Bách Luyện Thành Thần

Chương 1735





Trong Thần Vực chia thành nhiều vực.

Trong đó, những vực lớn nhất là bốn vực đông, tây, nam, bắc. Tương ứng chính là cực đông có Phù Tang, cực tây có Nhược Mộc, cực bắc là Kiến Mộc, còn phía Nam là Tầm Mộc.

Bốn cây thần này đều sở hữu năng lực thần kỳ độc đáo, được xem như bốn cây định hải thần châm của Thần Vực. Cũng dựa vào bốn cây thần này mới có thể liên tục rút khí hỗn độn từ bên ngoài Thần Vực vào, chuyển hóa thành nguyên khí trời đất trong Thần Vực.

Ngoài bốn vực lớn này còn có biển Thời Gian ở trung ương, cùng không ít các vực khác.

Mặc dù La Chinh đã có hiểu biết sơ bộ, nhưng vẫn không thể nhớ được tên cửa từng vực. Song chí ít, hiện tại hắn biết bản thân mình đang ở Trường Không Vực.

Ở trên lưng con trâu, hắn cẩn thận tìm hiểu tình hình thông qua cậu bé. Chỉ là, những điều cậu bé này biết cũng không nhiều, có rất nhiều câu hỏi đều hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng La Chinh vẫn nhanh chóng nắm được đại khái.

Thì ra cái gọi là thần dân, thực ra chính là người thường trong Thần Vực.

Những thần dân này không tu luyện, hoặc là thiên phú tu luyện không tốt, nhưng cho dù như vậy, bọn họ vẫn mạnh hơn nhiều so với những người thường trong vũ trụ.

Giống như vườn rau rộng lớn vô bờ này chính là do thần dân khai khẩn.

Trong vũ trụ, cho dù là võ giả Sinh Tử Cảnh thì cũng dễ gì để mở ra một vườn rau như vậy. Chỉ có võ giả Thần Hải Cảnh mới có thể miễn cưỡng khai khẩn được dựa vào sức mạnh cơ thể. Nhưng thần dân phổ thông trong Thần Vực lại có thể làm được.

Điều đó đồng nghĩa với việc, bất kỳ một thần dân nào trong Thần Vực cũng đều có thần lực trời sinh!

Khó trách ban đầu, sau khi La Chinh có được nguồn sức mạnh của Cưu Thánh, Cưu Thánh từng nhắc nhở hắn, sức mạnh đơn thuần không được xem là gì trong Thần Vực.

“Vườn rau rộng thế này, cần bao nhiêu thần dân mới có thể khai khẩn được?” La Chinh lại hỏi.

Vườn rau này rộng vô bờ bến, nếu để các thần dân khai khẩn thì sợ rằng phải cần đến cả một tộc vô cùng lớn mới có thể làm được. La Chinh muốn tìm hiểu xem có bao nhiêu thần dân.

Ai ngờ cậu bé lại lườm La Chinh, “Ai nói những vùng đất này cần chúng ta đích thân đào? Không phải chúng ta có trâu sao...” Nói rồi cậu bé vỗ Nhị Hoàng của mình. Con trâu lớn cũng trả lời bằng một tiếng kêu dài.

Bị cậu bé bật lại như vậy, La Chinh có chút ngượng ngùng.

Thì ra thôn làng của cậu bé chỉ có khoảng ba bốn nghìn thần dân, là một thôn nhỏ ít được biết đến trong Thần Vực.

Những thần dân này đều sinh sống dựa vào trồng trọt, cũng chính là trồng những cây gạo Ngọc Tiên này.

Mặc dù những thần dân này đều sở hữu sức mạnh rất lớn, nhưng bọn họ vẫn không thể hấp thu được nguyên khí trời đất trong Thần Vực, cho nên chưa từng tích cốc *, vẫn cần ăn hoa màu ngũ cốc. Đương nhiên, hoa màu ngũ cốc trong Thần Vực cũng có khác biệt, có lẽ điều này chính là khởi nguồn sức mạnh của thần dân.

