Bách Luyện Thành Thần

Chương 1724





Chém ra nhát kiếm này, La Chinh đã hoàn toàn quên mất bản thân.

Trong đầu hắn, tất cả mọi thứ trên thế gian đều cách hắn thật xa!

Chỉ còn lại duy nhất kiếm ý này!

Một kiếm quên luôn cả bản thân mới là một kiếm đoạn tuyệt nhất.

Kiếm vừa ra, ánh kiếm hiện lên.

Giờ đây La Chinh đứng sững tại chỗ, không hề nhúc nhích, không khác gì một người gỗ...

Nếu chống địch ở chính diện, thì đối thủ tránh được một kiếm này có nghĩa là La Chinh đã thất bại. Bởi vì trong trạng thái này, La Chinh không thể né tránh hay phản kháng.

Đây cũng là tinh túy của thần đạo Đoạn Tình, kiếm ra thì không còn bản thân, quyết định sống chết!

“Vù!”

Khí thế của nhát kiếm mà La Chinh đâm lên trời không quá dữ dội. Nhưng mũi kiếm rộng hai tấc ấy lại xông thẳng tới chân trời, nhanh chóng tiến mạnh vào khoảng không sâu thẳm trong vũ trụ với tốc độ cực nhanh.

Không bao lâu sau, mũi kiếm màu trắng nhỏ bé ấy đã xuyên qua ngôi sao đầu tiên, để lại một lỗ nhỏ rộng hai tấc trên ngôi sao này.

Đối với một ngôi sao có đường kính mấy chục nghìn dặm thì một lỗ nhỏ chỉ rộng hai tấc ấy dĩ nhiên không có gì đáng ngại. Thậm chí ngôi sao này còn chẳng hề chấn động lấy một cái.

Nhưng chẳng bao lâu sau khi mũi kiếm kia rời đi, trong khoảng không sâu thẳm ấy, ngôi sao này bỗng bắt đầu chấn động. Một vết nứt chạy dài mấy nghìn dặm trên bề mặt ngôi sao...

Trên ngôi sao này cũng không thiếu võ giả Thần Biến Cảnh đang tu hành. Khi nó liên tục chấn động như vậy, những võ giả Thần Biến Cảnh ấy cũng lấy làm lạ. Họ chẳng biết tại sao ngôi sao này lại phản ứng như thế, nên lập tức hóa thành những tia sáng rời xa ngôi sao này.

“Ầm ầm...”

Không lâu sau, ngôi sao này mới bị chia năm xẻ bảy. Toàn bộ thiên thể bắt đầu sụp đổ...

Ánh sáng xuyên qua sao này xong cũng không hề dừng lại mà tiếp tục phi nhanh lên phía trên. Nhưng trong vũ trụ không có ai chú ý tới sự tồn tại của nó. Dù sao so với toàn bộ vũ trụ thì một mũi kiếm thế này quá nhỏ bé, không đáng kể.

Chẳng qua uy lực ẩn chứa trong mũi kiếm bé nhỏ này lại thật khó tưởng tượng.

Sau khi xuyên qua ngôi sao, sức mạnh ẩn chứa trong mũi kiếm gần như không hề suy giảm. Nó cứ thế xông thẳng lên đỉnh trời, sau đó cũng đâm vào bức tường than thở.

Nhát kiếm của Hoa Thiên Mệnh lúc trước đã để lại một vết thương sâu đến trăm trượng trên bức tường than thở. Nhưng nhát kiếm này của La Chinh lại càng hung hiểm hơn, sức xuyên thấu cũng mạnh hơn. Nó đi sâu vào bức tường than thở tới ba nghìn trượng!

Mãi đến khi mũi kiếm kia hoàn toàn biến mất thì ý thức của La Chinh mới dần dần trở về.

Giờ đây đôi mắt lấp lánh ánh kim mà lại vô cùng lạnh nhạt kia cũng đã khôi phục lại linh tính. Khóe miệng hắn hơi cong lên, kế đó hắn nở nụ cười thỏa mãn. Sau khi đã lĩnh hội được “Kiếm Xuất Vô Ngã”, La Chinh lại có nhận thức sâu sắc hơn đối với thần đạo Đoạn Tình.

“Ầm ầm ầm...”

Không ngờ vào lúc này, vách núi ngay trước mặt hắn đột nhiên sụp đổ.

Mới nãy, ánh sáng vàng tỏa ra từ trong đôi mắt hắn đã cắt vách núi này thành mảnh vụn. Sau khi cấu tạo bị phá hỏng, dĩ nhiên vách núi sẽ sụp đổ.

