Bách Luyện Thành Thần

Chương 1744





Cực ác lão nhân thật sự không ngờ lại có thể gặp La Chinh ở chỗ này!

Rừng Lang Tuyền cách nơi này không xa, nhưng cũng cách đến ba vực. Có thể tình cờ gặp La Chinh ở thôn núi nhỏ phía bắc Trường Không Vực này, giờ phút này, Cực Ác lão nhân cũng không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa, chỉ có thể nói bản thân và La Chinh thật đúng là có duyên.

Người ông ta không muốn thấy nhất, ngoài Cố Bắc và mấy vị thánh nhân ra, có lẽ là La Chinh.

Để rời khỏi địa lao, ông ta đồng ý lập một lời thề tâm ma rất không công bằng với La Chinh. La Chinh nói gì ông ta phải nghe nấy, nếu như làm trái thì nhất định sẽ bị tâm ma cắn trả!

Sau khi khó khăn lắm mới rời khỏi địa lao, đương nhiên Cực Ác lão nhân hy vọng có thể đi xa hơn trên con đường thần đạo. Hiện tại, ông ta đã là thần cấp trung cao cấp, chỉ cần bước thêm một bước nữa là có thể trở thành thần cấp cao. Đến lúc đó, thực lực và địa vị của ông ta đều sẽ cao hơn một bậc. Cho dù là những thánh nhân kia muốn xuống tay với ông ta cũng sẽ phải kiêng dè ba phần.

Để ổn thỏa, tất nhiên ông ta sẽ không vi phạm lời thề tâm ma của mình. cho nên La Chinh vừa mở miệng, thân thể đang xoay đi của ông ta lập tức cứng đờ lại, sau đó ông ta từ từ quay đầu lại, cười khà khà: “Nhận ra, đương nhiên nhận ra.”

“Vậy là tốt rồi.” La Chinh gật đầu. “Ông vẫn còn nhớ thì hôm nay ở đây, ta có chuyện nhờ ông giúp đỡ.”

Trại chủ trại Nhật Nguyệt bên cạnh và đám thuộc hạ của gã liền trợn tròn mắt, địa vị của Cực Ác lão nhân trong lòng bọn họ cao đến mức nào?

Võ giả chứng thần này của thôn Mông Sơn lại là cọng hành nào? Sao dám nói năng như thế với Cực Ác lão nhân!

Mà Cực Ác lão nhân lại không giận không cáu, còn dùng vẻ mặt hiền lành cười “khà khà”, thái độ này khiến não của bọn họ xoay vòng vòng.

“Nếu như ngươi cần ta ra tay giúp đỡ thì đương nhiên là có thể. Nhưng ta cũng vừa mới trở về Trường Không Vực, có một số thứ muốn lấy. Trùng hợp là những thứ đó lại chôn giấu dưới thôn Mông Sơn này. Nếu không, ngươi bảo những thôn dân này tránh đi trước có được không?” Cực Ác lão nhân nói. Trong mắt ông ta, những thần dần này chỉ ngang với con kiến, nhưng nếu La Chinh ở chỗ này, thì tất nhiên phải có được sự đồng ý của La Chinh trước…

Những người dân thôn Mông Sơn thấy Cực Ác lão nhân đích thân tới thật thì đều vô cùng sợ hãi. Cực Ác lão nhân chính là ác thần trong truyền thuyết. Trong Trường Không Vực, nếu như đứa nhỏ nhà ai không nghe lời thì có một số người lớn sẽ dùng tên của ông ta để hù dọa đứa nhỏ nhà mình: “Nếu như không nghe lời nữa là Cực Ác lão nhân sẽ tới bắt con đi đấy!” Chỉ một câu này là có thể khiến đứa trẻ ngừng khóc.

Ác thần trong truyền thuyết xuất hiện ở đây rồi, thôn dân bọn họ đâu còn đường sống nào chứ? May mắn là phần lớn người dân thôn Mông Sơn đã đi tránh nạn trước, song chỉ sợ những thần dân còn lại sẽ phải gánh tai họa.