* Tích cốc: tu luyện để không cần ăn nữa mà vẫn sống.

Điều này giống với Băng Sơn tộc mà La Chinh gặp trong cấm địa Luyện Thần. Những người Băng Sơn tộc đó lấy máu thịt của các loài hung thú làm thức ăn, cho dù tu luyện chẳng ra sao nhưng vẫn luyện được thần lực trời sinh.

Con trâu lắc lư, cuối cùng cũng đi đến rìa của vườn rau.

Sau khi La Chinh tiến vào Thần Vực, lọt vào tầm mắt hắn toàn là vườn rau, thậm chí khiến hắn sinh ra ảo giác, Thần Vực chính là vườn rau. Lúc này hắn mới nhìn thấy một vài khung cảnh khác.

Bên bờ của vườn rau này có một con đường trải dài, giữa ngọn núi còn có một ngôi làng đơn độc.

Mặc dù màn đêm đã buông xuống, nhưng từng ngôi nhà trong làng đều sáng đèn.

Sau khi con trâu Nhị Hoàng đến đầu thôn, đột nhiên cậu bé đứng lên, mỉm cười với La Chinh, rồi thò tay ra vỗ tay theo một tiết tấu nhất định.

Sau khi vỗ tay xong liền có bóng người mờ ảo từ chỗ tối lóe lên. Sau lưng những bóng người này còn mang theo thương.

Mặc dù La Chinh không thả thần thức ra, nhưng cảm nhận linh hồn của hắn bây giờ cực kỳ nhạy bén. Gần như ngay lập tức, hắn đã cảm nhận được sát khí từ những bóng người này. Nhưng những người này đều trốn trong chỗ tối, không hề xông ra.

“Cậu bé này...” Sắc mặt La Chinh vẫn không thay đổi, nhưng đại khái đã hiểu ra, cậu bé này muốn dẫn mình tới đây, lại dùng tiếng vỗ tay phát ra tín hiệu, sợ là không phải việc có lợi với hắn.

Nhưng bản thân hắn và những thần dân này không thù không oán, tại sao lại làm như vậy? La Chinh bối rối.

Đúng lúc này, cậu bé kia bỗng xông về phía trước. Con trâu Nhị Hoàng dưới chân cậu bé cúi thấp đầu, cậu bé bèn thuận thế trượt xuống đất dọc theo cổ con trâu, sau đó lộn nhào một cái tại chỗ rồi chạy về phía thôn dân, vừa chạy vừa hô lên: “Mọi người mau ra tay đi!”

Một loạt động tác này vô cùng nhanh nhẹn, đương nhiên, nếu như La Chinh muốn ra tay cản cậu bé tháo chạy thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hắn lại không hề ra tay, hắn muốn xem cậu bé này muốn làm gì.

“Ùm bò…”

Nhị Hoàng dưới chân La Chinh kêu lên một tiếng, cũng bắt đầu lắc lư cái lưng, muốn hất La Chinh xuống.

Nhưng hai chân La Chinh giống như cây đinh, cắm chặt trên lưng nó vậy. Cho dù con trâu có lay kiểu gì, La Chinh vẫn ngồi yên.

“Nhanh lên, nhanh lên!”

“Vây hắn lại!”

“Đừng để hắn chạy thoát!”

“...”

Những thần dân trong chỗ nấp cầm thương đồng loạt lao lên, người cầm đầu tay cầm thương, không hỏi trái phải đã đâm về phía La Chinh.

“Vù!”

“Sức lực không tệ, võ giả Thần Hải Cảnh bình thường chịu một thương này thì sợ rằng không chết cũng bị thương. Đáng tiếc là độ chuẩn xác quá kém...”

Thấy những thần dân này ra tay, cũng kiểm chứng suy đoán lúc trước của La Chinh!

