Bách Luyện Thành Thần

Chương 1749



Sau khi nhặt lại được một mạng, tâm trạng La Chinh xao động không thôi.

Hắn không ngờ có thể suýt mất mạng ở thôn nhỏ này. Nếu như không phải vào lúc quan trọng nhất, Cực Ác lão nhân xông vào trong đầu hắn tìm Ân Nguyên Tử thì sợ rằng hắn đã bị rút hồn luyện phách rồi!

Sau khi rời khỏi vũ trụ, mất đi sự trợ giúp của cha, hắn không còn nhiều vận may thần kỳ nữa, nơi nào của Thần Vực cũng hung hiểm.

Linh hồn Cực Ác lão nhân và Ân Nguyên Tử lại đấu với nhau trong đầu La Chinh, khó có thể tách ra.

Cho dù là thần thì việc tu luyện linh hồn cũng không hề dễ dàng.

Trong thời gian Cực Ác lão nhân bị bắt giam, tu vi của Ân Nguyên Tử tăng tiến không ít. Quả thực, Cực Ác lão nhân không phải đối thủ của ông ta. Nhưng dường như linh hồn ông ta lại chưa đề cao lên chút nào.

Hai vị thần đánh nhau trong đầu La Chinh, lại có thể hòa nhau.

Bây giờ Cực Ác lão nhân đã đỏ mắt, cho dù bản thân có chết cũng phải kéo Ân Nguyên Tử chết cùng. Nhưng Ân Nguyên Tử đợi bao nhiêu năm như vậy, sao có thể muốn chết cùng với Cực Ác lão nhân?

“Dừng, dừng tay...” Ân Nguyên Tử tranh thủ khe hở gào lên: “Ngươi có biết thằng nhóc này là ai không?”

Cực Ác lão nhân không thèm để ý đến lời của ông ta. Sắc mặt Cực Ác lão nhân lộ vẻ điên cuồng, bề mặt linh hồn ảo hóa ra vô số gai ngọn, đâm về Ân Nguyên Tử.

“Đó là con trai của thánh nhân, trong linh hồn hắn có chứa bí mật cực lớn. Sau khi ta nhiếp hồn rút ký ức của hắn ra, ta có thể chia cho ngươi. Sau này, ngươi có thể tự tạo một cơ thể lợi hại...” Ân Nguyên Tử vừa tránh né vừa nói.”

“Hừ, những gì ngươi nói ta đều biết, nhưng ta làm sao tin có thể tin được kẻ mưu mô như ngươi? Hôm nay, ta và ngươi không chết không ngừng! Ta nhất định khiến ngươi hồn phi phách tán!”

Cực Ác lão nhân vốn đã biết thân phận của La Chinh, nhưng hắn ông ta từng phát lời thề tâm ma, sao có thể ra tay với La Chinh? Do đó lời của Ân Nguyên Tử không có sức mê hoặc với ông ta. Hơn nữa, cho dù bây giờ Cực Ác lão nhân có thỏa hiệp thì dựa theo tính cách của Ân Nguyên Tử, một khi lấy được linh hồn của La Chinh, ông ta nhất định sẽ ra tay với Cực Ác lão nhân. Cực Ác lão nhân không phải trẻ lên ba, sao có thể tin được lời của ông ta chứ?

“Chúng ta có thể thương...”

Ân Nguyên Tử còn chưa nói xong, linh hồn của Cực Ác lão nhân đã xông lên, sau đó bất ngờ dang rộng đôi tay, ôm chặt lấy linh hồn của Ân Nguyên Tử: “Thương lượng cái rắm! Chết đi cho ta! Ngọn lửa phá linh hồn!”

“Xèo xèo xèo…”

Đột nhiên, từ trong linh hồn Cực Ác lão nhân nổi lên từng ngọn lửa màu xanh lá mạ. Ông ta đang thiêu đốt linh hồn của chính mình!

Dường như ngọn lửa màu xanh lá cây phát ra khi thiêu đốt linh hồn có chứa lực sát thương cực lớn đối với linh hồn. Cho dù đứng ở xa, La Chinh vẫn cảm nhận được uy thế không tầm thường trong đó, khiến hắn liên tục lùi về sau.