Sau khi vận hành những thanh kiếm nhỏ màu vàng kia, La Chinh quả thật có thể sử dụng “ánh mắt” để giết người...

Trong lúc vách núi này sụp đổ, bên tai La Chinh bỗng nhiên truyền đến một tiếng “ong ong”. Ở phía sau vách núi vỡ nát kia, một bông sen từ từ mọc lên!

“Hoa sen!”

Lông mày La Chinh hơi dựng lên.

Hoa sen của chín vị Đạo Tử đều đã nở hết, chỉ còn một mình La Chinh mà thôi!

Trên thực tế, sau khi hoa sen nở hết và trở thành Đạo Tử hoàn chỉnh, họ đã có khả năng vượt qua Thiên Đạo, ít nhất thì khi tiến vào Thần Vực cũng sẽ không bị tan rã.

Nhưng về cơ bản, sinh linh thứ cấp trong vũ trụ đều phải đợi sau khi được phong thành thần thì mới có thể phi thăng Thần Vực, giống như Hoa Thiên Mệnh vậy.

La Chinh không biết mình còn phải mất bao lâu mới có thể ngưng tụ được thần cách. Nhưng trước đó, hắn phải trở thành Đạo Tử thực sự đã. Khi đó hắn mới lĩnh ngộ thần đạo ở một mức độ tương đối, thoát khỏi trói buộc của Thiên Đạo...

Đóa hoa sen nọ chậm rãi chuyển động. La Chinh chăm chú nhìn bông sen này không chớp mắt.

Khi độ kiếp, rất nhiều võ giả Hóa Thần Tam Biến đều gặp những bông sen này. Chẳng qua sự xuất hiện của hoa sen cũng chỉ có nghĩa là nó có khả năng nở, không phải chắc chắn sẽ nở. Nhiều lúc hoa sen hiện ra sau đó chỉ chuyển động vài vòng rồi lại lặng lẽ biến mất...

Thế nên đương nhiên lúc này La Chinh còn hơi căng thẳng, chỉ sợ mình vẫn chưa đủ lĩnh ngộ với thần đạo Đoạn Tình, nên hoa sen này chậm chạp không chịu nở ra. Dù sao La Chinh cũng không biết tiêu chuẩn chính xác để hoa sen nở ra là gì.

Giống như thuật Đại Chí Nguyện La Chinh vốn đã lĩnh ngộ được rồi, mà trên lý thuyết, hắn cũng là Đạo Tử hàng thật giá thật. Nhưng hình như thuật Đại Chí Nguyện lại không được bông sen này thừa nhận.

Trong lúc La Chinh chú ý đến đóa sen này, lão tộc trưởng với Tinh Vĩ cũng đang chú ý đến nó.

Họ không biết trước đây La Chinh đã có lĩnh ngộ mới với thần đạo Đoạn Tình. Song trong tích tắc hoa sen xuất hiện, lão tộc trưởng liền cảm nhận được ngay lập tức.

Là người điều khiển vật thu thiên, lão tộc trưởng biết rõ từng đóa sen nở ra trong vũ trụ Đại Diễn. Mà trong cả vũ trụ, cùng lắm cũng chỉ có mấy trăm người sở hữu hoa sen đại thừa. Còn người có thể khiến hoa sen nở đến ba mươi lăm cánh lại chỉ có một mình La Chinh mà thôi.

Nên khi vừa cảm nhận được, lão tộc trưởng liền gọi Tinh Vĩ đến ngay...

“Lần này chắc La Chinh thành công rồi.” Tinh Vĩ thản nhiên nói.

“Sau khi hoa sen nở hết, hắn còn cần thời gian để ngưng tụ thần cách, không biết phải tốn bao nhiêu năm tháng.” Lão tộc trưởng nói.

Nguy cơ của vũ trụ Đại Diễn thật sự đã qua một thời gian. Nhưng Mục Hải Cực chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Đối với La Chinh, thời gian lúc nào cũng không đủ.

“Không.” Tinh Vĩ lắc đầu: “Ta sẽ không chờ đến khi hắn ngưng kết thần cách...”

Nghe Tinh Vĩ nói vậy, lão tộc trưởng hơi sững sờ: “Ý của Tinh Vĩ đại nhân là đưa La Chinh Giới Chủ Cảnh vào trong Thần Vực?”

Tinh Vĩ lặng lẽ gật đầu.

