Những sợi màu đen giống như những sợi tóc dài lít nhít. Một phần trong số chúng hòa vào trong cơ thể La Chinh, quấn quanh đan điền của hắn, phần còn lại thì biến mất không còn tung tích.
La Chinh thở dài nhìn bầu trời xanh thẳm.
Mặc dù đan điền bị niêm phong là việc tương đối đáng buồn, nhưng suy cho cùng vẫn còn giữ được mạng sống, cũng coi như trong họa có phúc.
Lúc này, La Chinh phóng tầm mắt ra xa, mới phát hiện khu vườn rau này to lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Vườn cây non xanh mơn mởn trải dài vô tận, giống như biển cả mênh mông, căn bản không nhìn thấy cuối.
Mà bản thân hắn thì đang đứng ở giữa biển cả xanh mơn mởn này.
“Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì vậy?” La Chinh mếu máo.
Thần Vực chính là nơi do các vị thần và thánh nhân cùng nhau thống trị, nhưng trong đó cũng có một số người thường thực lực thấp kém. Chắc chắn các loại rau được trồng trong khu vườn này là thức ăn cung cấp cho người thường, nhưng người thường lại có thể khai khẩn đất đai ở nơi này ư?
Mặc dù khu vườn trước mặt La Chinh là thổ nhưỡng, nhưng lại nằm trong Thần Vực. Chưa nói đến người thường, cho dù là võ giả Thần Hải Cảnh, Thần Cực Cảnh muốn khai khẩn những vườn rau này thì sợ rằng cũng phải tốn không ít công sức. Người thường chắc chắn không xới nổi một mảnh đất này ấy chứ!
“Những cây con này...”
Hắn cúi xuống vươn tay nhổ một gốc cây con màu xanh. Hắn không nhận ra đây là loại cây gì, chỉ thuận tay ngắt lấy một gốc, vậy mà không thể ngắt nổi. Mãi đến khi La Chinh sử dụng một phần sức lực thì mới nghe thấy “tách” một tiếng, mới nhổ được tận gốc cây con này.
“Loại cây con nhìn không có gì đặc biệt này lại cứng hơn cả thánh khí trong vũ trụ...”
Thấy vậy, La Chinh bèn kết luận những thứ này không phải để cho người thường ăn. Người thường nào có thể nhai được thánh khí chứ?
Hiện tại, ngược lại La Chinh có chút hối hận, hắn có hiểu biết quá ít về Thần Vực. Sớm biết như thế thì trước kia hắn đã thăm dò một chút về phong thổ trong Thần Vực từ chỗ Tinh Vĩ...
La Chinh chọn một hướng, sau đó mới men theo cánh đồng rau vô bờ vô biên này tiến về phía trước.
Mặc dù không thể bay trong Thần Vực, cũng không thể xuyên thấu không gian, nhưng dù sao La Chinh còn có thân thể vô cùng cường tráng, nên tốc độ chạy băng băng của hắn trên con đường này không phải quá chậm.
Chỉ là La Chinh tuyệt đối không ngờ tới, con đường này hắn đã chạy ba bốn canh giờ, ít nhất cũng đã chạy được hơn chục nghìn dặm, nhưng phía trước vẫn là vườn rau xanh mơn mởn. Dường như vườn rau này vĩnh viễn không có điểm cuối!
Nhìn vườn rau vô tận này, La Chinh tỏ vẻ khóc không ra nước mắt. Nhìn kiểu gì cũng thấy thế giới này quá không chân thật. Dường như, hắn đã bị cuốn vào một ảo cảnh hoang đường nào đó, vấn đề là rõ ràng nơi này chính là Thần Vực...
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng một chút, La Chinh tiếp tục lao về phía trước.
Cho dù vườn rau này lớn đến đâu, hắn tin rằng cuối cùng nó vẫn sẽ có bờ, chỉ là cần tiêu tốn một chút sức lực không đáng kể mà thôi!
