Chỉ có thể trợn mắt nhìn con chuột nhào về phía mình, chui đầu vào trong bụng ông ta.
Con chuột này vô cùng thông minh. Dường như nó biết được Cực Ác lão nhân không thể phản kháng nên càng không thêm kiêng nể gì. Nó chỉ chui nửa người vào trong cơ thể Cực Ác lão nhân, tham lam hấp thụ chân nguyên từ thế giới trong cơ thể. Cái đuôi dài vẫn ở bên ngoài, phát ra từng đốm sáng màu vàng.
Phản ứng của Cực Ác lão nhân và Ân Nguyên Tử gần như là giống nhau, đều trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy, co giật mất kiểm soát.
Không lâu sau, cùng với một đống máu bắn ra, một cái thần cách màu đen bị nó ngậm ra, rơi “đinh” một tiếng trên mặt đất.
Đó là vì Cực Ác lão nhân dựa vào thần cách phong bế thế giới trong cơ thể, ảnh hưởng đến con chuột này cắn nuốt sinh linh của thế giới trong cơ thể. Thế nên nó bèn lôi thẳng thần cách từ thế giới trong cơ thể Cực Ác lão nhân ra ngoài.
Sau khi rứt thần cách ra ngoài, nó lại chui đầu vào trong cơ thể Cực Ác lão nhân, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt.
La Chinh đâu ngờ “bảo vật” mà Cực Ác lão nhân nói lại là hung vật cỡ này?
Đợi đến sau khi con chuột cắn nuốt xong Cực Ác lão nhân, sợ rằng người gặp họa tiếp theo chính là La Chinh. Mặc dù La Chinh có áo đồng tâm bảo vệ, thân thể cũng vô cùng cứng rắn, nhưng không biết có chặn được con chuột kỳ dị này không.
Sau khi hắn chui từ trong đống đất đá ra, chỉ bất lực nhìn Cực Ác lão nhân một cái. Cực Ác lão nhân nhắm hai mắt, e là không giữ được thân thể nữa rồi.
Hắn và Cực Ác lão nhân không thân không quen, cũng chẳng phải bạn bè gì, nhưng quả thực cái chết thê thảm như thế khiến La Chinh có chút thương xót, cho dù cái chết của Cực Ác lão nhân với La Chinh không có bất cứ quan hệ nhân quả nào.
Người này là thần trong Thần Vực, cộng thêm ông ta đã phát lời thề tâm ma, có thể mang đến trợ giúp nhất định cho hắn. Thậm chí chỉ cần chỉ điểm một chút, có lẽ con đường trong Thần Vực của hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cái đuôi lộ ra ngoài của con chuột vẫn đang không ngừng lắc lư. Nhân lúc con chuột còn đang cắn nuốt đan điền của Cực Ác lão nhân, La Chinh cẩn thận đi về bên kia của hang động.
Vì không thể bay trên không nên muốn rời khỏi hang động này vẫn tương đối khó khăn. Nhưng lúc nãy La Chinh có chú ý tới bên cạnh hòn đá kỳ lạ nhô lên ở bên trái hang động có một hang nhỏ, có lẽ đó chính là con đường thoát khỏi hang động này.
Nhưng La Chinh vừa mới đi được nửa đường, đột nhiên hắn cảm nhận được từ phía sau truyền đến một luồng uy áp linh hồn cực mạnh. Có một linh hồn cực mạnh lao về phía hắn, sau đó lập tức chui vào trong đầu hắn.
Linh hồn kia chui vào trong đầu La Chinh, nói: “Không ngờ con chuột Thạch Lẫm này lại nở ra sớm thế, còn cắn nuốt thế giới trong cơ thể của ta, làm phí mất một thân tu vi của ra! Nhãi con, hôm nay chỉ vì bị ép nên ta mới phải đoạt xác! Thân thể này của ngươi không tệ, cho ta xin nhé!”
Sau khi Ân Nguyên Tử bị chuột Thạch Lẫm cắn nuốt đan điền, thân thể cũng bị hủy, nhưng linh hồn của ông ta lại không bị thương. Ngay từ đầu, Ân Nguyên Tử đã chú ý đến thiên phú không tầm thường của La Chinh. Sau khi chỉ còn lại một linh hồn, đương nhiên ông ta nghĩ đến việc cướp lấy thân xác của La Chinh. La Chinh chỉ là Giới Chủ Cảnh nhỏ nhoi, nhiều lắm chỉ luyện đến Hoàng Kim Chiến Hồn, đối với Ân Nguyên Tử mà nói thì dễ như ăn kẹo.
Trong đầu, linh hồn Ân Nguyên Tử xông lên giết La Chinh, đương nhiên khiến La Chinh cảm thấy kinh hãi.
Mặc dù sau khi nuốt Đoạn Tình Đan, linh hồn của La Chinh có tiến bộ lớn, nhưng Ân Nguyên Tử là thần cấp trung, linh hồn mạnh đến mức nào? Thực lực của người này vượt xa ba đồ đệ của Mục Hải Cực, cấp bậc linh hồn lại càng cao hơn!
Trong lúc cấp bách, bên ngoài linh hồn của La Chinh lập tức xuất hiện từng thanh kiếm nhỏ màu vàng, từng luồng khí sắc bén vô hình dâng lên trong đầu, bắn về phía Ân Nguyên Tử.