“Nhưng sư cạnh tranh trong Thần Vực còn kinh khủng hơn. Đương nhiên thiên phú của La Chinh không gì có thể sánh nổi, nhưng việc này quá nguy hiểm.” Lão tộc trưởng nói.

Tinh Vĩ mỉm cười: “Đây không phải là ý của ta, mà là ý của sư tôn. La Chinh hắn... là một kẻ khác người, thậm chí có khả năng không thể ngưng tụ được thần cách.” Nói đến đây, ánh mắt ông hơi lóe lên: “Mà có lẽ hắn cũng không cần thần cách!”

Thần cách tương đương với cực hạn của hệ thống tu chân*. Thông qua bia đạo của Thần Vực để lĩnh ngộ thần đạo - quy tắc cao nhất trong Thần Vực, sau đó bao phủ thế giới trong cơ thể thông qua thần cách, hấp thu “thế” của thế giới trong cơ thể để phát huy ra sức lực mạnh nhất.

* Hệ thống tu chân: hệ thống tu luyện chân nguyên.

Tất cả mọi thứ bổ trợ cho nhau một cách tài tình.

Nhưng bây giờ La Chinh không tu luyện hệ thống chân nguyên mà là khí hỗn độn, mạnh mẽ hơn chân nguyên nhiều.

Theo Tinh Vĩ, La Chinh quả thật là một “sinh linh thứ cấp”. Trên thực tế, không ai có thể định vị được cấp độ sinh linh của La Chinh. Căn cứ vào hiểu biết của Tinh Vĩ, cho dù La Chinh chưa hề lĩnh ngộ thần đạo thì có lẽ ném hắn vào Thần Vực, hắn cũng sẽ không bị phân rã! Nguồn :

Nghe xong, lão tộc trưởng hết sức kinh ngạc. Trước nay ông quen biết đã bao nhiêu người, tuy cảm thấy La Chinh thực sự có điểm khác biệt, nhưng cũng không ngờ Tinh Vĩ đại nhân lại cho ra một đánh giá kỳ quái như vậy.

“Có động tĩnh rồi!” Ánh mắt lão tộc trưởng hơi lóe lên.

Hoa sen bay lơ lửng trên đỉnh đầu La Chinh đột nhiên xoay tròn với tốc độ nhanh hơn!

Hai mắt La Chinh nhìn chăm chú vào đóa hoa ấy. Ánh mắt hắn cũng càng lúc càng sáng, cứ như có hai ngọn lửa đang cháy bừng bừng...

“Soạt!”

“Ơ? Chuyện gì vậy?”

Lúc này đóa hoa sen Đại Diễn lão tộc trưởng điều khiển trong tay lại không chịu sự khống chế của ông mà đột nhiên ngưng kết, bay về phía La Chinh!

Lão tộc trưởng đang chuẩn bị đánh ra một đòn, muốn triệu hồi hoa sen Đại Diễn về, nhưng lại bị Tinh Vĩ đại nhân đè lại: “Đừng can thiệp. Đây là sắp xếp của sư tôn.”

“Vù...”

Tốc độ bay của bông hoa sen ấy cực nhanh, đi mấy trăm vạn dặm mà chỉ mất một hai nhịp thở. Chẳng mấy chốc, nó đã tới đỉnh đầu của La Chinh.

“Đóa hoa sen thứ hai?”

Thấy đóa hoa sen kia phóng như bay mà đến, La Chinh cũng trợn tròn mắt: “Đây hình như là bông hoa lão tộc trưởng nắm giữ!”

Hoa sen Đại Diễn do lão tộc trưởng nắm giữ vẫn có một chút chênh lệch nhỏ so với hoa sen bình thường vẫn nổi lên trên đỉnh đầu võ giả. Ví dụ hoa sen ở đỉnh đầu La Chinh có màu hồng phấn, còn hoa sen Đại Diễn của lão tộc trưởng lại là màu đỏ thẫm. Ngoài ra, chúng cũng có khá nhiều chi tiết khác nhau. Chẳng hạn hoa sen Đại Diễn của lão tộc trưởng vẫn luôn là nụ hoa chờ nở, chưa hề mở ra một cánh nào.

Sau khi bay vọt lên đỉnh đầu La Chinh, không ngờ hoa sen Đại Diễn nọ lại trực tiếp chồng lên đóa sen vốn ở trên đỉnh đầu La Chinh, cuối cùng nó lập tức thay thế bông sen mà La Chinh sở hữu ban đầu!