Sát trận trong Tiên Phủ cần được khởi động theo một trật tự nhất định.
Chỉ có điều, La Chinh đang trong trạng thái hoảng loạn, dường như vẫn còn vài sát trận lợi hại chưa được mở ra.
Nhưng chỉ riêng thanh trường kiếm bảy màu và cây búa to trên đỉnh đình nghỉ mát đã đủ xua đuổi những sinh vật hung dữ này rồi. Trong sân chất đầy xác chim, xác sâu và xác vượn lớn...
Mặc dù những sinh vật hung dữ đó đã bị đuổi ra khỏi Tiên Phủ, nhưng chúng vẫn không ngừng bay lượn xung quanh, hồi lâu vẫn không chịu rời đi!
Đặc biệt là con sâu lớn màu đỏ thẫm kia, nó nhìn chằm chằm La Chinh với đôi mắt kép màu đỏ rực, đồng thời phát ra âm thanh “xì xì xì”, muốn giao tiếp với La Chinh từ bên ngoài Tiên Phủ!
Khi âm thanh đó vang lên, trong lòng La Chinh có một cảm giác kỳ lạ.
Rõ ràng hắn không hiểu con sâu đang nói gì, nhưng trong lòng lại có thể hiểu những gì nó nói, dường như đây là một phương thức giao tiếp đặc biệt!
“Thả những thứ dưới lòng đất ra, chúng ta có thể để ngươi rời khỏi rừng Lang Tuyền mà không làm khó ngươi, còn có thể tặng ngươi ba quả Ích Thần. Đối với ngươi, đây là một giao dịch có lợi đó.” Con sâu lớn màu đỏ sẫm đó nói với La Chinh.
Tiếp nhận được đoạn tin tức kỳ lạ này, sắc mặt La Chinh cũng đầy khó hiểu.
A Phúc đứng bên cạnh thấy vậy thì lạnh lùng cười: “Không cần quan tâm đến nó, nhất định là nó lại muốn người thả thứ gì đó dưới Tiên Phủ này ra. Khà khà, đến cuối cùng những sinh vật hung dữ này vẫn không chịu từ bỏ!”
“Rốt cuộc dưới tòa Tiên Phủ này chôn cái gì?” La Chinh tò mò hỏi.
Trước kia, hắn phát hiện trong tòa Tiên Phủ này có rất nhiều cấm chế và sát trận đều được thiết lập nhằm vào phía dưới Tiên Phủ. Những sinh vật hung dữ này có thể so sánh với các vị thần, tu luyện đến trình độ này chắc chắn là không dễ dàng. Nhưng chúng lại vì thứ bên dưới Tiên Phủ mà không sợ chết xông vào, vậy chắc chắn đó là thứ gì đó rất quan trọng!
A Phúc hít sâu một hơi, lắc đầu: “Hiện tại có nói cho người biết, đối với người cũng không có ích lợi gì. Thứ này có thể liên quan đến thứ tự của tất cả các đảo nổi trên biển. Ngày sau, chuyện người cần biết cuối cùng sẽ có thể biết thôi. Bây giờ hãy khiến những sinh vật hung dữ này nhanh chóng rời đi đi!”
Nếu là trước kia, La Chinh sẽ truy hỏi không ngừng vấn đề bản thân tò mò.
Tuy nhiên, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, La Chinh hiểu rằng, có nhiều điều hắn biết trước chưa hẳn đã là chuyện tốt. Hắn chỉ cần đi theo con đường của riêng mình, cố gắng đi đến cùng là được rồi, biết quá nhiều thì với năng lực hiện tại của hắn cũng không thể giải quyết. Ngoài việc gây thêm phiền não thì không có ý nghĩa gì.
Vì vậy, La Chinh lắc đầu, nhẹ giọng nói với con sâu lớn màu đỏ thẫm bên ngoài Tiên Phủ: “Ta từ chối”
Giọng nói của hắn rất nhỏ, cũng không dùng chân nguyên truyền âm. Tuy nhiên, dường như con sâu màu đỏ thẫm kia trời sinh có khả năng lý giải mạnh mẽ, nó chỉ có thể dùng đôi mắt kép nhìn về phía La Chinh, rồi lập tức mở vỏ cứng đằng sau ra, vỗ cánh dẫn đầu những con sâu lớn màu xám bay đi.
“Chíp chíp...”
“Ô! Ô...”
Những con vượn lớn và những con chim màu đen cũng phát ra những tiếng kêu cao vút, rồi bỏ đi ngay lập tức.
