Bách Luyện Thành Thần

Chương 1732





Trước khi tiến vào lối đi, Tinh Vĩ còn dặn dò một số tin tức quan trọng: “Trên lý thuyết, Đạo Tử được phép bước vào Thần Vực, nhưng nếu vượt biên thì sẽ bị nhận sự trừng phạt của Thần Vực. Cho nên từ xưa đến nay, có rất ít sinh linh thứ cấp lựa chọn vượt biên.”

“Vượt biên sẽ bị trừng phạt sao?” La Chinh sững sờ “Nhưng khi ta ở trong Tiên Phủ...”

“Đó là vì ngươi vẫn chưa đi ra khỏi rừng Lang Tuyền. Nếu ngươi mượn dùng Tiên Phủ của Bắc Thánh để đi vào Thần Vực thì cho dù ngươi có thể bình yên bước ra rừng Lang Tuyền, ngươi vẫn sẽ bị trừng phạt.” Tinh Vĩ nói, “Điều này là do Khương gia ra mặt sửa đổi quy tắc.”

Sau khi người nắm giữ Khương gia phi thăng bèn giúp các thánh nhân của các Thánh Đường tiếp đón người phi thăng trong sinh linh cấp thấp. Mỗi một vị phi thăng thành người của Thần Vực đều sẽ được ghi lại trong văn kiện.

Nhưng những người phi thăng trong vũ trụ đều là tài nguyên quý giá đối với các thánh nhân lớn. Xét cho cùng, võ giả phi thăng lên từ trong vũ trụ của chính họ đều là dựa vào bản thân để tự ngưng kết thần cách. Những thần kiểu này đều là thiên tài rất được săn đón trong Thần Vực.

Tuy nhiên, sau nhiều năm các Thánh Đường mở ra, bọn họ đã lập ra một bộ quy tắc kỹ càng tỉ mỉ để cân bằng lợi ích giữa các gia tộc và các thánh nhân lớn. Những người phi thăng này được bố trí chiếu theo xếp hạng của đảo nổi. Một số thánh nhân bị người khác tranh đoạt cường giả được bồi dưỡng ở thế giới trong cơ thể của mình thì đương nhiên là trong lòng sẽ không thoải mái.

Vì thế, có một khoảng thời gian, trong Thần Vực xuất hiện rất nhiều kẻ vượt biên!

Thậm chí, có thánh nhân còn mang Đạo Tử từ thế giới trong cơ thể mình vào Thần Vực để bồi dưỡng.

Khương gia rất tức giận, cho nên đã trực tiếp sửa đổi quy tắc trên bảng đá để hạn chế chuyện vượt biên.

Hễ có võ giả nào dám vượt biên vào Thần Vực thì chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt của bảng đá. Sau này, trong sinh linh thứ cấp rất ít khi xuất hiện kẻ dám vượt biên. Xét cho cùng thì không thể chống lại quy tắc trên bảng đá, cái giá phải trả khi vượt biên quá lớn, nhẹ thì mất hết sức mạnh, nặng thì chính là cái chết.

“Còn có chuyện nghiêm trọng như vậy... tại sao bây giờ mới nói?” La Chinh khó hiểu hỏi.

Tinh Vĩ khẽ mỉm cười: “Vấn đề này sư phụ đã nghĩ đến rồi.”

Đại não của La Chinh cũng xoay chuyển rất nhanh: “Ý ông muốn nói đến huyết mạch của ta ư?”

“Ừ.” Tinh Vĩ gật đầu: “Huyết mạch được truyền lại từ Thiên Vị tộc, chính là vì đám Đạo Tử các ngươi mà chuẩn bị. Huyết mạch này có thể thoát khỏi sự theo dõi, cũng có thể né tránh sự trừng phạt, nhưng cũng có thể phát sinh những hậu quả khó mà đoán trước được.”

Nếu chưa thay máu cho La Chinh thì ngay lúc bước vào Thần Vực, La Chinh đã bị Mục Hải Cực phát hiện rồi. Hậu quả là điều không cần đoán cũng biết được.

La Chinh không biết huyết mạch màu vàng còn có tác dụng này, hắn lập tức hỏi tiếp: “Hậu quả khó lường là ý gì...”

