Bách Luyện Thành Thần

Chương 1723





Con dấu Đế Hồn vốn là phương pháp được Cưu Thánh sử dụng để tu luyện linh hồn.

Khi lực linh hồn được phóng ra, con dấu Đế Hồn này liền có thể phóng ra một luồng uy áp duy ngã độc tôn.

Luồng uy áp mãnh liệt này thậm chí còn có thể so với thần đạo “thuật Đại Thống Trị”. Nếu thực lực của đối phương cao hơn mình thì có thể quấy nhiễu tâm hồn của đối phương. Nếu thực lực ngang nhau thì lại có thể tiến hành áp chế người đó. Nếu thực lực thấp hơn mình, thậm chí còn có thể trực tiếp khiến đối phương phải khuất phục, có được hiệu quả đánh bại binh lính mà không cần chiến đấu!

Nhưng khí thế này không hề phù hợp với tính cách của La Chinh. Dù sao La Chinh cũng không phải là người đặc biệt liều lĩnh.

Nhưng khi tu luyện ở trong cấm địa Luyện Thần, để tu được Hoàng Kim Chiến Hồn, sau khi bước vào tháp tu luyện bản tâm La Chinh cũng không có lựa chọn thứ hai. Dù sao Cưu Thánh cũng chỉ đưa ra một phương pháp tu luyện linh hồn này mà thôi!

Thần thức của La Chinh đánh giá tỉ mỉ linh hồn trong đầu mình. Thanh kiếm nhỏ kia và con dấu Đế Hồn kết hợp với nhau, phóng ra ánh sáng rực rỡ màu vàng. Ngược lại, hắn tò mò không biết linh hồn bản thân mình đã thay đổi như thế nào?

Chẳng phải Đoạn Tình Đan là để giúp bản thân lĩnh ngộ thần đạo Đoạn Tình sao? Sao lại có thể khiến linh hồn của hắn thay đổi được?

Do tò mò nên La Chinh cũng muốn thử xem sao.

Chẳng qua hắn vừa mới hưng phấn thì đã cảm thấy đầu mình đau nhói, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa lại hôn mê…

Bây giờ, linh hồn của hắn còn rất yếu. Mặc dù được Tinh Vĩ tự mình ra tay ân cần chăm sóc, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Mặc dù Tinh Vĩ chỉ còn lại linh hồn, nhưng linh hồn thần của ông vẫn mạnh hơn rất nhiều các Thiên Tôn khác, phương pháp đương nhiên cũng cao siêu hơn nhiều. Ông biết tầm quan trọng của La Chinh đối với La Tiêu, nên đương nhiên dùng hết chút sức mạnh cuối cùng của bản thân, thi triển ra phương pháp sao về ngân hà.

Mặc dù linh hồn của La Chinh bị thương nặng, dùng phương pháp của Tinh Vĩ rồi săn sóc ân cần mỗi ngày thì cũng phải gần một tháng linh hồn mới khỏi hẳn.

Ngày thứ hai sau khi linh hồn vừa mới hồi phục, La Chinh liền tìm một khe núi yên tĩnh, ngồi ngay ngắn trên một tảng đá trong khe núi, nhắm chặt hai mắt…

Năng lực của La Chinh không thể đánh giá cụ thể về kim đan thất chuyển, nhưng viên Đoạn Tình Đan này đã giày vò hắn tới mức sắp chết đến nơi. Thế nên toàn bộ những thanh kiếm nhỏ màu vàng lưu lại trong linh hồn hắn không thể chỉ là để trang trí.

“Vù vù vù…”

La chinh nhắm mắt nhập định, sức mạnh trong linh hồn cũng bắt đầu kích phát ra.

Một tiếng kêu rất nhỏ cũng bắt đầu từ từ vang vọng trong khe núi này, gió thổi khiến bốn phía cỏ lay cũng chiếu vào trong đầu La Chinh.

“Con dấu Đế Hồn!”

La Chinh không biết làm sao để kích phát thanh kiếm nhỏ màu vàng, nên giờ phút này chỉ có thể phóng ra sức mạnh của con dấu Đế Hồn trước.

Trong nháy mắt khi La Chinh kích phát ra con dấu Đế Hồn, một luồng khí thế linh hồn mãnh liệt, điên cuồng vang vọng khắp khe núi…

Khe núi mà La Chinh tìm ra này nắm ở vùng khá xa xôi trong Xung Tiêu giới. Để tránh gây ra hỗn loạn và phiền phức, La Chinh đã cố hết sức để cách xa những thành trì kia.

