Bách Luyện Thành Thần

Chương 1745





Phong Tuyệt Ky được Cực Ác lão nhân bố trí khá khéo léo.

Phong Tuyệt Ky này một khi đã đóng chặt lại thì chỉ có một cơ hội để mở ra. Nếu thứ tự mở ra không đúng thì cả Phong Tuyệt Ky sẽ tự hủy diệt, những thứ liên quan đến Phong Tuyệt Ky đều sẽ bị hủy diệt cùng!

Năm đó, ông ta đã niêm phong một bảo vật cực kỳ quan trọng mà bản thân thu được vào trong đó, lại chôn cái này bên dưới Hắc Phong Lĩnh. Nếu như thật sự có người có ý đồ với bảo vật kia thì kết quả duy nhất chỉ là trắng tay.

Bảy kỷ nguyên thần đã trôi qua, sau khi Cực Ác lão nhân trở về thì việc đầu tiên chính là muốn lấy bảo vật này về. Có thể thấy, bảo vật này rất quan trọng với Cực Ác lão nhân.

Nhưng Cực Ác lão nhân lại không ngờ, trong Trường Không Vực còn có người chờ ông ta suốt bảy kỷ nguyên thần…

La Chinh vẫn luôn ở trong thôn Mông Sơn, nhưng lại không để ý thấy trong thôn có một nhân vật như vậy.

Có thể ẩn núp trong thôn Mông Sơn, hoàn toàn tránh được thần thức nhạy bén của La Chinh, và đến bây giờ mới lộ diện, chắc chắn thực lực của người này còn hơn cả Cực Ác lão nhân!

Theo tiếng một “két” vang lên, cửa một gian phòng trong thôn Mông Sơn bị mở ra, có một người đi ra từ trong đó. Người này có thân hình gầy, mặt như quan ngọc, tay cầm một cái quạt lông lung linh, khóe môi nhếch lên một nụ cười kiêu căng, vừa đi vừa cười nói thản nhiên: “Thật ra, ta không ngờ lão cẩu Cực Ác ngươi còn có ngày trở về. Phong Tuyệt Ky này thật sự rất khéo léo. Ta nghiên cứu nhiều năm như vậy, thậm chí còn mời người dùng thần đạo Thời Gian giam giữ Phong Tuyệt Ky, muốn kích hoạt Phong Tuyệt Ky, sau đó lấy thứ kia ra. Đáng tiếc, ta vẫn không dám mạo hiểm vì sợ sẽ phá hủy Phong Tuyệt Ky. Chỉ có thể mòn mỏi mà chờ ở nơi này! Cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi!”

Trên mặt Cực Ác lão nhân bao phủ một tầng sương lạnh, đôi mắt to bằng hạt đậu tương gắt gao nhìn chằm chằm vào người nọ, trong miệng thốt ra từng chữ: “Ân Nguyên Tử! Ngươi đúng là kiên nhẫn thật đấy!”

Thấy sắc mặt của Cực Ác lão nhân, Ân Nguyên Tử càng cười tươi rói: “Đó là đương nhiên! Vì món đồ kia, có mất nhiều thời gian hơn nữa ta cũng chờ được, bảy kỷ nguyên thần đã tính là gì? Bảy mươi kỷ nguyên thần ta cũng có thể chờ!”

Ân Nguyên Tử nói rồi, lại hờ hững liếc nhìn La Chinh ở phía sau Cực Ác lão nhân: “Nhưng ta lại thấy lạ, tên nhóc tên là La Thiên Hành này từ đâu tới vậy? Trong số các võ giả chứng thần, hắn cực kỳ xuất sắc, chẳng lẽ là đến từ một nhà quyền thế của đảo nổi nào đó?”

La Chinh hơi nhíu mày lại, không nói lời nào. Ân Nguyên Tử này biết hắn là La Thiên Hành, như vậy nhất định ông ta đã ẩn núp ở đây vài ngày. Hơn nữa mấy ngày này, nhất định người này đã quan sát hắn trong bóng tối. Cảm giác này khiến La Chinh khá khó chịu.