Tinh Vĩ lắc đầu: “Việc này chỉ có thể mặc cho số phận, xét cho cùng thì việc tránh né sự trừng phạt trên bảng đá là một chuyện không dễ dàng. Đến ngay cả Mục Hải Cực cũng không thể làm được!”

“Thánh nhân cũng không làm được ư?” La Chinh có chút ngạc nhiên hỏi.

Tinh Vĩ lộ ra nụ cười dĩ nhiên: “Đối với ngươi mà nói, chỉ có một cơ hội lần này thôi. Ngươi không biết cha ngươi đã tốn bao nhiêu tâm huyết để có thể làm đến bước này đâu!”

La Chinh lặng lẽ gật đầu, trong đôi mắt lóe lên chút ánh sáng nhạt: “Ta hiểu rồi.”

Sau khi tạm biệt Tinh Vĩ và lão tộc trưởng, La Chinh bước vào lối đi.

Lối đi này không xuyên qua bức tường than thở, nó chỉ xây dựng lên một lối đi không gian vô cùng đặc biệt trên bức tường than thở.

Các quy tắc trong đó cũng hoàn toàn khác với quy tắc không gian mà La Chinh từng tiếp xúc. Thậm chí, hắn còn không thể cảm nhận được bất kỳ dao động nào của lực quy tắc.

Ngay khi La Chinh hoàn toàn tiến vào trong đó, hắn cảm thấy có một sức mạnh không thể tránh thoát bao bọc lấy mình, đồng thời không ngừng lôi kéo hắn tiến vào sâu trong lối đi. Toàn thân cũng xoay tròn nhanh như gió giống như một con quay.

Trong quá trình đó, La Chinh đã thử khống chế cơ thể mình, ngăn bản thân tiếp tục quay cuồng. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện bản thân không thể sử dụng quy tắc không gian, cũng không thể bay lên trong lối đi này.

Lúc này, La Chinh đã hiểu, thực ra sau khi tiến vào lối đi này thì coi như hắn đã bước vào Thần Vực rồi. Xét cho cùng, tình huống này giống y hệt lúc hắn tiến vào không gian Thần Vực ở Tiên Phủ!

Vì thế, La Chinh chỉ có thể thuận theo sự xoay vòng của lối đi vượt biên này, gặp sao hay vậy.

Trong tâm trí của La Chinh, cảm nhận về không gian và thời gian đang dần trở nên mơ hồ.

Hắn cảm thấy thời gian bản thân trải qua mới chỉ trong chớp mắt, rồi lại cảm thấy thời gian trôi qua dài đằng đẵng, xuyên qua con đường không có điểm dừng...

Không biết đã qua bao lâu, La Chinh mới cảm thấy cơ thể mình đột nhiên nhẹ bẫng, luồng sức mạnh bao quanh người hắn bỗng biến mất. Ngay lập tức, hắn bất ngờ rơi cái “phịch” ra ngoài!

“Không trung?”

“Vườn rau!”

Tốc độ phản ứng của La Chinh cực nhanh. Cho dù hắn ngã đến mức choáng váng nhưng vẫn thu hết tất cả cảnh sắc xung quanh vào trong tầm mắt. Phía dưới hắn chính là một vườn rau!

“Uỵch!”

Không lâu sau, La Chinh ngã thẳng xuống vườn rau.

Với cơ thể của La Chinh thì khi đập thẳng xuống vườn rau, e rằng có thể đập thành một cái hố có phạm vi nghìn trượng!

Nhưng đó là trong vũ trụ!

Vũ trụ là do chân nguyên tạo nên, còn Thần Vực là do hỗn độn tạo nên.

Giống như sự khác biệt giữa sinh linh thứ cấp và sinh linh cấp trung, tất nhiên vật chất trong Thần Vực cũng sẽ không giống vũ trụ.

La Chinh ngã xuống thì chỉ nện ra một cái hố nhỏ mà thôi. Đồng thời còn nghiền nát vài cây con trong vườn rau này.

Với cường độ cơ thể của La Chinh thì không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn thấy ấn tượng sâu sắc với vườn rau này!

Lúc trước, La Chinh cho rằng chỉ có rừng Lang Tuyền mới kiên cố như vậy. Hiện tại coi như hắn đã hiểu, e rằng cả Thần Vực này đều không khác bao nhiêu...