Nhưng Xung Tiêu giới là Đại Giới phồn hoa nhất của Thiên vị tộc, hầu như không có nơi hoang vu. Cho dù ở xung quanh khe núi này trong phạm vi một nghìn dặm thì cũng có không ít thành trấn và thôn xóm nhỏ.

Luồng uy thế linh hồn này của La Chinh đột nhiên tràn ra như dời núi lấp biển, lan rộng khắp bốn phương tám hướng. Mặc dù những khe núi kia đã ngăn cản uy thế linh hồn của La Chinh ở một mức độ nhất định, nhưng dù sao vẫn có một phần tương đối tràn ra.

Trong lúc nhất thời, rắn, sâu bọ và kiến xung quanh khe núi này đều vô cùng khiếp sợ, bỏ chạy ra khắp bốn phương tám hướng. Mà những người phàm trong một nghìn dặm quanh đó liền cảm thấy váng đầu hoa mắt, trong lòng xuất hiện một luồng cảm giác thấp kém, người có ý chí không kiên định sẽ tự động quỳ xuống…

Đây vẫn là uy thế linh hồn của bản thân La Chinh, uy áp hắn phóng ra mới chỉ có bốn phần mà thôi.

Nhưng ngay khi hắn vừa mới kích hoạt con dấu Đế Hồn, một cảnh tượng quỷ dị bỗng xuất hiện.

Một thanh kiếm nhỏ màu vàng trên bề mặt linh hồn hắn lại bắt đầu từ từ chuyển động. Thanh kiếm nhỏ màu vàng không ngừng chuyển động, thậm chí còn dần bơi trên bề mặt linh hồn hắn, giống như một con cá nhỏ đang bơi, nhìn qua khá linh hoạt!

“Những thanh kiếm nhỏ màu vàng này cũng là vật sống?” La Chinh trớn mắt há hốc mồm. Nghĩ lại thì việc này cũng không có khả năng, dù sao những thanh kiếm nhỏ màu vàng này giống như con dấu Đế Hồn, chúng chỉ như những dấu ấn lưu lại trên linh hồn hắn mà thôi.

Song, những thanh kiếm nhỏ màu vàng này bơi được một lúc liền ào ào đâm về phía những con dấu Đế Hồn kia, sau đó lại hòa vào trong con dấu Đế Hồn.

Giờ phút này trông thì có vẻ đúng là như vậy. Nhưng ngay sau đó, La Chinh liền nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ của bản thân!

Tất cả các con dấu Đế Hồn đang thu nhỏ lại với tốc độ rất nhanh, mà những thanh kiếm nhỏ màu vàng thì lại lớn dần. Thanh kiếm nhỏ màu vàng không hề hòa vào con dấu Đế Hồn, mà là con dấu Đế Hồn đang chúng cắn nuốt!

Tốc độ cắn nuốt rất nhanh, chỉ chốc lát sau con dấu Đế Hồn vốn to cỡ nắm tay đã teo nhỏ lại như quả óc chó, sau đó tiếp tục biến thành cỡ quả anh đào. Chỉ chốc lát sau, nó chỉ còn lại cỡ hạt vừng, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa, hoàn toàn bị những thanh kiếm nhỏ màu vàng này nuốt lấy!

Còn kích thước những thanh kiếm nhỏ màu vàng kia thì tăng vọt lên gấp mười lần. Sau khi cắn nuốt, thanh kiếm nhỏ màu vàng liền không chuyển động nữa, mà lẳng lặng trôi nổi trên bề mặt linh hồn La Chinh…

“Rốt cuộc là chuyện gì?” La Chinh đầy nghi hoặc, vẻ mặt cũng bắt đầu cẩn thận từng li từng tí.

Hắn không rõ thay đổi này là tốt hay xấu. Con dấu Đế Hồn mà hắn tận lực tu luyện khi còn ở trong tháp tu luyện bản thân thật sự đã biến mất.

Trong lòng nghi hoặc là thế, La Chinh lại kích hoạt lực linh hồn của bản thân một lần nữa!

Không có con dấu Đế Hồn, nhưng những thanh kiếm nhỏ màu vàng kia vẫn bắt đầu chuyển động. Chúng nhanh chóng di chuyển trên bề mặt linh hồn của La Chinh. Từng luồng ánh sáng màu vàng ấy không ngừng di chuyển, theo đó đôi mắt La Chinh cũng lóe ra ánh sáng màu vàng…

Cùng lúc đó, một luồng cảm giác kỳ quái xâm nhập vào trái tim hắn.

