Bách Luyện Thành Thần

Chương 1736





La Chinh vừa ra tay đã lập tức khiến các thần dân đang kích động này kinh hãi.

Nghe thấy những lời này của thần dân, La Chinh cũng hiểu được phần nào.

Chắc là có người làm phiền thôn Mông Sơn, muốn đuổi những thần dân của thôn Mông Sơn này rời khỏi đây. Nhưng người thôn Mông Sơn không muốn rời đi, đương nhiên đối phương muốn tìm một vài người đến gây phiền phức cho bọn họ.

La Chinh vừa vào Thần Vực đã rơi vào trong vườn rau của thôn này, lại nhẹ nhàng giết sạch một đám lớn linh trùng trong vườn rau, rồi bị cậu bé kia nhìn thấy. Trong lòng cậu bé bèn nảy ra mưu kế, muốn dẫn La Chinh đến trong thôn để đồng bọn giết chết.

Sau khi sắp xếp suy nghĩ, đương nhiên La Chinh hiểu được động cơ của những thần dân này.

“Ta chỉ là khách qua đường mà thôi, vô ý lạc vào trong vườn rau này. Ta không có ý mạo phạm mọi người, tại sao lại ra tay với ta?” La Chinh hỏi.

Sau nghĩ hiểu ra, trong lòng La Chinh không thấy tức giận gì cả.

“Nhầm rồi?”

“Ngươi không phải là người do trại Nhật Nguyệt phái đến sao?”

Thấy vẻ mặt vô tội của La Chinh, những thần dân này lập tức dao động.

“Quả thực không phải. Ngay cả trại Nhật Nguyệt là cái gì ta cũng không rõ,” La Chinh nhíu mày.

“Làm sao chúng ta có thể tin được ngươi?” Một thần dân chất vấn.

“Làm sao để tin ta ư?” La Chinh mỉm cười, “Như thế này các ngươi có thể tin ta rồi chứ?”

“Vèo!”

Thân hình La Chinh lóe lên, rốt cuộc cũng chịu rời khỏi lưng con trâu.

Mặc dù hắn không thể thi triển quy tắc hệ Phong nâng bản thân mình bay lên, nhưng vẫn có thể sử dụng được những thân pháp kỳ diệu đã từng tu luyện. Các bước di chuyển của hắn giống như là ma quỷ, lập tức biến mất trước mắt các thần dân!

Các thần dân chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ từ bên cạnh thổi qua, sau đó bàn tay cầm chặt ngọn thương hơi lỏng, ngọn thương đã lập tức biến mất.

Sau một nhịp thở, La Chinh đã đứng ở giữa cổng thôn, trong tay hắn cầm một bó thương.

Mỗi một thần dân đều giật mình kinh sợ, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào La Chinh, miệng hơi mở ra, dường như không biết nên nói gì. “Nếu như ta là người do trại Nhật Nguyệt gì đó phái đến, các ngươi đã sớm là một đống thi thể rồi.” La Chinh điềm nhiên nói. Sau khi nói xong, hắn ném đống thương xuống đất.

Không ai lên tiếng trước sự giải thích của La Chinh.

Bọn họ cũng cảm thấy La Chinh nói có lý. Thực lực La Chinh thi triển ra quá mạnh, muốn giết bọn họ thì dễ như trở bàn tay. Cường giả như vậy căn bản không cần thiết phải giải thích gì với bọn họ!

Ánh mắt của những thôn dân vẫn không hề thân thiện, vẫn đầy vẻ thù địch. Trong lòng La Chinh buồn bực.

Nếu như không phải đây là lần đầu hắn đến Thần Vực, hắn mới lười giải thích với những thần dân này.

Nhưng trong lòng La Chinh cũng tự nhắc nhở bản thân. Đây là Thần Vực, không phải vũ trụ. Bước đầu tiên hắn cần làm, chính là dung nhập với thế giới này, quen thuộc thế giới này, không thể có bất cứ xung đột nào!

“Mọi người hãy tin tưởng hắn! Hắn không phải sát thủ do trại Nhật Nguyệt phái đến đâu!”

