Bách Luyện Thành Thần

Chương 1747





Sau khi Cực Ác lão nhân chịu đòn này thì đã hấp hối.

Sức mạnh ẩn chứa trong đòn này vẫn đang không ngừng tàn phá thân thể, khiến nửa người ông ta không thể động đậy nổi.

Ân Nguyên Tử cười nhạt, từ từ đi về phía Cực Ác lão nhân: “Là một vị thần, đôi khi cần phải biết cách từ bỏ! Năm đó, không phải là ta không có cơ hội giành được thứ này. Ngươi có biết tại sao ta lại nhường ngươi đi trước một bước không?”

Cực Ác lão nhân bị ghim trên vách đá, trừng mắt nhìn Ân Nguyên Tử, nhưng không nói gì.

“Bởi vì ta biết sẽ chọc đến Cố Bắc. Lấy đồ trong tay thánh nhân, không phải là muốn chết hay sao?” Ân Nguyên Tử đắc ý cười, “Cho nên ta quyết đoán từ bỏ, thứ đó mới rơi vào tay ngươi. Ngươi chẳng qua chỉ là con dê thế mạng mà thôi. Bảy kỷ nguyên thần... Thời gian đó quả thực có chút dài, nhưng tuổi thọ của chúng ta là vô hạn, chút thời gian đó có là gì? Ha ha ha ha...”

Ân Nguyên Tử cười lớn, âm thanh đó không ngừng vang vọng trong hang động khiến đất đá xung quanh không ngừng rơi xuống, tạo ra tiếng động rào rào. La Chinh bị âm thanh này làm cho đau cả tai, choáng váng đầu óc.

Thấy Cực Ác lão nhân không nói lời nào, Ân Nguyên Tử không vui, sau đó thở dài một hơi, tay phải lại hóa thành đao, chém lên vai Cực Ác lão nhân.

Mặc dù Cực Ác lão nhân không nói gì, nhưng đối mặt với đòn tấn công của Ân Nguyên Tử, ông ta cũng không muốn ngồi im chờ chết. Ông ta giơ cao móng vuốt ác quỷ bên tay trái lên đỡ.

Nhưng Cực Ác lão nhân chỉ đang giãy chết mà thôi. Ân Nguyên Tử lật tay, đánh tan móng vuốt ác quỷ trên tay trái của Cực Ác lão nhân. Tiếng xương cốt vỡ tan lại truyền đến, hai tay Cực Ác lão nhân mềm oặt rơi xuống một bên, không còn năng lực phản kháng.

Lúc này, Cực Ác lão nhân cảm thấy thật thê lương.

Năm đó, vì thứ kia mà Cực Ác lão nhân đã liều toàn bộ gia sản của mình, khiến cả Trường Không Vực chấn động. Chính vì thế mà còn suýt mất mạng, cuối cùng cũng lấy được vật kia về tay. Nhưng ông ta lại bị Cố Bắc bắt lại. “Bắc Thánh” - người nhân từ nhất trong số các thánh nhân, đã tha mạng cho ông ta, rồi giam ông ta trong ngục của Tiên Phủ.

Thời gian giam giữ kéo dài đến bảy kỷ nguyên thần. Thế sự xoay vần, trong Trường Không Vực đã thay hình đổi dạng. Ông ta không thể ngờ có người vẫn còn nhớ chuyện năm đó, vẫn nhớ đến thứ đó.

Khi cảm thấy không còn hy vọng gì nữa, Cực Ác lão nhân lại trông thấy La Chinh đang ở một bên khác của hang động. Lúc này, nửa người La Chinh đã chui ra, hắn không nhìn ông ta, mà đang đánh giá Phong Tuyệt Ky do ông ta bố trí.

Ánh mắt của La Chinh đã gợi lên sự tò mò của Cực Ác lão nhân. Ông ta nhìn theo ánh mắt của La Chinh mới thấy vết rạn trên Phong Tuyệt Ky đang càng lúc càng nhiều.

Tần suất nhấp nháy của một đốm sáng trong quả cầu cũng càng lúc càng nhanh.

“Thứ đó... đã nở rồi?”

Tim Cực Ác lão nhân lập tức đập điên cuồng.

Thứ đó đã được cất giữ vài kỷ nguyên thần rồi, tại sao có thể nở chứ? Mà lại nở vào đúng lúc này?

Không đúng! Thứ đó vô cùng khôn ngoan, nhất định là sau khi nở ra nó đã biết sự lợi hại của Phong Tuyệt Ky nên không dám phá vỡ quả cầu này. Bởi vì nó biết, một khi phá vỡ quả cầu này từ bên trong thì chắc chắn sẽ bị Phong Diệt Trầm Sát Kiếm xung quanh quả cầu tiêu diệt.

Nhưng vừa rồi ông ta đã mở Phong Tuyệt Ky ra, nên thứ này mới bắt đầu phá vỏ ra ngoài.

Vết rạn trên quả cầu càng lúc càng nhiều. Âm thanh đùng đoàng càng lúc càng lớn. Ân Nguyên Tử đang muốn ra tay kết thúc tính mạng Cực Ác lão nhân thì đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới tiếng động kỳ lạ. Ông ta vừa quay đầu lại thì quả cầu đã vỡ tan, một thứ gì đó chui ra từ bên trong rồi bổ nhào về phía Ân Nguyên Tử với tốc độ cực kỳ nhanh.

Phản ứng của Ân Nguyên Tử cũng không chậm. Ông ta đột nhiên xoay người sang một bên, dùng chiếc quạt trong tay đánh về phía vật kia.