Nhưng mọi chuyện lại giống như La Chinh đã bảo đảm vậy. Những thần dân này đều không ngờ, Cực Ác lão nhân lại khách khí như thế với La Chinh, thế này làm sao xứng với hai chữ “cực ác”?

Thấy cảnh tượng hòa hợp này, bọn họ lại càng thêm kinh ngạc và suy đoán về lai lịch của La Chinh. Bây giờ Cực Ác lão nhân đưa ra những yêu cầu này, La Chinh mới thương lượng với các thần dần còn lại một hồi.

Nếu ý đồ của Cực Ác lão nhân không phải là đuổi người dân thôn Mông Sơn đi, mà chỉ muốn lấy lại đồ được chôn giấu ở chỗ này thì những người dân thôn Mông Sơn sẽ không chống đối như vậy…

Vì vậy, những thần dân còn lại rời khỏi thôn Mông Sơn trước, sát nhập với phần lớn thần dân đã tạm lánh đi. Sau đó, Cực Ác lão nhân ra lệnh cho trại chủ trại Nhật Nguyệt dẫn một nhóm võ giả canh giữ bên ngoài, lúc này hai người mới vào thôn!

“Ôi, ngọn núi này từng được gọi là Hắc Phong Lĩnh, là một trong số những sào huyệt năm đó của ta. Lúc đấy, Hắc Phong Lĩnh từng uy danh hiển hách khắp Trường Không Vực. Bây giờ, lại tới nông nỗi không ai biết tới.” Cực Ác lão nhân lắc đầu cảm thán với La Chinh.

Bảy mươi hai trại được ông lập ra năm đó giờ chỉ còn lại ba cái, hơn nữa trải qua nhiều năm tháng như vậy, đã sớm cảnh còn người mất. Sau khi trở lại Trường Không Vực, mỗi lần nghĩ thấy đều vô cùng khó chịu, nhưng lại không có ai để tâm sự.

La Chinh đi theo sau Cực Ác lão nhân, nghe vậy thì khẽ mỉm cười: “Nếu như tuổi thọ của thần là vô tận, vậy coi như Cực Ác lão nhân ông chỉ tổn thất một chút thời gian thôi. Đối với thần các ông, có lẽ thời gian là thứ không đáng tiền nhất nhỉ? Chỉ cần tốn một chút thời gian, là có thể sửa lại một số thứ, có cái gì không trở lại được chứ?”

La Chinh vừa dứt lời, thân hình Cực Ác lão nhân hơi dừng lại, quay đầu chăm chú nhìn La Chinh một cái, chậm rãi nói: “Nói rất đúng, nhưng hoàn cảnh của Thần Vực luôn thay đổi, không biết có còn cơ hội như năm đó hay không…”

Năm đó, Cực Ác lão nhân chỉ vừa mới bước vào cảnh giới thần cấp trung, muốn xưng bá Trường Không Vực vẫn còn hết sức khó khăn. Nhưng trùng hợp là khi đó, hai thế lực lớn trong Trường Không Vực đang đấu đá với nhau, không để ý đến khu vực phía bắc của Trường Không Vực này, nên mới để cho Cực Ác có thể nhanh chóng phát triển như vậy!

Nhưng bây giờ muốn tìm lại được cơ hội đó thì sợ là rất khó.

Ai ngờ La Chinh lại mỉm cười nói: “Hiện tại có một cơ hội lớn hơn nữa, ông không thấy được sao?”

“Cơ hội lớn hơn?” Cực Ác lão nhân hơi sững sỡ, nhìn chằm chằm La Chinh hồi lâu, trong mắt đột nhiên lóe sáng, dường như hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Ông ta đã biết thân phận của La Chinh, hắn là học trò của Cố Bắc, là con trai của La Tiêu.

Tuy Trường Không Vực chỉ là một vực nhỏ trong Thần Vực, nhưng Cực Ác lão nhân vẫn biết được những chuyện trên đảo nổi, còn có tranh chấp giữa các thánh nhân!