La Chinh vừa mới rơi xuống, sâu trong Thần Vực, trên bảng đá dựng phía sau các Thánh Đường, một hàng chữ nhỏ bỗng nhiên sáng lên. Vầng sáng này lóe lên rồi liền biến thành chưởng ấn bắn ra từ trên bảng đá!

Sau khi chưởng ấn kia bắn ra, từng giọng nói tỏ vẻ bất ngờ vang lên tại nơi sâu thẳm trong Thần Vực.

“Chuyện gì vậy? Tại sao bảng đá lại giáng xuống trừng phạt?”

“Đó là quy tắc thứ tám trăm ba mươi ba bị kích hoạt, có người từ trong vũ trụ nào đó vượt biên...”

“Thật kỳ lạ, gần đây đã là lần thứ hai rồi!”

“...”



Sau khi được bắn ra, chưởng ấn liền biến mất trong biển Thời Gian, lặng lẽ di chuyển trong không gian mênh mông của Thần Vực, rồi nhanh chóng xuất hiện tại một vực nào đó...

“Đùng!”

La Chinh vừa mới lấy lại tinh thần thì liền nhìn thấy một chưởng ấn mạnh mẽ xuất hiện trên không trung.

Khi phát hiện ra chưởng ấn này, La Chinh sợ đến suýt đổ mồ hôi lạnh. Chưởng ấn màu đen này chứa đựng uy thế đủ để giết hắn nghìn vạn lần!

Vì thế, khi nhìn thấy chưởng ấn này, hắn thầm nghĩ lần này e là xong rồi. Không phải xui xẻo thế chứ, vừa mới tiến vào Thần Vực thì đã bị chưởng ấn đánh chết?

Sau khi xuất hiện, chưởng ấn này liền trực tiếp đánh về phía La Chinh. Nhưng khi chưởng ấn đánh xuống được một nửa, bỗng nhiên La Chinh cảm thấy cơ thể nóng lên, đó chính là huyết mạch màu vàng trong cơ thể đang bùng cháy!

Cùng lúc đó, chưởng ấn như bị mất đi mục tiêu, cứ lượn vòng liên tục trên không trung cách đỉnh đầu La Chinh mười dặm, giống như một con ruồi mất đầu. Từ đầu đến cuối, nó vẫn không thể tìm được La Chinh!

“Thì ra là như thế!”

La Chinh ngẩng đầu nhìn lên, hơi mỉm cười.

Hắn ngay lập tức hiểu ra, Tinh Vĩ nói không sai, huyết mạch màu vàng này thực sự có thể giúp hắn thoát khỏi sự trừng phạt...

Chưởng ấn màu đen này lượn vòng một lúc, vẫn chưa tìm thấy La Chinh. Một lúc sau, chưởng ấn này bèn biến thành một quả bóng màu đen, rơi thẳng từ trên trời xuống!

“Hỏng rồi!”

La Chinh thấy vậy thì biết ngay là không ổn rồi. Hắn lập tức quay đầu chạy trốn về một phía khác của vườn rau.

Sau khi đập xuống đất, quả bóng đen lập tức nổ tung. Từ bên trong bắn ra những sợi màu đen giống như sợi tóc, đan xen với nhau thành một tấm lưới lớn, che phủ bốn phương tám hướng. Tốc độ lan ra của tấm lưới này cực kỳ nhanh, ngay cả khi La Chinh chạy như bay cũng không thể thoát khỏi!

“Xoẹt xoẹt xoẹt...”

Từng sợi tóc màu đen ẩn vào trong cơ thể La Chinh...

Những sợi màu đen này không tạo thành tổn thương thực chất với La Chinh, nhưng chúng lại quấn chặt lấy đan điền của hắn. Sau khi đan điền bị quấn chặt, hắn lập tức cảm thấy mình đã mất liên hệ với thế giới trong cơ thể!

“Chuyện này...”

La Chinh đột nhiên cảm thấy đầu to ra bằng cái đấu!

Cho dù Tinh Vĩ nhắc nhở có thể nảy sinh những hậu quả khó lường, La Chinh cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.

Nhưng hắn không ngờ đến cuối cùng, hậu quả sẽ là như thế này. Đan điền của bản thân bị phong ấn, không thể lấy ra khí hỗn độn và nguồn sức mạnh. Hai chỗ dựa lớn nhất của hắn đều đã mất...