Vừa tiến về phía trước, La Chinh vừa không ngừng theo dõi những sợi màu đen quấn quanh đan điền.
Lúc đầu, La Chinh muốn dùng sức để gỡ những sợi màu đen kia xuống, nhưng đan điền vốn là nơi quan trọng nhất, cũng là nơi yếu ớt nhất của võ giả. Dù La Chinh có muốn dùng sức thì cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Chỉ có điều, khi La Chinh dùng sức mạnh thì mới phát hiện, dường như những sợi đen này đã biến thành một thể với đan điền của hắn, hắn căn bản không thể gỡ bỏ chúng được, trừ khi hắn tự hủy đan điền của mình.
Nhưng vài giờ sau, La Chinh lại lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn phát hiện khi huyết mạch màu vàng lưu chuyển, dường như nó đang ăn mòn những sợi màu đen này. Một vài sợi màu đen ở rìa đan điền đã nhỏ đi rất nhiều, đang có xu thế tan vỡ.
“Huyết mạch màu vàng còn có tác dụng này!”
Nếu đan điền luôn bị niêm phong thì đó chính là nỗi lo lớn với La Chinh. Lỡ như gặp phải một số kẻ thù mạnh thì La Chinh không còn thủ đoạn để phản kháng.
Có lẽ trong huyết mạch màu vàng có thứ năng lực nào đó có thể tránh né chưởng ấn màu đen, cũng có hiệu quả thần kỳ với những sợi màu đen này.
La Chinh vận chuyển khí lực buộc máu trong cơ thể chảy về phía đan điền.
Nếu người thường mà làm như vậy thì chắc chắn đó là hành động tự sát. Nhưng với La Chinh, cho dù nội tạng có thay đổi vị trí thì cũng không phải là vấn đề gì lớn. Việc tập trung lượng lớn huyết mạnh màu vàng vào trong đan điền không gây bất kỳ tổn hại nào cho hắn.
Vì thế, La Chinh vừa phi nước đại về phía trước, vừa tính toán giải trừ các sợi màu đen...
Chẳng biết từ khi nào, sắc trời đã trở nên tối dần, vườn rau xanh mơn mởn cũng biến mất, thay vào đó là một thế giới cao lớn màu đen. Trên bầu trời là sắc đêm mờ ảo, một vầng trăng sáng tinh khôi treo lơ lửng giữa không trung. Trong Thần Vực cũng có mặt trăng.
Mỗi vị thánh nhân đều cố gắng xây dựng ra một vũ trụ hoàn mỹ trong tưởng tượng của mình. Nhưng ít nhiều gì, bọn họ vẫn bị ảnh hưởng bởi Thần Vực, đó là cách thức suy nghĩ của sinh linh.
Giống như có người sau khi lần đầu tiên nhìn thấy con thuyền lớn đang đi trên biển, sau đó bảo người này tái tạo lại con thuyền. Khi người này tái tạo lại con thuyền thì ít nhiều gì cũng sẽ chịu ảnh hưởng của những gì đã thấy lúc trước...
Vì vậy, vầng trăng mà hắn nhìn thấy lúc này mới là chân thật nhất, cũng là duy nhất.
Khi màn đêm buông xuống, một màn sương mù dày đặc bao phủ cánh đồng rau. Xung quanh đều yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ còn âm thanh chạy vù vù của La Chinh trên cánh đồng rau!
“Lộp bộp...”
Một âm thanh nhỏ truyền đến lỗ tai của La Chinh.
“Hử?” La Chinh đột nhiên dừng lại, trong mắt lóe lên chút cảnh giác, nín thở nghiêng tai lắng nghe.
Bốn phía vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không có gió, cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
La Chinh nhíu mày, chỉ có thể sải bước tiếp tục chạy về phía trước...
“Lộp bộp...”
Hắn vừa nhấc chân lên, âm thanh đó lại truyền tới.
Chỉ là, khi La Chinh quay đầu nhìn lại thì âm thanh đó lập tức biến mất!
