Tuy Khê Ấu Cầm sợ cô gái này, nhưng thấy hành động đó thì lại giống như bị chạm vào vảy ngược. Nàng ló đầu ra từ sau lưng La Chinh, cố gắng làm ra vẻ ác độc, trừng mắt nhìn cô gái áo lam...
Có điều, Thi Tiểu Xảo trồng đóa hoa kia xong liền không còn hứng thú đùa giỡn với Khê Ấu Cầm nữa. Nàng thản nhiên nói với La Chinh: “Ta không thể cứ thế rời khỏi vũ trụ Đại Diễn, ngươi hãy để ta trở lại Tiên Phủ đi.”
Thi Tiểu Xảo bất đắc dĩ chống lại một kiếm kia của Mục Hải Cực nên cũng đã để lộ bản thân.
Tất nhiên những thánh nhân kia không dám trực tiếp xông vào vũ trụ Đại Diễn. Nhưng nếu bản thân nàng rời khỏi đây thông qua cái khe trên đỉnh trời của vũ trụ Đại Diễn thì e rằng sẽ dẫn tới rối loạn liên miên...
Trở lại Tiên Phủ, nàng có thể rời khỏi vũ trụ thông qua rừng Lang Tuyền.
Tất nhiên La Chinh đồng ý với yêu cầu của Thi Tiểu Xảo, nhưng hắn cũng khó hiểu hỏi: “Nhưng kết giới của Tiên Phủ vẫn chưa mở ra. Ngươi có thể vượt qua kết giới đó không?”
Toàn bộ Tiên Phủ được bao trùm bởi một tầng kết giới đặc biệt. Tuy bây giờ La Chinh đã lấy được bảy tấm lệnh bài, nhưng còn một tấm lệnh bài cuối cùng trên Chân Tuyệt Lộ hắn chưa lấy được, nên vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được tòa Tiên Phủ này, tất nhiên cũng không có cách nào loại bỏ kết giới kia đi...
Huống chi bây giờ tu vi của La Chinh còn chưa hoàn toàn là một Đạo Tử, mà rừng Lang Tuyền lại chính là một nơi nào đó trong Thần Vực.
Một khi bỏ kết giới kia đi, sợ rằng sẽ dẫn tới hậu quả khó lường. Ví dụ như La Chinh sẽ trực tiếp bị phân giải, hóa thành một luồng chân nguyên, hoàn toàn biến mất. Điều đó rất có thể sẽ xảy ra.
“Tầng kết giới kia có thể ngăn được bọn họ, nhưng lại không ngăn được ta.” Thi Tiểu Xảo khẽ lắc đầu.
Bọn họ mà nàng nói, tất nhiên là Chiến Bắc Hải, quái miệng rộng và Cực Ác lão nhân...
“Ta hiểu rồi.” La Chinh gật đầu. Nếu cô gái áo lam này đã vội đi, tất nhiên nàng có lý do của mình. Hắn chắp tay, gập người xuống cúi chào: “Lần này vũ trụ Đại Diễn có thể vượt qua mối nguy như thế đều do có tiền bối ra tay giúp đỡ, La Chinh thay cha cảm tạ!”
Thấy La Chinh cúi người cảm ơn, lão tộc trưởng và các Thiên Tôn khác cũng chắp tay, gập người cúi chào Thi Tiểu Xảo. Phần ơn huệ này, mọi người ở đây vốn không biết làm sao để báo đáp, chỉ có thể cảm ơn bằng miệng...
Thi Tiểu Xảo cũng không khách khí, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó nói với La Chinh: “Ngươi chắc chắn phải cảm ơn ta. Nhưng không phải bây giờ. Ơn huệ này, sau này ngươi phải đền đáp ta!”
“Điều đó là tất nhiên. Nếu ngày nào đó La Chinh có thể trốn vào Thần Vực, có được chút thành tựu, chắc chắn sẽ dốc hết sức đền đáp!” La Chinh thích sự thản nhiên và ngay thẳng của cô gái này, thế nên hắn lập tức hỏi tiếp: “Chẳng qua, ta vẫn chưa biết tên của tiền bối...”
Ai ngờ Thi Tiểu Xảo lại nở nụ cười dịu dàng: “Chẳng phải ngươi là chủ nhân của ta sao? Lệnh nô dịch ở trong tay ngươi, lúc nào cũng có thể tra xét mọi thứ trong linh hồn ta. Chỉ là cái tên thì cần gì phải hỏi ta?”
