Bách Luyện Thành Thần

Chương 1725





Vật thu thiên đã thoát khỏi sự kiểm soát của lão tộc trưởng.

Bây giờ nó chồng lên bông sen vốn đã nở rộ của La Chinh, như vậy đồng nghĩa với việc La Chinh phải làm hoa sen Đại Diễn mở ra lần nữa.

Từ ngày lão tộc trưởng gánh vác số trời, lấy được vật thu thiên thì hoa sen Đại Diễn này chưa từng nở ra.

Vật thu thiên vốn là pháp bảo tính mạng của các thánh nhân, chỉ bản thân thánh nhân mới có tư cách vận dụng nó một cách trọn vẹn. Còn để cho một Thiên Tôn mạnh nhất trong vũ trụ lấy vật thu thiên làm pháp bảo chính là lệ cũ giữa các thánh nhân. Nhưng không có nghĩa là các Thiên Tôn này có thể tùy ý chi phối nó.

Nên dù là lão tộc trưởng hay Đại Thiên Tôn của Thánh tộc thì cũng chỉ có thể phát huy ra một phần năng lực của vật thu thiên mà thôi.

Thấy hoa sen Đại Diễn lao đi như bay, lão tộc trưởng tiện tay rạch một cái, tạo ra một khe không gian. Ông và Tinh Vĩ liền chui cả vào bên trong, nháy mắt đã xuất hiện ở cạnh khe núi chỗ La Chinh.

“Hoa sen Đại Diễn... Đang nở ra!” Khuôn mặt lão tộc trưởng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Ngược lại, sắc mặt của Tinh Vĩ hết sức bình tĩnh: “Trong ba nghìn bia đạo của Thần Vực, thần đạo Đại Diễn đứng thứ mười ba, nhưng lại có rất ít người tu luyện thần đạo này! Trong Thần Vực lớn như vậy có vô số vị thần, nhưng từ xưa đến nay chỉ có đúng trăm người tu thần đạo Đại Diễn mà thôi. Ngươi có biết vì sao không?”

Bản thân lão tộc trưởng cũng không hiểu biết nhiều về Thần Vực. Tin tức ông lấy được đều đến từ Tinh Vĩ, nếu không thì là từ huyết mạch của chính mình. Nghe Tinh Vĩ nói đến lai lịch của hoa sen Đại Diễn, lão tộc trưởng liền hỏi: “Vì sao?”

“Thế giới hỗn độn, vi thiên là số một, đắc địa là số hai, thái cực là số một, đắc thiên là số ba... cộng thêm tám số đắc địa tám số của địa vốn có. Trong đó, hễ là số chẵn thì đều do thái cực diễn sinh ra, cứ thế diễn sinh đến năm mươi. Đây là lai lịch năm mươi số của Đại Diễn.” Tinh Vĩ nói.

Đương nhiên lão tộc trưởng biết cách nói năm mươi số của Đại Diễn. Chẳng qua ông gánh vác số trời nhưng lại không hề biết nguyên lý của nó. Tinh Vĩ nói một phen như vậy khiến lão tộc trưởng lại nghe hơi chóng mặt: “Không biết lời Tinh Vĩ đại nhân nói có liên quan gì đến việc ít người tu luyện thần đạo Đại Diễn?”

Tinh Vĩ lập tức cười nói: “Bởi vì thần đạo này có ý là khái quát toàn bộ hỗn độn, cũng chính là toàn bộ không gian to lớn bên ngoài Thần Vực...”

“Toàn bộ hỗn độn...” Ánh mắt lão tộc trưởng lóe lên, suy nghĩ bay đi xa.

Trong con mắt của người phàm, một Đại Thế Giới đã đủ to lớn, vô biên vô hạn, cả đời cũng không thấy được biên giới của thế giới ấy.

Sau khi tu luyện tới Thần Hải Cảnh, lão tộc trưởng cảm thấy một Đại Giới rất lớn, tương đương với một nghìn Đại Thế Giới. Thậm chí một số võ giả còn phải mất mấy trăm năm mới đi qua được một Đại Giới...