Nhưng bọn họ có điểm không giống với Băng Sơn tộc là, Băng Sơn tộc không ngừng rèn luyện, là võ giả chân chính. Còn những thần dân này rõ ràng là chưa từng rèn luyện gì, chỉ có sức mạnh mà thôi. Theo La Chinh thấy, chẳng qua họ chỉ cầm thương đâm loạn, làm sao có thể đâm trúng hắn chứ?

Đối mặt với một thương này, La Chinh chỉ hơi nghiêng đầu, mũi thương đâm dọc theo má của hắn, chỉ cách nửa thước.

Thần dân kia hơi khựng lại, lại cho rằng mình suýt đâm trúng La Chinh, nên càng hăng hái hơn. Hắn rút thương lại rồi đâm về phía La Chinh lần nữa. Kết quả của mũi đâm thứ hai và thứ nhất giống nhau, chỉ cách má La Chinh nửa thước.

Đồng thời, các thần dân khác cũng đâm tới tấp.

Trong lúc đâm loạn, La Chinh dứt khoát thi triển thân pháp “Bát Khúc Phi Yên”, cả người trên thân trâu nhẹ bỗng giống như cành liễu, dường như tất cả các mũi thương đâm ra đều trượt khỏi cơ thể hắn.

Mỗi một thương đều suýt chút nữa đâm trúng, thế nhưng sai một ly đi một dặm, từ đầu đến cuối không có mũi thương nào có thể đâm trúng hắn.

“Mọi người cố lên! Hắn không tránh được nữa rồi!”

“Ái, mũi vừa nãy suýt nữa đâm chết hắn rồi!”

“Tên này khá may mắn đấy, chỉ kém một chút nữa...”

Những thần dân này đều tưởng rằng bản thân mình suýt chút nữa đâm trúng hắn, nên càng khích thích dũng khí của bọn họ, càng đâm mạnh hơn.

Cậu nhóc ẩn nấp ở bên cạnh đánh giá vẻ điềm nhiên của La Chinh, trong đôi mắt to lóe lên vẻ kinh ngạc. Cậu bé phát hiện ra người đàn ông trên lưng trâu chỉ đang chơi đùa mà thôi.

Những thần dân này chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Mặc dù sức mạnh vô cùng lớn nhưng loạn dùng sức thì cũng không kiên trì được lâu. Sau hai ba mươi nhịp thở, không ít thần dân đã mệt đến thở phì phò, cầm thương khựng lại đánh giá La Chinh.

Chỉ còn vài thần dân vẫn kiên trì, nhưng lúc này cũng dừng tay. Bọn họ không phải kẻ ngốc, cả một đám người đâm lâu như vậy vẫn không chạm được vào áo của La Chinh. Có thể thấy chênh lệch thực lực quá lớn rồi, người ta căn bản chỉ đang chơi đùa mà thôi.

La Chinh đứng trên lưng trâu nhìn những thần dân này, vẻ mặt lạnh lùng, hỏi: “Tại sao các vị lại ra tay với ta?”

Hắn vừa nói xong, thần dân dẫn đầu lớn tiếng quát: “Không cần nói gì cả. Muốn chém muốn giết tùy ngươi. Người thôn Mông Sơn sẽ không rời khỏi chỗ này đâu!” Nguồn :

“Đúng. Mông Sơn là nơi tổ tiên chúng ta truyền lại, dựa vào cái gì để bị các ngươi đuổi đi chứ!” Một thần dân khác cũng tức giận nói.

“Ta, ta liều với ngươi!”

Một thần dân cường tráng nhất nắm thương, lại xông về phía La Chinh.

La Chinh nhíu mày, lật tay giữ chặt ngọn thương. Đạo Đài Bát Trọng trong cơ thể đột nhiên mở ra, thi triển ra sức mạnh cực lớn. Một tiếng nổ vang lên, ngọn thương đã bị La Chinh bóp nát!

“Có phải các vị nhầm lẫn gì đó rồi không?” La Chinh trầm giọng hỏi.