“La Chinh đã nói sẽ không vụng trộm xem bất cứ bí mật gì của tiền bối, tất nhiên nói được thì làm được.” La Chinh kiên quyết trả lời.
Khuôn mặt thanh thoát của Thi Tiểu Xảo khẽ cau lại, ánh mắt dịu dàng đánh giá La Chinh một lượt, trong mắt lại chứa một chút đắc ý khó hiểu. Sau đó nàng mới nói tiếp: “Được rồi, đưa ta trở về đi.”
Lúc này, La Chinh mới lấy lệnh bài chữ Cấn ra, đưa nàng vào Tiên Phủ. Còn nàng làm cách nào để rời khỏi kết giới của Tiên Phủ thì đó là chuyện của nàng...
Đợi đến khi Thi Tiểu Xảo biến mất, Khê Ấu Cầm mới căm hận nói: “Liếc mắt đưa tình. Đồ hồ ly tinh.”
Lời đó vừa nói ra xong, trên trán các Thiên Tôn lại toát mồ hôi lạnh lần nữa.
Tuy người ấy đã kia đi rồi, nhưng chưa chắc không nghe thấy, nếu nàng trở về thì biết làm sao?
Cũng may chuyện các Thiên Tôn lo lắng cũng không hề xảy ra...
Khê Ấu Cầm nhìn vẻ mặt của mọi người, cảm thấy chẳng có gì thú vị, thế nên mục tiêu của nàng nhanh chóng tập trung lên người Huân: “Nè! Chẳng lẽ ngươi không tức giận sao?”
Sao Huân có thể để ý tới Khê Ấu Cầm được? Nàng trợn trắng mắt, xoay người sang hướng khác, không thèm nhìn Khê Ấu Cầm lấy một cái.
Khê Ấu Cầm vẫn cứ nói tiếp: “Chắc chắn ngươi cũng ghen ghét, nhưng tại sao không biểu hiện ra cơ chứ? Phụ nữ mà cứ giấu kín cảm xúc trong lòng, không hay đâu...”
Nghe nàng ta cứ luôn miệng lải nhải bên tai, Huân vô cùng bất đắc dĩ. Với tính cách của Huân, nếu người lải nhải như vậy là người khác, sợ rằng nàng đã trực tiếp ra tay!
Thấy Huân lộ vẻ sắp không chịu nổi, La Chinh chỉ có thể trực tiếp kéo Khê Ấu Cầm lại...
Nguyên Tội Thiên Tôn thấy Khê Ấu Cầm được trở về bình yên vô sự thì cũng biết Phục Hoạt Thiên Tôn đang dốc hết sức để phục sinh cho Hiên Viên Thần Phong. Tất nhiên ông rất gấp gáp, nhưng không tiện đến làm phiền. Cũng may lúc này lại xuất hiện một cái khe không gian nữa, Phục Hoạt Thiên Tôn đi ra khỏi khe không gian đó trước.
Còn chưa nói xong, một thân hình đã thong dong đi ra. Không phải Hiên Viên Thần Phong thì là ai!
Chẳng qua so với lúc trước, lúc này trông Hiên Viên Thần Phong có vẻ suy yếu. Sắc mặt hắn trắng bệch, không có tinh thần gì. Mà Khê Ấu Cầm được Vãng Sinh Thiên Mệnh phục sinh thì lại tràn đầy sức sống...
“Con chào ông cố.” Hiên Viên Thần Phong nhìn thấy Nguyên Tội Thiên Tôn thì cũng tỏ ra kích động. Hắn và Khê Ấu Cầm đều cho rằng mình chết chắc rồi, không ngờ còn có ngày được nhìn thấy ánh mặt trời.
“Giờ này mà lễ nghi gì nữa!” Nguyên Tội Thiên Tôn bước tới, nâng Hiên Viên Thần Phong dậy. Trong cả Hiên Viên gia, ông chỉ xem một mình Hiên Viên Thần Phong như cháu mình, đối xử như con trai ruột. Vốn dĩ Nguyên Tội Thiên Tôn không ôm ấp tia hy vọng nào, nhưng Hiên Viên Thần Phong vẫn sống lại, thực sự khiến ông yên lòng...
Khi Hiên Viên Thần Phong bị Ma Ha đánh chết, hắn hoàn toàn không biết gì về sự phân tranh trong vũ trụ. Nhưng từ miệng Phục Hoạt Thiên Tôn, hắn đã biết được một vài chi tiết. Lúc này đây, ánh mắt hắn nhìn về phía La Chinh đã hoàn toàn thay đổi.