Tu luyện tiếp đến Giới Chủ Cảnh, ông cảm thấy một Đại Giới quá nhỏ, chỉ mất mấy ngày đã có thể đi qua, vũ trụ mới thật sự to lớn! Một trăm nghìn Đại Giới, một triệu Đại Thế Giới, còn có trời sao vô tận...

Mà sau khi trở thành Thiên Tôn, ông thấy một vũ trụ cùng lắm cũng chỉ như thế, nơi to lớn nhất nên là Thần Vực.

Mà bây giờ lão tộc trưởng lại biết, ở bên ngoài Thần Vực còn có hỗn độn vô biên vô tận, giới hạn của hỗn độn gần như không thể thăm dò. Đó không chỉ là sự vô hạn của không gian mà còn là sự vô hạn của tư duy!

“Nếu hỗn độn có thể khái quát được thì chứng tỏ hỗn độn có biên giới.” Lão tộc trưởng suy nghĩ rồi thì thầm nói: “Vậy thì bên ngoài biên giới đó là cái gì?”

Tinh Vĩ đại nhân mỉm cười: “Hỏi rất hay, đây là một nghịch lý. Ngay cả các thánh nhân cũng không thể trả lời vấn đề này. Hoặc có thể nói, các thánh nhân vẫn đang trong thời kỳ mơ hồ với hỗn độn, chứ đừng nói tới bên ngoài biên giới hỗn độn. Theo ta đoán thì ngoại trừ rất ít thánh nhân một đi không trở lại, phần lớn cái gọi là ngao du hỗn độn của các thánh nhân chỉ là dạo qua một vòng xung quanh Thần Vực mà thôi...”

“...” Nghe được đánh giá của Tinh Vĩ, trong chốc lát lão tộc trưởng chẳng biết nên nói cái gì cho phải.

“Cho nên từ xưa đến nay, ngoại trừ vài tấm bia đạo bị cấm ra, e rằng tấm bia của thần đạo Đại Diễn là ít được võ giả quan sát học hỏi nhất.” Tinh Vĩ tiếp tục nói.

Mỗi một tấm bia của ba nghìn thần đạo đều giữ lại tên họ của người ngộ đạo thời viễn cổ, cũng chính là tên của người ngộ ra thần đạo đầu tiên!

Trong đó phần lớn đều là võ giả Thánh tộc, bởi vì trước kia Thánh tộc là chủng tộc hưng thịnh đầu tiên trong Thần Vực. Tuy Thánh tộc đã biến mất, nhưng tên của người ngộ đạo thời viễn cổ khi ấy vẫn tồn tại đến giờ...

Nhưng cái tên để lại trên bia của thần đạo Đại Diễn lại là La Tiêu!

Bởi vì La Tiêu chính là người lĩnh ngộ thần đạo Đại Diễn đầu tiên từ xưa đến nay. Ông chẳng những lĩnh ngộ thần đạo này mà còn dựa vào đó để được phong thánh, sáng lập nên một kỳ tích không thể tưởng tượng nổi trong Thần Vực!

Cũng vì truyền thuyết của La Tiêu đã được truyền đi, nên thần đạo Đại Diễn vốn không ai ngó ngàng tới lại thịnh vượng một thời.

Tu luyện thần đạo này có thể được phong thánh, vị thần nào mà chẳng động tâm?

Nhưng thần đạo Đại Diễn thực sự rất khó nắm bắt. Sau một thời gian thịnh vượng ngắn ngủi, cuối cùng nó vẫn chìm xuống. Phần lớn các vị thần đều bỏ qua, chỉ có cực ít người lĩnh ngộ được đạo lý huyền diệu trong bia đạo này. Có điều, cuối cùng những người này vẫn không thể đạt được thành tựu như La Tiêu, đồng thời cũng không có người thứ hai được phong thánh dựa vào thần đạo này.

“Cả đời sư tôn đều tìm tòi nghiên cứu về thần đạo Đại Diễn, cũng chính vì vậy mới có thể...” Nói đến đây, khuôn mặt Tinh Vĩ hiện vẻ nghẹn ngào.