Trong mắt Ân Nguyên Tử, chỉ có nhà quyền thế trên đảo nổi mới có thể đào tạo ra võ giả chứng thần mạnh thế này!

Nếu như nhìn vào bối cảnh, La Chinh thật sự được coi là con cháu của nhà quyền thế trên đảo nổi. Dù sao, La gia đã từng ở trên biển Thời Gian, cũng từng có một hòn đảo nổi, hơn nữa thứ hạng đảo nổi của La gia còn khá cao. Đáng tiếc, từ sau khi La Tiêu suy yếu, hòn đảo nổi kia đã bị gia tộc khác chiếm giữ, kể cả đồ đệ và người liên quan trên đảo nổi cũng bị đuổi đi.

Cực Ác lão nhân đâu có tâm tình giải thích gì với Ân Nguyên Tử. Ông ta đã mở Phong Tuyệt Ky ra, trong đầu bèn nhanh chóng suy tính. Tu vi của ông ta ngang với Ân Tử Nguyên, nhưng bản thân bị nhốt ở trong địa lao nhiều năm như vậy, tuy tu vi vẫn còn, song chỉ sợ thực lực đã giảm đi!

Mà Ân Nguyên Tử này tuy cũng là thần cấp trung, nhưng chắc chắn những năm gần đây đã có tiến bộ không nhỏ. Dưới sự so sánh một tiến một lùi này, chắc chắn thực lực của hai người đã có sự chênh lệch không nhỏ.

“Quả thật là có kiên nhẫn, nhưng không biết… ngươi có thực lực này hay không!” Cực Ác lão nhân lặng lẽ chuẩn bị, hai chân đột nhiên đạp một cái, theo từng làn khói đen lượn lờ, cả người giống như biến thành một bóng người hư ảo.

“Đạo Cực Ác!”

Những làn khói màu đen kia lượn lờ một hồi, mái tóc vốn trắng như cước của Cực Ác lão nhân liền trở nên đen nhánh, mà cả người cũng càng lộ vẻ hung ác. Những nếp nhăn trên mặt giống như bị dao cắt ra, từ hai tay ông ta lại ngưng kết ra ảo ảnh hai móng vuốt ác quỷ. Cực Ác lão nhân dùng tốc độ cực nhanh tấn công về phía Ân Nguyên Tử.

Cực Ác lão nhân không cao, còn thấp hơn một cái đầu so với La Chinh. Bởi vì già rồi nên dáng người lại càng nhỏ gầy. Nhưng xét cho cùng ông ta vẫn là một vị thần, một khi đã ra ta thì đó chính là chiêu thức trí mạng.

Đôi vuốt ác quỷ được ngưng tụ ra kia liền cào xuống đầu Ấn Nguyên Tử!

Thế tấn công này thật sự vô cùng sắc bén. Từ góc độ của La Chinh, nhìn qua thì một nhát cào này của Cực Ác lão nhân có thể tầm thường, nhưng uy lực ẩn chứa trong đó lại khiến hắn kinh hãi. Ít nhất với thực lực hiện tại của La Chinh, hắn tuyệt đối không tiếp được một chiêu này.

Dường như Ân Nguyên Tử khá quen thuộc với Cực Ác lão nhân, cũng biết một chiêu này của Cực Ác lão nhân rất lợi hại. Ông ta không hề nghênh đón mà lùi lại phía sau, vừa lùi vừa nhẹ nhàng vung cái quạt cầm trong tay kia lên, cả người liền trở nên vô cùng linh hoạt. Thân hình ông ta di chuyển kéo ra từng bóng dáng chớp nhoáng, dễ dàng tránh được một trảo này của Cực Ác lão nhân.

Hai vị thần này đánh nhau, La Chinh cũng không dám đứng “hóng hớt”, chỉ sợ hơi vô ý sẽ rước vạ cho bản thân. Hắn lặng lẽ lui về phía sau rồi nhảy lên mái nhà bên cạnh. Ngay sau đó, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng sụp đổ ầm ầm của từng gian phòng trong thôn Mông Sơn. Bề mặt của sườn núi này cũng không ngừng lộ ra vết nứt, mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ.