Lúc này, có một tiếng nói vang lên từ trong thôn. Người đến là một thanh niên tóc đen. Người thanh niên tóc đen này đeo một thanh kiếm dài ở eo, ánh mắt trầm tĩnh, là một võ giả Thần Biến Cảnh.

Người này là một võ giả trong thần dân sao? La Chinh thầm nghĩ.

Hắn không sợ thanh niên tóc đen này. Những thần dân kia không có tu vi gì, nhưng mỗi người đều sức lực rất mạnh, khiến La Chinh cảm thấy không quen. Bây giờ, khi thấy một võ giả Thần Biến Cảnh, hắn lại cảm thấy thân thiết hơn.

“Tiểu Ô, sao bây giờ ngươi mới đến?” Có thần dân tức giận hỏi.

Tiểu Ô cười ngượng ngùng, “Ta vẫn luôn ở đây, chỉ là không ra tay...”

“Suýt chút nữa là chúng ta bị người này giết chết rồi. Ngươi là võ giả duy nhất trong thôn, vậy mà lại trốn ở đằng sau, thực sự là làm mất mặt người thôn Mông Sơn.”

“Đúng đó, đúng đó, Tiểu Ô, ngươi còn không mau ra tay đi!”

Nghe thấy lời của tiểu Ô, những thần dân này lại càng tức giận.

Suýt chút nữa bị mình giết rồi...

Đột nhiên, La Chinh phát hiện những thần dân này rất khó giao lưu, rõ ràng là hắn đã nương tay, tại sao lại là suýt nữa bị giết rồi?

Tiểu Ô cũng đảo trắng mắt, rồi mới nói: “Ta không phải đối thủ của hắn, đừng nói là ta, sợ rằng cho dù là trại chủ của trại Nhật Nguyệt cũng chưa chắc đã thắng được hắn!”

Nhận xét của Tiểu Ô lại khiến các thần dân kinh ngạc.

Dù sao tiểu Ô cũng là võ giả mạnh nhất trong thôn, hắn chính là hy vọng duy nhất của thôn Mông Sơn. Vậy nên đương nhiên những thần dân này tin lời hắn nói.

Nhưng ngay cả trại chủ trại Nhật Nguyệt cũng không thể thắng được tên kia ư? Điều này có vẻ quá khoa trương rồi.

“Làm sao có thể!”

“Ta thấy thằng nhóc này chỉ xem như có chút thực lực, nhưng còn xa mới đến mức đó!”

“Tiểu Ô, ngươi sợ phải chiến đấu nên mới nói vậy sao?”

Tiểu Ô chớp chớp mắt, rồi mới nói tiếp: “Bởi vì hắn và trại chủ trại Nhật Nguyệt giống nhau, đều là võ giả chứng thần.”

“Võ giả chứng, chứng thần!”

“Giới Chủ Cảnh?”

“Hắn thực sự mạnh như vậy sao?”

Con ngươi những thần dân này lại trợn to, ánh mắt nhìn về phía La Chinh lại thêm vài phần sợ hãi, giống như trông thấy quái vật.

Ban đầu, La Chinh còn chưa hiểu, cái gì gọi là võ giả chứng thần?

Sau khi nghe thấy có người nhắc đến Giới Chủ Cảnh, hắn mới đột nhiên hiểu ra!

Tầng lớp mạnh nhất trong vũ trụ là Thiên Tôn, mà Thiên Tôn là do gánh vác số trời mà thành, thực ra bản chất chỉ là một danh hiệu mà thôi.

Nhưng thần trong vũ trụ lại vô cùng hiếm thấy, cho dù có, thì sau khi phong thần cũng sẽ được người của Khương gia đón đi từ vũ trụ. Đừng nói là người bình thường, cho dù là Giới Chủ cũng ít người biết được. Ví dụ như lần Hoa Thiên Mệnh phong thần, cũng chỉ có một bộ phận nhỏ người của Thiên Vị tộc biết.

Nhưng thần trong Thần Vực lại tương đối nhiều, không hề hiếm gặp.