Nhưng vật kia linh hoạt dị thường, nó bò lên theo chiếc quạt rồi bám vào cánh tay của Ân Nguyên Tử.

Lúc này, ở cách đó không xa, La Chinh mới nhìn rõ, hóa ra thứ này là một con chuột có vẻ ngoài kỳ quái. Con chuột này chỉ có kích thước bằng một bàn tay, phần đầu vô cùng nhọn, còn có đôi răng nanh dài, trên đuôi còn có một đốm sáng nhỏ, không ngừng nhấp nháy.



Sau khi con chuột bổ nhào lên cánh tay Ân Nguyên Tử, nó đột nhiên chui vào trong cánh tay ông ta.

Thân thể của thần mạnh hơn Giới Chủ nhiều. Cho dù Ân Nguyên Tử không phải là võ giả luyện thể nhưng thân thể ông ta cũng không phải thứ mà võ giả bình thường có thể so sánh được. Hơn nữa, sau khi Ân Nguyên Tử dùng chiếc quạt trong tay gọi “quỷ hỉ nộ vô thường” tới, thân thể ông ta lại được đề cao thêm một bậc.

Nhưng con chuột này lại chui vào dễ dàng giống như chui vào bùn nhão vậy. Dường như nó không gặp trở ngại gì quá lớn để chui qua da thịt Ân Nguyên Tử. Nó không ngừng bò lên dọc theo cánh tay ông ta, trên cánh tay Ân Nguyên Tử có một vật phình to cỡ nắm tay đang di chuyển nhanh chóng.

Ân Nguyên Tử lo lắng, trong mắt lóe lên vẻ độc ác. Tay phải liền điểm vào chỗ phình lên trên cánh tay trái.

“Phụt!”

Một lực ngầm sắc bén bắn ra theo đầu ngón tay, trên cánh tay ông ta xuất hiện một lỗ thủng đẫm máu. Nhưng con chuột kỳ quái kia lại không bị thương chút nào, vẫn không ngừng di động trên cánh tay ông ta.

Sau đó, Ân Nguyên Tử lại điểm thêm vài lần, mỗi lần đều để lại một lỗ máu trên cánh tay, nhưng lần nào cũng chậm một nhịp. Cuối cùng, con chuột này di chuyển đến vai ông ta, chui vào trong ngũ tạng của ông ta.

Sắc mặt của Ân Nguyên Tử đã cực kỳ méo mó, lộ rõ vẻ khủng hoảng.

Với tư cách là thần, cho dù lục phủ ngũ tạng bị khoét rỗng cũng sẽ không chết. Thần có hai điểm trí mạng, một là đan điền, hai là linh hồn.

Chỗ lợi hại nhất của con chuột này chính là có thể ăn thế giới trong cơ thể của đối phương, đồng thời phá hoại thân thể võ giả với tốc độ cực kỳ nhanh.

Nếu như thế giới trong cơ thể của Ân Nguyên Tử bị phá hủy, đồng nghĩa với việc ông ta sẽ trở thành phế nhân.

Nghĩ đến đây, Ân Nguyên Tử cắn chặt răng, cố gắng nhịn xuống đau đớn do con chuột đi lại trong lục phủ ngũ tạng truyền tới, thò tay ra liên tiếp điểm vài lần trên ngực mình.

“Phụt, phụt, phụt, phụt...”

Sau khi điểm mạnh vài lần, trên ngực ông ta xuất hiện một loạt lỗ máu, ngay cả tim của Ân Nguyên Tử cũng bị xuyên thủng, máu tươi mất khống chế phụt ra.

Nhưng con chuột trong cơ thể ông ta vẫn linh hoạt dị thường, không ngừng chui sâu vào trong cơ thể, rồi nhanh chóng chui vào trong bụng ông ta.

Ngay lập tức, Ân Nguyên Tử cảm nhận được từ đan điền truyền đến cảm giác tê liệt, cả người run cầm cập, ngã nhào ra đất, run rẩy mất khống chế.

Cảnh tượng này chỉ diễn ra trong thời gian hai ba nhịp thở. La Chinh và Cực Ác lão nhân thấy vậy đều không nhịn được mà hít vào một hơi thật sâu.

Rốt cuộc đó là giống chuột gì, sao lại lợi hại như vậy?

Không lâu sau, đột nhiên La Chinh nhìn thấy bụng Ân Nguyên Tử có vật lồi lên, kèm theo một đống máu tươi bắn ra. Con chuột đó chui ra từ trong bụng Ân Nguyên Tử, vẫy nhẹ cái đầu nhỏ, một âm thanh đinh đang vang lên, một thứ xanh thẫm phun ra từ trong miệng con chuột, rơi trên mặt đất.

Thứ đó giống như một viên ngọc hình bát giác, lấp lóe ánh sáng màu xanh lá cây, phát ra một luồng “thế” độc đáo. Lúc này La Chinh mới kịp nhận ra, đó chính là thần cách của Ân Nguyên Tử.

Thần cách vốn vô cùng cứng rắn. Về lý thuyết thì gần như không thể phá vỡ. Con chuột này cũng không thể nuốt được, nhưng nó có thể lấy thần cách từ thế giới trong cơ thể ra ngoài.

Sau khi nôn thần cách ra, con chuột trừng đôi mắt lớn như đậu tương, lóe lên ánh sáng âm u, đánh giá La Chinh.

Có vẻ con chuột này cảm nhận được La Chinh chỉ có tu vi Giới Chủ, nên bèn kêu lên hai tiếng “chít chít”, rồi xoay người, bổ nhào về phía Cực Ác lão nhân.