng nhau vượt qua kiếp nạn lớn như vậy nên chắc chắn các Thiên Tôn này sẽ không phân phối mũ Thiên Mệnh dựa trên sức mạnh nữa, mà sẽ giải quyết bằng cách ngồi xuống thương lượng với nhau.

Ngay sau đó, lão tộc trưởng liền sử dụng Thét Lệnh, tuyên bố tin tức thắng lợi cho toàn bộ vũ trụ.

Khi tiếng nói của lão tộc trưởng vang vọng khắp vũ trụ, đóa hoa sen Đại Diễn kia lại bắt đầu nặng hơn, “thế” chứa trong đó lập tức tăng vọt thêm gấp đôi. Mọi sinh linh có trí tuệ trong vũ trụ Đại Diễn đều đang reo hò...

Nào là người thường trong triều đình, trong chùa, khắp phố phường, ngõ ngách, vô số thánh địa, trong thần quốc...

Không chỉ những sinh linh có trí tuệ bị nhiễm bầu không khí này, mà một số mãnh thú được khai hóa trí tuệ, hay những loài côn trùng hiếm thấy, cây cối kỳ lạ, thậm chí núi sông, đồng bằng... Tất cả đều như tỏa ra một luồng hơi thở tươi mát, bầu không khí mới mẻ. Cuộc thắng lợi này là chiến thắng của toàn bộ vũ trụ, cả thế giới đều như sống lại!

La Chinh nằm trên một mảnh nhỏ của Đại Giới, cảm giác cả người đều thoải mái.

Để vượt qua nguy cơ này của vũ trụ, hắn vẫn luôn vì nó mà bôn ba suốt vài chục năm nay, cuối cùng nhận được kết quả này cũng không tồi...

La Chinh cũng hiểu. Đối với mọi người trong vũ trụ Đại Diễn thì như vậy đã xong. Nhưng với La Chinh thì mọi chuyện chỉ mới bắt đầu!

Hắn còn phải thoát ra khỏi vũ trụ này, đối mặt với kẻ địch thật sự.

Muốn nhảy ra khỏi vũ trụ này không chỉ có hắn, còn có những Đạo Tử khác...

“Ấu Cầm!”

Một suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu La Chinh. Hắn nhướng mày, xoay người ngồi dậy.

Vừa rồi để đảm bảo an toàn, Phục Hoạt Thiên Tôn đã mang theo xác của Khê Ấu Cầm và Hiên Viên Thần Phong tạm thời rời đi.

Tuy La Chinh rất tin tưởng Phục Hoạt Thiên Tôn, nhưng lại không biết tình hình lúc đó thế nào?

“Ầm ầm...”

Ngay lúc này, một cái khe không gian bỗng nứt ra...

Một dáng người linh hoạt nhanh chóng chui ra, đôi giày thêu nhún vài cái trên không, thoăn thoắt nhào vào lòng La Chinh.

“Hu hu hu... Ta cứ tưởng mình chết chắc rồi!”

Khê Ấu Cầm khóc ầm lên trong lòng La Chinh. Các Thiên Tôn gần đó thấy vậy thì đều đưa mắt nhìn nhau. Huân đứng bên cạnh xoa xoa lỗ tai xinh xắn của mình, cặp con ngươi màu đỏ nhìn về phía khác. Huân là người ở bên La Chinh lâu nhất, đã sớm quen với cái cách xuất hiện này của Khê Ấu Cầm.

La Chinh bị Khê Ấu Cầm cuốn chặt lấy như con bạch tuộc. Lúc đầu, hắn còn có vẻ bất đắc dĩ và hơi xấu hổ, bởi thân thiết thế này trước mặt các Thiên Tôn thì có vẻ không thích hợp cho lắm. Nhưng sau đó, dường như đã suy nghĩ cẩn thận, hắn mỉm cười, lập tức ôm chặt lấy Khê Ấu Cầm...

Bởi vì sự ngay thẳng của nàng, nên Khê Ấu Cầm mới đáng yêu như thế. La Chinh cũng không có tư cách yêu cầu nàng thay đổi điều gì.