Sau khi luyện tới Giới Chủ Cảnh, sinh linh cấp trung sẽ không phải chịu hạn chế của Thiên Đạo nữa, bọn họ sẽ muốn chứng thần đạo, đột phá Thần Cảnh. Cho nên Giới Chủ Cảnh chính là võ giả chứng thần.

“Ta nói đúng không?” Tiểu Ô mỉm cười với La Chinh, dường như đang muốn hắn xác nhận.



Thực ra, Tiểu Ô không nhìn thấu được tu vi của La Chinh. Hắn là võ giả Thần Biến Cảnh, chỉ có thể nhìn thấu được tu vi từ Thần Cực Cảnh trở xuống. Nhưng hắn không thể nhìn thấu được tu vi của La Chinh, lại không thể cảm nhận được “thế” đặc biệt của thần trên người La Chinh, nên dễ dàng đoán được tu vi của La Chinh là Giới Chủ Cảnh.

La Chinh hơi gật đầu, “Đúng, ta quả thực là một võ giả chứng thần.”

Tiểu Ô chắp tay hướng về phía La Chinh, “Vừa nãy là người thôn Mông Sơn chúng ta lỗ mãng rồi. Trước tiên, ta thay mặt mọi người tạ lỗi với ngươi, xin mời vào trong thôn.”

Lúc này, cậu bé vẫn luôn nấp phía sau mới xông ra, nói với Tiểu Ô: “Ca ca, hắn quả thực không phải người xấu do trại Nhật Nguyệt phái đến ư?” Đôi mắt tròn chớp chớp, lóe lên vẻ nghi hoặc. Cậu bé cảm thấy mình đã phải rất tốn công để lừa La Chinh đến đây, không ngờ lại biến thành một trò hề.

Tiểu Ô lại cốc đầu cậu nhóc: “Còn nói nữa, chuyện này là do ngươi gây ra! Nếu hắn thực sự là người do trại Nhật Nguyệt phái đến, ngươi đã sớm mất mạng rồi...”

Bầu không khí hòa hoãn lại, dường như thần dân cũng tin lời Tiểu Ô nói, ít nhất khi bọn họ nhìn về phía La Chinh thì đã không còn mang địch ý nữa.

Sau khi theo Tiểu Ô đi vào trong thôn, La Chinh được dẫn tới trong tòa lầu lớn nhất trong thôn.

Trung tâm tòa lầu này có một chậu than lớn, phía trên chậu than có treo một cái nồi lớn. Dường như trong nồi đang nấu gì đó, tỏa ra hương thịt đậm đà.

Ánh mắt La Chinh dừng lại trên ngọn lửa. Hắn không thể nhìn thấu quy tắc ẩn giấu trong ngọn lửa này.

Lại thấy những thanh gỗ đang đốt ẩn chứa ánh sáng của kim loại, đại khái cũng hiểu được, chắc hẳn đống gỗ để đốt này có thể là nguyên liệu cực kỳ trân quý trong vũ trụ.

Thảo nào, lúc Luyện Thần Tử trông thấy những vật liệu trong Tiên Phủ thì đều kích động không thôi. Những vật mà người bình thường của Thần Vực dùng đều không hề tầm thường khi đặt trong vũ trụ.

Nhưng có vẻ địa vị của võ giả chứng thần trong mắt những thần dân này rất cao. Ít nhất thì lúc này, mọi người đều tỏ ra vô cùng cung kính với La Chinh, mời hắn ngồi vào chỗ dành cho khách.

Lúc này Tiểu Ô mới hỏi: “Người bạn này là từ đâu tới? Tại sao lại tới thôn Mông Sơn?”

Trong vũ trụ, Tinh Vĩ đã sớm nhắc nhở La Chinh, việc giấu thân phận là điều cần thiết. Khi đi lại trong Thần Vực chỉ có thể bịa ra một thân phận giả.

“Tại hạ là La Thiên Hành, từ ngoại vực đến. Nhưng nói thật, lần này tiến vào Trường Không Vực bị lạc đường, lại vô ý đi vào một vườn rau...” La Chinh sắp xếp lại tin tức trong đầu, có gì nói nấy.

“Lạc đường trong Trường Không Vực...” Tiểu Ô sửng sốt, lộ vẻ không tin.