Hắn cảm thấy linh hồn của mình bắt đầu không ngừng rời xa, cảm giác bản thân cũng bắt đầu biến mất. Giờ phút này, trong đôi mắt hắn là vẻ lạnh như băng, không còn chứa đựng chút tình cảm nào nữa!

“Ta hiểu rồi…”

“Thật ra thần đạo Đoạn Tình gắn bó chặt chẽ với linh hồn!”

“Đoạn Tình Đan này quả là khâu quan trọng nhất trong thần đạo Đoạn Tình…”

La Chinh thầm nghĩ trong lòng, nhưng mặt hắn vẫn đầy vẻ lặng lẽ và lạnh lùng, không hề có chút kích động và vui sướng nào.

Lúc trước, khi La Chinh thi triển thần đạo Đoạn Tình, hắn dựa vào sát khí, lấy sát khi trong cơ thể để trấn áp tình cảm của bản thân. Mặc dù sát khí cũng không thể cắt đứt hết toàn bộ tình cảm của bản thân hắn, bởi vì trong sát khí vốn cũng ẩn chứa cảm xúc “phẫn nộ”.

“Thì ra muốn tu thần đạo Đoạn Tình thì vẫn phải tu luyện hồn phách. Dù sao hồn phách mới là gốc rễ của thất tình lục dục. Nhờ viên Đoạn Tình Đan này, bây giờ ta mới được coi là bước vào thần đạo sao?” Vẻ mặt La Chinh lạnh lùng, lẩm bẩm nói.

Chỉ thấy hắn đưa tay chạm vào nhẫn tu di, thuận tay rút ra một thanh trường kiếm, nhẹ nhàng múa kiếm trên không trung, sau đó đột nhiên chỉ lên bầu trời.

Trên bề mặt trường kiếm này ngưng kết ra một chút kiếm ý.

Chút kiếm ý này chỉ có kích thước bằng cây kim, không ngừng nhấp nháy quay xung quanh mũi kiếm!

“Kiếm ý ngưng tụ?”

La Chinh lạnh lùng quan sát. Hiện tại hắn hoàn toàn không có tình cảm, đương nhiên vẻ mặt cũng không có gì thay đổi. Bị thần đạo Đoạn Tình ảnh hưởng, tất cả tình cảm tiêu cực và tích cực của La Chinh đều tiêu tan hết!

“Ô ô…”

Đường kiếm ý kia không ngừng ngưng tụ, ánh sáng màu bạc phát ra càng lúc càng mãnh liệt.

Dường như trên mũi kiếm ngưng tụ ra một ngôi sao!

“Còn chưa đủ. Vào thần đạo Đoạn Tình thì cần buông bỏ tất cả tình cảm… Quả thật những thanh kiếm nhỏ màu vàng kia đã chặt đứt hỉ nộ ái ố của ta, nhưng ta không hề thật sự buông bỏ tất cả.” La Chinh nhìn chằm chằm vào ánh sáng màu bạc phát ra từ kiếm ý kia, lẩm bẩm nói.

Giờ phút này bỗng có một ý nghĩ xuất hiện trong lòng La Chinh. Hắn bỗng nghĩ tới điều gì đó, đôi lông mày đột nhiên nhíu lại, lạnh giọng nói: “Ta hiểu rồi! Cho dù chặt đứt thất tình lục dục thì ta vẫn còn ý thức của bản thân!”

“Lĩnh ngộ thần đạo Đoạn Tình ở mức độ cao nhất, phải là…”

Vào giờ phút này, tốc độ di chuyển của những thanh kiếm nhỏ màu vàng kia trên bề mặt linh hồn La Chinh càng nhanh hơn.

Chúng không ngừng lượn vòng thì trong đôi mắt La Chinh liền có từng đường kiếm quang màu vàng bắn ra…

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Kiếm quang mới chỉ lan ra trong đôi mắt, vậy mà đã trực tiếp xuyên thủng vách núi, để lại một vệt kiếm nhỏ trên vách núi!

Đây là uy lực do ánh mắt La Chinh phóng ra!

“Phải… Kiếm Xuất Vô Ngã!”

Một kiếm của La Chinh bắn thẳng lên bầu trời…

Một kiếm này của hắn bắn thẳng lên trời giống như cảnh tượng Hoa Thiên Mệnh phong thần. Nhưng một kiếm của Hoa Thiên Mệnh thì hùng hậu và mạnh mẽ, còn một kiếm này của La Chinh thì quyết tuyệt và có nhuệ khí bức người!