“Vèo vèo vèo vèo…”
Cấp độ linh hồn của Ân Nguyên Tử thực sự rất mạnh. Linh hồn của ông ta đã chạm đến cấp bậc mà La Chinh không thể tưởng tượng được. Sau khi ông ta chui vào đầu La Chinh thì vội vàng muốn bóp chết linh hồn La Chinh, chiếm cứ thân thể hắn, không coi La Chinh ra gì.
Nhưng trong linh hồn La Chinh lại bắn ra luồng khí sắc bén, giống như từng thanh kiếm nhỏ vô hình. Nếu như là Hoàng Kim Chiến Hồn bình thường thì sợ rằng đã lập tức bị đâm thủng khi đối mặt với những thanh kiếm nhỏ vô hình này. Nhưng nó lại chỉ lưu lại từng vết cắt nho nhỏ trên bề mặt linh hồn của Ân Nguyên Tử.
Cho dù như vậy cũng khiến cho Ân Nguyên Tử cực kỳ hoảng sợ. Ông ta chưa từng nghĩ tới uy áp linh hồn mà La Chinh phóng ra có thể sắc bén như vậy. Hơn nữa, linh hồn bị thương sẽ gây ra đau đớn dữ dội nhất, sắc mặt Ân Nguyên Tử lập tức méo mó.
“Đến nước này rồi mà vẫn còn chống cự! Giới Chủ Cảnh nhỏ nhoi lại tu luyện linh hồn đến cảnh giới này, xem ra ngươi nhất định đến từ một nhà quyền thế nào đó. Ta sẽ cắn nuốt ký ức của ngươi, thay thế linh hồn ngươi. Nếu cuộc đời này ngươi còn điều gì tiếc nuối thì để ta hoàn thành thay cho nhé, ha ha ha..”
Những thanh kiếm sắc bén do uy áp linh hồn hình thành không thể gây ra vết thương trí mạng cho Ân Nguyên Tử. Ông ta chống đỡ uy áp linh hồn này mà tiến lên, rồi bất ngờ thò tay ra, đôi tay lập tức hóa thành cặp móng vuốt khổng lồ, chộp về phía linh hồn La Chinh.
“Đại pháp Nhiếp Hồn Thủ Ức!”
Khoảnh khắc khi cặp móng vuốt khổng lồ kia chộp về linh hồn La Chinh, đột nhiên nó trở nên méo mó, rồi tạo thành cái lồng giam hình tròn, bao vây lấy linh hồn La Chinh.
Thông thường, đoạt xác chỉ là giết chết linh hồn của đối phương, để linh hồn của bản thân chiếm cứ thể xác của đối phương.
Nhưng lúc này, Ân Nguyên Tử không chỉ muốn chiếm cứ thân thể La Chinh mà còn muốn rút ký ức bên trong linh hồn của hắn ra. Như thế, ông ta có thể thay thế hoàn toàn La Chinh.
La Chinh không ngừng phóng ra uy áp linh hồn, muốn chui ra khỏi chiếc lồng giam do đôi tay hóa thành, nhưng xông trái xông phải vẫn không thể phá được chiếc lồng hình tròn này. Hắn lộ vẻ nóng nảy, nếu như bản thân thực sự bị thay thế sẽ gây ra hậu quả khó lường.
Hắn không chỉ không thể phá được chiếc lồng, mà linh hồn cũng càng lúc càng khó dao động. Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đang kìm hãm linh hồn hắn, đồng thời điên cuồng đọc ký ức của hắn
“Ngươi, ngươi... là con trai La Tiêu?”
Sau khi đọc được một phần ký ức của La Chinh, linh hồn của Ân Nguyên Tử hơi sửng sốt, rồi lập tức tỏ vẻ vui mừng. Nếu như La Chinh thực sự là con trai của thánh nhân, vậy chắc chắn là hắn đã giành được truyền thừa của La Tiêu. Nếu như thằng nhóc này có nắm giữ bí mật của thánh nhân thì hắn quả thật là một món báu vật đối với ông ta.
Nếu ông ta biết thân phận của La Chinh sớm, hắn tình nguyện từ bỏ thân thể của mình để đoạt xác La Chinh.
Nhưng trong lúc Ân Nguyên Tử đọc ký ức của La Chinh, linh hồn của Cực Ác lão nhân cũng bắn ra khỏi đầu. Sau khi linh hồn này rời khỏi cơ thể thì bèn bắn về phía đầu La Chinh.
“Ân Nguyên Tử, ta và ngươi không chết không thôi!”
Cực Ác lão nhân vừa mới trở về đã bị Ân Nguyên Tử hại thê thảm như thế. Đan điền và thân thể ông ta đều bị chuột Thạch Lẫm phá hủy. Bây giờ linh hồn rời khỏi cơ thể, lại muốn tìm Ân Nguyên Tử báo thù.
Đương nhiên, linh hồn của Cực Ác lão nhân không hề yếu. Sau khi chui vào trong đầu La Chinh, ông ta bèn lao thẳng đến chỗ linh hồn Ân Nguyên Tử, không hề do dự chút nào. Linh hồn của hai vị thần cấp trung hùng hổ lao vào nhau.
Bởi vì Cực Ác lão nhân lao vào, Ân Nguyên Tử buộc phải ngừng lại để đối phó với ông ta, La Chinh lập tức có thời gian trống. Hắn nắm bắt cơ hội này, muốn thoát khỏi chiếc lồng do đôi tay của Ân Nguyên Tử tạo thành.