Năm ấy, ông có thể được La Tiêu nhận làm đồ đệ, đó là vinh dự tới mức nào?

Ngay cả Vũ Thái Bạch thành danh đã lâu cũng cam tâm tình nguyện bái La Tiêu làm thầy. Vậy mà bây giờ sư tôn lại rơi vào tình cảnh này, đương nhiên Tinh Vĩ không khỏi có phần thương cảm.

Chẳng qua ông hiểu sư tôn không bỏ cuộc, ông cũng đang nhìn thấy hy vọng trên người La Chinh...

Theo Tinh Vĩ biết, điều sư tôn muốn làm bây giờ mới chính là thực sự truyền thừa!

“Rào rào...”

Hoa sen Đại Diễn kia đang không ngừng nở ra.

Cánh của hoa sen cũng không mở từng chút một, mà đồng thời lan rộng về bốn phương tám hướng giống như bạch tuộc.

“Vù...”

Từ chính giữa hoa sen lộ ra một nhụy hoa tươi non. Những chấm sáng nhạt liên tục quay quanh nhụy hoa kia.

La Chinh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cảnh tượng này. Vừa rồi Tinh Vĩ giải thích nhiều như vậy, lão tộc trưởng mới chỉ nghe hiểu ba phần mà thôi. Còn La Chinh, hắn căn bản không hề nghe, thế nên đương nhiên vẫn như lọt vào trong sương mù trước cảnh tượng này.

Chẳng qua xuất phát từ bản năng, La Chinh cũng biết thứ trước mắt nhất định có liên quan với sắp xếp của cha. Cho dù có xảy ra chuyện gì thì hắn cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.

Ánh sáng nhạt xung quanh nhuỵ hoa giống như những con đom đóm lớn bằng hạt gạo. Chúng vòng quanh cánh sen rồi rơi xuống phía La Chinh như một cơn mưa phùn ấm áp, hoàn toàn bao phủ hắn vào bên trong.

La Chinh bỗng cảm thấy có một khí thế êm dịu liên tục lướt qua gò má hắn.

Cảm giác uể oải khiến hắn hơi ủ rũ, mí mắt nặng tựa nghìn cân, hoàn toàn không chịu khống chế mà khép lại. Ngay sau đó, tất nhiên hắn lập tức chui vào trong cõi mộng...

“Năm mươi số của Đại Diễn, dùng bốn mươi chín số. Năm mươi số Đại Diễn, bỏ đi một số dịch chuyển, phần còn lại chia làm hai, một nửa là biến số, một nửa là số cố định...”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên...

“Ta từng nghe câu nói này rồi.” Ở trong mộng, La Chinh vẫn có mạch suy nghĩ rõ ràng. Dường như hắn đang ở trạng thái tỉnh táo, nhưng đồng thời cũng là đang nằm mơ.

Hồi đó trong chiến trường mộng ảo, Khương Ngọc Nhi từng nói ra những lời này. Nhưng lúc đó không có ai, bao gồm cả La Chinh, ngộ ra được đạo lý huyền diệu trong đó.

“Thần đạo Đại Diễn vốn là nguồn gốc tính số...”

Giọng nói uy nghiêm nọ tiếp tục giải thích. Những lời này, La Chinh nghe không hiểu, chỉ có thể ghi nhớ từng câu, từng chữ trong lòng.

Chẳng biết qua bao lâu sau, giọng nói kia rốt cuộc cũng dừng lại... Lúc âm thanh này ngừng lại, trong lòng La Chinh bỗng xuất hiện một cảm giác rõ ràng. Hắn chợt phát hiện hình như mình đã có lĩnh ngộ hết sức sâu sắc với thần đạo Đại Diễn!

Đây không phải là La Chinh giác ngộ được, mà chỉ là hắn suy nghĩ dựa theo giọng nói uy nghiêm kia, là một kiểu lĩnh hội tự nhiên mà có!

Đến bây giờ La Chinh mới hiểu được sự khổ tâm sắp xếp của cha.

Đây mới là truyền thừa mà cha đã để lại cho của hắn.