Trong lòng La Chinh lại cảm thấy may mắn. May mắn vì lúc trước các thôn dân của thôn Mông Sơn đã rời khỏi. Nếu không, khi hai vị thần đánh nhau, chỉ sợ những thôn dân kia cũng gặp họa.

Trong vũ trụ, hắn từng thấy thần đánh nhau, khi đó có thể nói là hủy thiên diệt địa, mạnh hơn sức mạnh của Thiên Tôn gấp trăm lần. Nhưng hiện tại, hai vị thần đang đánh nhau cũng mới chỉ phá hủy một ngọn núi mà thôi, giới hạn của Thần Vực với sức mạnh quả thực vô cùng lớn…

Quạt lông trong tay Ân Nguyên Tử vừa giống đao vừa giống khiên, không chỉ có thể cản được móng vuốt của Cực Ác lão nhân, mà còn có thể chém ra một quạt mỗi khi bắt được sơ hở của Cực Ác lão nhân.

Trong cái quạt lông nhìn như nhẹ bẫng đó ngưng kết một luồng thế hùng mạnh, sau đó biến thành một mũi nhọn sắc bén chém về phía Cực Ác lão nhân. Tốc độ của mũi nhọn này vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Có mấy lần Cực Ác lão nhân không thể tránh được, trên người lập tức có thêm một vết thương sâu thấy rõ xương!

Ân Nguyên Tử lại càng cười đắc ý hơn. Năm đó, ông ta bị Cực Ác lão nhân bỏ đá xuống giếng, rơi vào kết cục thê thảm. Sau khi lặng lẽ ẩn núp bảy kỷ nguyên thần, hiện tại không chỉ báo được thù, mà nghĩ đến món đồ quan trọng kia sẽ vào tay mình, trong lòng ông ta càng thêm hả hê.

Lần này, La Chinh cũng cảm thấy rất rối rắm. Hắn gặp được Cực Ác lão nhân ở Thần Vực, vốn định nhờ ông ta giúp mình một tay. Không ngờ Cực Ác lão nhân vừa mới trở về Trường Không Vực thì đã gặp phải một kẻ thù lợi hại thế này…

Mức độ chiến đấu kiểu này, với thực lực hiện tại của La Chinh thì ngay cả xem cuộc vui cũng rất nguy hiểm, càng đừng nói tới việc tiến lên giúp. Hiện tại, lựa chọn sáng suốt nhất của hắn là nên rời đi!

“Khà khà, lão cẩu Cực Ác, năm đó khi ngươi cướp vận may của ta, ngươi không nghĩ sẽ có hôm nay đúng không?”

Ân Nguyên Tử chợt lóe, lại tránh được một trảo của Cực Ác lão nhân, sau đó lại vẫy chiếc quạt lông kia, đập thật mạnh về phía Cực Ác lão nhân lần nữa!

“Ầm!”

Thân hình gầy yếu của Cực Ác lão nhân đột nhiên đập vào thôn Mông Sơn. Vốn dĩ, ngọn núi nhỏ này đã đầy vết nứt, giờ phút này nó bèn ầm ầm sụp đổ. Ngọn núi nhỏ ở thôn Mông Sơn này là rỗng ruột!

Sau khi ngọn núi nhỏ này sụp đổ, đương nhiên phòng ốc trên núi cũng nhanh chóng rơi xuống. Bên dưới là một cái hang động lớn, ngay cả La Chinh cũng bị rơi vào đó.

La Chinh vừa rơi vừa thấy buồn rầu. Không thể phi hành trong Thần Vực quả thật là khá bất tiện!

Giờ phút này, những võ giả của trại Nhật Nguyệt đang canh giữ ngoài thôn Mông Sơn cũng trợn mắt há hốc mồm. Cực Ác lão nhân không cho bọn họ tiến vào thôn Mông Sơn, bọn họ nào dám bước vào một bước? Nhưng rốt cuộc trong thôn Mông Sơn đã xảy ra chuyện gì, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.