Nhưng La Chinh vừa mới ôm lấy nàng thì nàng lại giãy giụa cự tuyệt, muốn thoát ra khỏi lồng ngực La Chinh. Hàng lông mày mỏng như lá liễu của nàng lập tức nhíu chặt lại, trừng mắt nhìn cô gái áo lam đằng sau La Chinh: “La Chinh, cô gái này là ai? Ở đâu ra?”

Với sự nhạy bén của mình, đối với bất cứ một người phụ nữ nào bên cạnh La Chinh, Khê Ấu Cầm đều có lòng thù địch!

Nếu cô gái áo lam kia là người vô cùng tầm thường thì thôi, nhưng cô gái này lại khiến Khê Ấu Cầm có một cảm giác vô cùng đặc biệt, vừa mạnh, vừa thần bí. Vì thế, một giây trước Khê Ấu Cầm còn như một chú cừu ngoan ngoãn, nhưng lúc này nàng lại biến thành một con sư tử cái dữ dằn.

Chỉ là, hành động đó của Khê Ấu Cầm đều dọa đám người lão tốc trưởng sợ điếng người.

Các Thiên Tôn ở đây không thể nhìn thấu tu vi của cô gái áo lam. Nhưng người ta là một nhân vật khủng bố, ngay cả một kiếm của Mục Hải Cực người ta còn có thể đỡ được. Bọn họ thật sự tin rằng chỉ cần dựa vào năng lực của mình, cô gái này có thể giết chết hết toàn bộ những Thiên Tôn ở đây chỉ trong nháy mắt!

Kẻ mạnh như thế bình thường tâm tình đều rất thất thường. Trận chiến vũ trụ này có thể giành được phần thắng cũng là do nàng đã ra tay vào lúc mấu chốt. Chỉ cần không cẩn thận một chút, chọc giận người ta thì có lẽ hậu quả sẽ không thể chịu nổi...

Trong lòng đám người lão tộc trưởng và Thần Dụ Thiên Tôn đều sắp khóc tới nơi.

“Ấu Cầm, chớ có nói bậy bạ. Vị tiền bối này có ơn cứu mạng chúng ta!” Từ trước tới nay, lão tộc trưởng chưa bao giờ có thái độ nghiêm khắc và lớn tiếng như vậy.

Tuy Khê Ấu Cầm thuộc Thiên Vị tộc, nhưng vì muốn lừa nàng điều khiển kiếm trận Lục Thần nên lão tộc trưởng vẫn luôn dùng thái độ cực kỳ hiền lành đối xử với nàng, ấm áp giống như ông nội của nàng. Nhưng lúc này sắc mặt ông bỗng thay đổi, khiến Khê Ấu Cầm liền ngẩn ra.

Nếu là người khác, ví dụ như Cơ Lạc Tuyết, có lẽ lúc này sẽ ngậm miệng, ít nhất cũng biết quan sát tình hình, phân biệt nặng nhẹ.

Nhưng nếu Khê Ấu Cầm mà biết nặng nhẹ thì đã không phải là Khê Ấu Cầm...

Bị lão tộc trưởng quát lớn, nàng cũng chỉ bĩu bĩu môi nói: “Ơn cứu mạng thì đã sao! Cứu mạng ta thì có thể giành đàn ông với ta? Vậy chẳng nhẽ Phục Hoạt Thiên Tôn đã cứu ta kia cũng có thể giành đàn ông của ta?”

“Phụt...”

Người vốn luôn nghiêm túc như Huân cũng không nhịn được mà bật cười.

Còn Chiến Bắc Hải, tuy muốn cười nhưng lại không dám. Ở đây nhiều người như thế, e rằng chỉ có hắn mới biết cô gái này đáng sợ tới mức nào...

Còn đám Thiên Tôn, giờ đây toàn bộ đều đen mặt. Có Thiên Tôn cẩn thận quan sát Thi Tiểu Xảo từng li từng tí, sợ nàng thật sự bị chọc giận!

“Ấu Cầm!” La Chinh thấy Khê Ấu Cầm ngày càng càn quấy như vậy, chỉ có thể lên tiếng ngăn cản.