Hiện tại, La Chinh đã khẳng định có thứ gì đó xung quanh đây đuổi theo hắn. Nghĩ đến điều này, La Chinh khẽ nhắm mắt lại, kích thích sức mạnh linh hồn giải phóng thần thức ra ngoài!
Theo thần thức lan rộng, mọi thứ đều được chiếu vào trong não của La Chinh. Nhưng hắn vẫn chỉ nhìn thấy thổ nhưỡng kiên cố và một đống cây con mà thôi.
“Gặp quỷ à...”
La Chinh tự nói với chính mình, rồi lại cất bước lần nữa.
Nhưng chỉ cần hắn bước lên một bước, âm thanh “lộp bộp” đó lại vang lên, khi hắn dừng lại thì âm thanh “lộp bộp” đó lập tức biến mất, tình huống vô cùng kỳ quái!
Sau đó, La Chinh dứt khoát mặc kệ luôn, chỉ chăm chăm chạy về phía trước, tốc độ cũng cực kỳ nhanh. Trong thời gian nháy mắt, hắn đã chạy được vài dặm, có thể tương đương với tốc độ bắn ra mạnh mẽ của một mũi tên!
Nhưng hắn còn chưa chạy được xa, âm thanh “lộp bộp” đã lập tức phát ra từ đâu đó!
Chỗ vườn rau phía trước mặt hắn nhảy ra một con dế mèn đen láy có kích thước ước chừng bằng một con chó nhỏ. Hai chi sau to khỏe khi bắn ra sẽ phát ra âm thanh “lộp bộp”!
“Con dế này đang đuổi theo mình!” La Chinh khẽ nhướng mày, dùng khóe mắt quan sát xung quanh. Trong vườn rau này đang có chi chít những con côn trùng màu đen nhảy ra. Chúng đều là những con dế có kích cỡ bằng con chó nhỏ. Hóa ra, bản thân đã rơi vào vòng vây của những con côn trùng này!
“Lộp bộp lộp bộp...”
Những âm thanh bật nhảy đó vang lên, giống như một đội quân dế mèn đang hành quân, bao vây lấy La Chinh vậy!
“Rích rích rích rích rích...”
Sau khi bao vây La Chinh, những con dế này bắt đầu kêu lên. Tiếng kêu của những con dế này rất lớn, hàng trăm hàng nghìn con dế cùng nhau ngân vang, càng làm cho lỗ tai chấn động phát điếc. Dường như giữa trời đất chỉ còn lại những con dế này.
Nhưng sau khi những con dế này trao đổi một lúc, chúng lại đồng loạt im bặt, bốn phía lại yên tĩnh. Mà lúc này, con mắt đen bóng của những con dế đó nhìn về phía La Chinh đều lộ ra chút tham lam, hiển nhiên là đã coi La Chinh thành đồ ăn!
“Vừa nãy là đang thương lượng phân chia ta như thế nào đó hả?” La Chinh đứng tại chỗ, khóe môi nở nụ cười lạnh.
“Lộp bộp!”
Một con dế trong số đó nhảy lên, dẫn đầu tấn công về phía La Chinh. Con dế to như con chó nhỏ này nhảy vọt lên không trung, xòe cánh ra rồi bổ nhào về phía La Chinh từ trên cao!
Nhưng khi con dế này vừa đến gần La Chinh, liền nghe thấy “ầm” một tiếng!
Con dế đó đã bị đánh bay ra ngoài!
La Chinh siết chặt tay phải thành nắm đấm, nhìn con dế bay lộn ngược ra sau, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Mặc dù đan điền đã bị phong ấn, nhưng đừng đánh giá thấp thân thể và sức mạnh trong tám tòa Đạo Đài của hắn. Ít nhất thì sức mạnh này còn lớn hơn gấp mười lần so với Giới Chủ bình thường. Với cú đấm này, ban đầu hắn cho rằng có thể đánh cho nó chia năm xẻ bảy, nhưng không ngờ tới con dế này lại không hề hấn gì!