Lúc này, La Chinh mới thở phào nhẹ nhõm một cái...
Trong Thần Vực, chỉ một khu rừng này thôi mà đã có nhiều sinh vật hung dữ mạnh mẽ ẩn nấp như vậy, hơn nữa số lượng còn rất nhiều nữa.
Đúng như cha đã nói, bước vào Thần Vực rồi thì con đường sẽ càng khó khăn hơn.
Trước đây, La Chinh còn thấy hơi khó hiểu, nếu cha hắn đã là thánh nhân rồi thì tại sao lại còn gây cho hắn nhiều khó khăn như vậy, và thậm chí còn có vô số lần khiến hắn phải đứng bên bờ sinh tử. Hiện giờ, La Chinh mới hiểu ra.
Trong vũ trụ, đúng là La Tiêu có thể bảo vệ La Chinh suốt cả quãng đường, cũng có thể khiến con đường của La Chinh luôn bằng phẳng.
Nhưng La Tiêu không thể che chở hắn vĩnh viễn. Sau khi đến Thần Vực, mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân hắn. Nếu không tạo ra cho La Chinh nhiều trải nghiệm sinh tử như vậy thì e rằng với tâm tính của La Chinh, sẽ rất khó có được chỗ đứng trong Thần Vực!
Từ điểm này cho thấy, thực sự La Tiêu đã tận tâm tận lực...
“Tại sao không thể mở kết giới Không Phao này lần nữa vậy?”
Trong tâm trí, La Chinh có thể cảm nhận được sự tồn tại của kết giới Không Phao. Nhưng hắn nhận thấy kết giới này đang trong trạng thái không thể sử dụng được.
“Mở kết giới Không Phao này tương đương với việc cắt ra một phần không gian độc lập trong Thần Vực. Đương nhiên không thể tùy ý mở ra và đóng lại giống như một kết giới bình thường rồi.” A Phúc giải thích, để nói rõ tài nghệ tuyệt vời của Cố Bắc, ông tiếp tục kể: “Năm đó, chủ nhân có thể làm ra những kết giới này cũng không hề dễ dàng.”
Kết giới Không Phao này thậm chí có thể ngăn chặn các sinh linh thứ cấp bị phân hủy, trở về nguyên trạng. Điều này chẳng khác nào xóa bỏ các quy tắc của Thần Vực ở một mức độ nhất định. Mặc dù chỉ là giới hạn trong Tiên Phủ, nhưng đã là điều vô cùng quý giá.
La Chinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn còn định đón người nhà vào trong Tiên Phủ, vì thế nhất định phải hoàn toàn khôi phục kết giới Không Phao mới được.
Bản thân hắn thì không sao, nhưng nếu những người khác cùng bước vào và biến mất ngay trước mắt hắn thì quả là một bi kịch.
Nhưng lúc này, La Chinh lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng. Ngày sau, nếu kết giới Không Phao của tòa Tiên Phủ này bị phá vỡ, vậy chẳng phải Ninh Vũ Điệp và những người khác ở lại trong Tiên Phủ sẽ gặp nguy hiểm sao?
Với sự lo ngại như vậy, đưa người nhà vào Tiên Phủ có lẽ là một lựa chọn ngu xuẩn.
Nghĩ đến điều này, La Chinh bèn hỏi A Phúc về mối lo ngại của bản thân.
Ngờ đâu A Phúc chỉ hơi mỉm cười, ông thực sự hy vọng có người ở lại Tiên Phủ này, đặc biệt là La Niệm. Đứa bé kia có thể đem đến chút niềm vui cho ông và tiên trong sách, cũng có thể làm giảm bớt đi thời gian nhàm chán, “Chủ nhân nghĩ nhiều rồi, nhiều năm trở lại đây không có người xông vào tòa Tiên Phủ này đâu. Năm đó, sư phụ người cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới thiết kế tòa Tiên Phủ sừng sững như vậy trong rừng Lang Tuyền. Trong tháp tu luyện cũng tự thành một thế giới, lỡ như kết giới có bị phá hoặc bất đắc dĩ phải gỡ bỏ thì có thể để bọn họ ẩn náu trong tháp tu luyện!”
Dường như sợ La Chinh sẽ giữ La Niệm và người khác lại ngoài vũ trụ, A Phúc tiếp tục nói: “Lần này, vũ trụ Đại Diễn phải đối mặt với sự xâm lược của vũ trụ Đại Cực, chưa chắc Mục Hải Cực đã chịu để yên, ngày sau khó tránh sẽ có thủ đoạn khác gây nguy hiểm cho vũ trụ. Để người nhà ở vũ trụ Đại Diễn lại càng khó có thể đảm bảo.”