La Chinh đã bước vào Thần Vực, vậy nhất định là hắn có ý đồ gì to lớn. Mà La Chinh lại có hai vị thánh nhân làm hậu thuẫn, Cực Ác lão nhân tin tưởng, hắn có thể quật khởi với tốc độ nhanh nhất.

Nếu có thể đi theo La Chinh thì thật sự là một cơ hội rất lớn đối với Cực Ác lão nhân!

“Không được, không được, không được…” Cực Ác lão nhân lắc đầu như trống bỏi, lập tức phủ định ý nghĩ này.

Tuy La Chinh là người kế thừa của hai thánh nhân lớn, nhưng Cố Bắc đã biến mất nhiều kỷ nguyên thần, mà La Tiêu lại đang bên bờ sống chết!

Người La Chinh phải đối mặt là Mục Hải Cực, thậm chí là các Thánh Đường…

Tuy cơ hội trong đó không nhỏ, nhưng nguy hiểm cũng quá lớn. Người phụ nữ Thi Tiểu Xảo kia có tư cách để tham gia, nhưng Cực Ác lão nhân ông ta tham gia vào chỉ có thể trở thành vật hy sinh mà thôi!

Thấy phản ứng của Cực Ác lão nhân, La Chinh chỉ thản nhiên nói: “Tuổi thọ của thần là vô hạn, nhưng ông thật sự bằng lòng trải qua những năm tháng dài đằng đẵng một cách tầm thường ư?”

Cực Ác lão nhân cười khà khà: “Dù sao thế vẫn tốt hơn so với chết!”

Mặc dù Cực Ác lão nhân biết tiềm lực của tên nhóc La Chinh này là vô hạn. Sau này, chưa nói đến có thể thành thánh, nhưng chắc chắn hắn có thể tu thành thần cấp cao, thậm chí là đại viên mãn…

Nhưng không phải mỗi người đều có dũng khí chống lại thánh nhân!

Nếu thái độ của Cực Ác lão nhân đã như thế, La Chinh sẽ không miễn cưỡng. Hiện tại, hắn chỉ cần Cực Ác lão nhân giúp hắn ổn định trong Thần Vực là được.

Sau khi bước vào trung tâm ngọn núi ở thôn Mông Sơn, Cực Ác lão nhân bèn đưa tay vỗ trái vỗ phải ở trên mặt đất, lại cúi đầu tìm kiếm gì đó.

Lần này, ông ta tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng xác định được một địa điểm nào đó. Ngay sau đó, ông ta bước vài bước sang một bên dọc theo cái địa điểm đó, rồi đột nhiên đưa tay vỗ một cái trên đất!

Một cái thần văn cực lớn xuất hiện từ trong tay ông ta!

Thần văn này biến thành một mũi tên lớn, chậm rãi bò trên mặt đất!

“Cùm cụp!”

Lúc này, phía dưới thôn Mông Sơn bỗng truyền đến một âm thanh trầm đục, dường như ở sâu dưới lòng đất có cơ quan to lớn nào đó được mở ra.

Cực Ác lão nhân lộ vẻ vui mừng. Năm đó, “Phong Tuyệt Ky” được ông ta bố trí vẫn còn hiệu quả. Điều này chứng minh, ông ta rời đi nhiều năm như vậy, vẫn chưa ai có thể chạm vào thứ mà ông ta giấu ở phía dưới.

Nhưng sau khi ông ta mở “Phong Tuyệt Ky” ra, từ trong một gian lầu trong thôn Mông Sơn bỗng bùng lên một luồng khí thế mạnh mẽ, đồng thời còn có một tiếng cười cuồng ngạo truyền tới: “Ha ha ha, lão cẩu Cực Ác, ta đợi bảy kỷ nguyên thần, cuối cùng cũng đợi được ngươi trở lại rồi!”

Sau khi nghe thấy giọng nói kia, Cực Ác lập tức biến sắc!

Chân mày của La Chinh cũng nhíu chặt lại.