Trước đây, Hiên Viên Thần Phong đã dần bị La Chinh thuyết phục, cho rằng hắn là bạn bè của mình, còn bây giờ thì đã triệt để biến thành sùng bái!
Với các Đạo Tử hiện tại, không người nào có tư cách tham gia cuộc chiến giữa các Thiên Tôn. Hoa Thiên Mệnh vẫn đang tu luyện, Cơ Lạc Tuyết và Liệt Thiên Hàn thì ở ẩn, các Đạo Tử khác cũng đang bế quan...
Nhưng La Chinh chẳng những đánh bại Đạo Tử Ma Ha mà còn giết chết rất nhiều Thiên Tôn Thánh tộc!
Trong khi hắn chết, vậy mà người này lại có năng lực tham gia vào cuộc chiến có cấp độ của thần!
Vấn đề không phải là người mạnh nhất vũ trụ Đại Diễn, mà một mình La Chinh đã quyết định thắng thua của trận chiến này. Bây giờ nhìn La Chinh, trong đầu hắn đều là tôn kính.
“Cám ơn ngươi.” Hiên Viên Thần Phong cười nói. Hắn cũng biết cái mạng này của mình là do La Chinh nhặt trở về.
Chẳng qua, cơ thể hắn quá yếu ớt, cho dù Phục Hoạt Thiên Tôn đã dùng Vãng Sinh Thiên Mệnh để phục sinh lại thì đan điền của hắn vẫn không được đầy đủ. Đối với võ giả bình thường, có lẽ đây là vết thương không thể chữa khỏi, nhưng với Hiên Viên gia thì đây không phải vấn đề gì lớn...
***
Chiến Bắc Hải không đi về Tiên Phủ trước.
Hắn tạm biệt La Chinh xong thì lập tức trốn vào chỗ sâu trong đỉnh trời vũ trụ Đại Diễn, rời khỏi vũ trụ thông qua cái khe trên bức tường than thở mà Mục Hải Cực đã đâm thủng.
Thân là người của điện Chiến Thần, hắn không hề lo lắng như Thi Tiểu Xảo.
Các Thiên Tôn hẹn nhau ngày gặp lại xong thì đều tự đi về nơi ở của chính mình.
Tuy các Thiên Tôn Thánh tộc đã bị tiêu diệt hết, nhưng trong vũ trụ Đại Diễn vẫn còn có rất nhiều bè đảng còn sót lại. Các Thiên Tôn dẫn dắt thành viên trong gia tộc tiến hành một đợt càn quét cuối cùng...
La Chinh dẫn Khê Ấu Cầm và Huân trở về thánh địa Xung Tiêu, hội tụ với đám Ninh Vũ Điệp, La Niệm.
Toàn bộ vũ trụ sống sót sau tai nạn, các chủng tộc lớn cũng mở ra cách thức chúc mừng đặc biệt của mình, kéo dài một thời gian ngắn.
Mà trong thời gian này, Thần Dụ Thiên Tôn dẫn đầu bộ tộc, thu lại phần đất đai bị mất của liên minh Nhân Đạo. Đồng thời, Thiên Đạo chấn động, Thiên Đạo của vũ trụ Đại Diễn lại rớt xuống một cái mũ Thiên Mệnh. Cái mũ này bị Chư Thần Vô Niệm lấy được, nhưng cuối cùng lại đưa cho Tinh Ẩn Tự của thánh vực Vạn Phật.
Dù sao lần này thánh vực Vạn Phật bị tổn thất nghiêm trọng nhất, không những mất đi Lôi Phạt Thiên Tôn - một trong bốn vị Đại Thiên Tôn, mà bốn vị Thiên Tôn khác cũng đồng loạt ra đi, toàn bộ thánh vực Vạn Phật đã không còn Thiên Tôn nào trấn giữ.
Trước kia, khi gặp chuyện thế này, có lẽ các thế lực khác đã rục rịch, chia cắt hết thánh vực Vạn Phật. Nhưng sau khi trải qua nguy cơ lần này, các chủng tộc khác nhau đều tỏ vẻ khiêm nhường nhiều hơn...
Một năm sau, Thiên Vị tộc phát thiệp đi khắp nơi, mở tiệc chiêu đãi tất cả các Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn, mời mọi người tụ hội về thánh địa Xung Tiêu. Ngoài ra, các Đại Giới Chủ của các chủng tộc lớn, Thánh chủ thánh địa đều đến Thiên Vị tộc chúc mừng. Bởi vì La Chinh đã giữ lời hứa, tổ chức hôn lễ với Khê Ấu Cầm.