Lời này của A Phúc khiến trong lòng La Chinh an tâm hơn chút. Trên thế giới này vốn không có nơi nào an toàn tuyệt đối, cho dù là thánh nhân cũng có khi không bảo vệ nổi bản thân. Huống chi, sức mạnh hiện tại của La Chinh còn chưa đạt đến bước đó, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi. Ít nhất thì, dựa vào uy lực mà tòa Tiên Phủ này bày ra, trừ khi phải đạt đến trình độ của cô gái mặc đồ màu xanh kia thì mới có thể xông vào. Nhưng cô gái đó có thể chống lại tất cả các sát trận trong này hay không thì lại là một chuyện khác.
Sau khi quyết định, La Chinh bèn trở về vũ trụ Đại Diễn.
Sau khi tạm thời lưu lại thánh địa Xung Tiêu, La Chinh lần lượt dẫn theo Ninh Vũ Điệp, La Niệm, Huân, Mộ Minh Tuyết cùng những người khác đi vào Tiên Phủ. Khê Ấu Cầm biết La Chinh chuẩn bị đi vào Thần Vực thì cũng ồn ào muốn cùng tiến vào Tiên Phủ. Xét cho cùng, La Chinh có thể “quay về” Tiên Phủ bất cứ lúc nào, nàng phải canh giữ trong Tiên Phủ thì mới có thể gặp được La Chinh.
Nhưng mong muốn của Khê Ấu Cầm bị Tinh Vĩ từ chối. Tất cả các Đạo Tử, bao gồm cả nàng, đều là hy vọng của La Tiêu. Mặc dù hy vọng này không lớn, nhưng nó đại diện cho khả năng vô hạn. Tất nhiên Tinh Vĩ không thể để Khê Ấu Cầm ở trong Tiên Phủ, mà phải thúc giục Khê Ấu Cầm tu luyện, hy vọng nàng có thể thành thần.
La Chinh cũng đồng ý với cách làm của Tinh Vĩ. Vì việc này mà Khê Ấu Cầm đã cãi nhau ầm ĩ một trận với La Chinh, thật không dễ dàng gì mới dỗ dành được nàng. Lần chuẩn bị này lại phải tiêu tốn thì giờ nữa rồi.
Ước chừng nửa tháng sau, cuối cùng La Chinh cũng ổn định mọi thứ rồi đi tìm Tinh Vĩ.
Cơ thể của Tinh Vĩ đã bị phá hủy, đã không thể tự tùy ý di chuyển tự do trong vũ trụ. Lão tộc trưởng ra mặt, dẫn La Chinh xuyên qua vũ trụ, đến một Đại Giới ở cực bắc của vũ trụ Đại Diễn, Ngọc Tinh giới...
Chiếm giữ Đại Giới này là một tộc nhỏ vô danh trong vũ trụ. Cả chủng tộc chỉ có ba vị Giới Chủ.
La Chinh và Tinh Vĩ lặng lẽ đến và không bị tộc này nhận ra. Sau khi tiến vào Ngọc Tinh giới, dưới sự hướng dẫn của Tinh Vĩ, lão tộc trưởng tiếp tục dẫn La Chinh hướng về phía bắc, đi thẳng đến sát biên giới của Đại Giới, cũng là cực bắc của vũ trụ Đại Diễn. Nếu tiếp tục đi về phía trước thì chính là bức tường than thở!
Sau khi lão tộc trưởng dừng lại, La Chinh liền hỏi: “Hoa Thiên Mệnh cũng vượt biên từ nơi này sao?”
Tinh Vĩ lắc đầu: “Hắn và ngươi không đi cùng một tuyến đường.”
Sau khi nói xong, Tinh Vĩ chậm rãi bước đến trước bức tường than thở, vươn tay đặt lên nó. Xung quanh lòng bàn tay của ông từ từ tỏa ra chút ánh sáng đỏ. Sau khi những tia sáng đỏ lan ra, bức tường than thở như bị tan chảy, tạo thành một lối đi.
Trên đường đi hình xoắn ốc có các hoa văn màu xanh, không ngừng xoắn về phía vực sâu, trong đó không có chút dao động nào của quy tắc không gian. Đó chính là con đường đi tới Thần Vực.