“Ta nói không đúng chắc?” Khê Ấu Cầm nhăn mày hỏi lại.

La Chinh định nghiêm khắc mắng nàng, nhưng nhớ ra nàng vừa mới nhặt lại được một mạng nên mềm lòng, không biết nói cái gì cho phải.

Sau khi Thi Tiểu Xảo phong một kiếm ba tấc kia của Mục Hải Cực xong thì vẫn luôn nhìn lên phía trên đỉnh trời, giống như đang đánh giá gì đó, thế nên cũng không để ý tới Khê Ấu Cầm. Bây giờ nàng mới phục hồi tinh thần, thản nhiên liếc Khê Ấu Cầm một cái, khuôn mặt lập tức như một đóa sen đua nở, nụ cười thần bí nở rộ, tản ra một vẻ hấp dẫn khác thường. Mà vẻ hấp dẫn đó gần như trí mạng với nam giới.

Những Thiên Tôn ở đây đều có kiến thức nhiều hơn các bậc đế vương nhân gian gấp chục nghìn lần. Mỹ nhân mà bọn họ đã từng được gặp đều có sắc đẹp tuyệt trần, trong đó không thiếu gì người có vẻ đẹp hơn cả cô gái áo lam này. Chỉ là sau khi tu luyện tới Thần Hải Cảnh thì người ta có thể dễ dàng thay đổi hình dáng, thành ra bộ dáng lại là thứ yếu. Nhưng khí chất mà cô gái kia toát ra lại khiến tất cả các Thiên Tôn ở đây tim đập thình thịch, cho dù cùng là phụ nữ nhưng Thần Dụ Thiên Tôn cũng không ngoại lệ!

Thi Tiểu Xảo mỉm cười, chầm chậm bước hai bước về phía Khê Ấu Cầm, trong con ngươi màu nâu của nàng giống như có rất nhiều linh hồn chuyển động, thân là người nắm giữ Hồn Hoang, ở Thần Vực chẳng ai có hiểu biết về phương diện linh hồn bằng nàng. Ánh mắt này vừa nhìn sang, dường như có thể hút đi linh hồn Khê Ấu Cầm.

Khê Ấu Cầm có cảm giác bản thân như đang không mặc quần áo, lõa lồ đứng trước mặt cô gái áo lam. Do căng thẳng quá nên nàng liền trốn ra phía sau La Chinh…

“Tiền bối, tính cách Ấu Cầm vốn thế, nhanh mồm nhanh miệng, mong tiền bối rộng lòng tha thứ.” La Chinh lập tức chắp tay nói.

Tuy không biết gì về cô gái áo lam này, nhưng La Chinh lại cảm nhận được nàng không có ý xấu với mình, cũng không phải loại người hẹp hòi. Huống chi đây chỉ là một chuyện nhỏ, nên hắn cũng không căng thẳng.

Không ngờ Thi Tiểu Xảo khẽ cười: “Không có gì, ta chỉ là muốn nói với nàng... Dù cho ta giành người đàn ông của ngươi thì sao?”

Lời vừa dứt, không chỉ La Chinh sợ ngây người, mà những Thiên Tôn ở đây cũng hơi ngẩn ra.

Còn Chiến Bắc Hải lại trợn mắt há hốc mồm: “Quả là kỳ nữ đứng đầu Thần Vực, lời như thế cũng có thể nói ra khỏi miệng...”

“Chẳng qua... Người đàn ông của ngươi vẫn còn quá non nớt.” Thi Tiểu Xảo khẽ cười: “Bây giờ ta tạm thời không có hứng thú với hắn, nhưng sau này thì không chắc nha!”

Dứt lời, tay nàng làm dáng lan hoa chỉ, khẽ phất qua trán La Chinh một cái. Miệng vết thương trên trán La Chinh vốn đã sắp khỏi hẳn, chỉ còn lại một vệt nhỏ xíu, nhưng nhờ cái phất này mà nhanh chóng biến mất, không thấy đâu nữa.

Nhưng ngay cả chính La Chinh cũng không cảm nhận được, một đóa hoa nho nhỏ đã lặng lẽ được nàng trồng vào trong vết thương kia.