Linh hồn của Cực Ác lão nhân không ngừng thiêu đốt, Ân Nguyên Tử lập tức phát ra tiếng gào thảm thiết. Đồng thời, từ trên người Ân Nguyên Tử cũng tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng, trong ánh sáng đó hiện ra bóng một cái mai rùa. Đó đương nhiên là một võ kỹ linh hồn, nhưng lại là một phương pháp tăng cường lực phòng ngự của linh hồn.

Đáng tiếc là, ngọn lửa phá linh hồn do Cực Ác lão nhân thiêu đốt linh hồn sinh ra cực kỳ lợi hại, chiếc mai rùa vừa hiện ra đã nhanh chóng vỡ tan.

Lúc này Ân Nguyên Tử cũng hiểu, Cực Ác lão nhân đã điên rồi. Ông ta tức giận, cắn chặt răng, cũng bắt đầu thiêu đốt linh hồn.

Nhưng ông ta vừa mới hành động, một luồng hơi thở sắc bén đã chợt bắn tới từ phía sau ông ta.

Uy áp linh hồn của La Chinh lại hóa thành từng mũi tên nhỏ, không ngừng bắn về phía Ân Nguyên Tử. Mặc dù những mũi tên này không thể xuyên qua linh hồn Ân Nguyên Tử, nhưng bây giờ ông ta không chỉ phải đối mặt với Cực Ác lão nhân, mà còn phải đối phó với La Chinh. Có thể nói là trước sau đều có địch. Thế này thì làm sao ứng phó cho nổi?

“Xèo xèo xèo…”

Ngọn lửa phá linh hồn thiêu đốt, khiến linh hồn Ân Nguyên Tử trở nên vô cùng suy yếu. Mũi tên nhỏ do La Chinh bắn ra đã có thể phá vỡ linh hồn của Ân Nguyên Tử mà không gặp chút trở ngại nào.

“Chúng... ta, có thể thương...”

Câu nói ngắt quãng của Ân Nguyên Tử còn chưa nói xong, linh hồn ông ta đã bị mũi tên linh hồn của La Chinh bắn thành mảnh nhỏ. Ngọn lửa phá linh hồn bám trên những mảnh nhỏ đó nhanh chóng thiêu đốt sạch sẽ linh hồn ông ta.

“Vèo!”

Vào giây phút cuối cùng, một tàn hồn cực nhỏ lượn lờ trong đầu La Chinh một vòng. Đó là tàn hồn còn sót lại của Ân Nguyên Tử. Có một vài chiêu thức linh hồn có thể khiến linh hồn của bản thân trở nên vô cùng ngoan cường. Cho dù chỉ còn lại một tàn hồn, nhưng vẫn giữ được toàn bộ ký ức của thân thể. Chỉ cần tìm được thân thể phù hợp, cho dù có là thân thể của một thần dân thì vẫn có cơ hội ngóc đầu dậy.

Cực Ác lão nhân vẫn trong trạng thái điên cuồng thiêu đốt linh hồn, chưa để ý đến tàn hồn này, thế nên tàn hồn này mới có thể lặng lẽ chui vào trong đầu La Chinh.

Tàn hồn này còn đang mừng thầm vì bản thân có thể trốn thoát được, nhưng lúc này La Chinh lại đột nhiên mở mắt, từ trong mắt hắn lóe lên một tia sáng vàng. Uy áp linh hồn vô cùng sắc bén hóa thành một mũi tên nhỏ bắn ra, đánh vào chính giữa tàn hồn. Tàn hồn này chỉ còn một mảnh nhỏ, vô cùng yếu đuối, nên lập tức bị La Chinh đánh tan.

La Chinh chớp mắt, lập tức nhắm mắt lại. Trong tàn hồn của Ân Nguyên Tử có cả ký ức của La Chinh hắn, còn có một số bí mật La Chinh không thể để lộ ra, cho nên hắn bắt buộc phải nhổ cỏ tận gốc.

Linh hồn của Cực Ác lão nhân vẫn ở trong đầu La Chinh, nhưng sau khi Cực Ác lão nhân điên cuồng thiêu đốt linh hồn thì bây giờ đã hấp hối rồi. Ngọn lửa xanh lá mạ đã tắt, linh hồn ông ta rơi vào trạng thái nửa trong suốt, giống như ngọn nến tàn trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt.

Ông ta lặng lẽ trôi nổi trong đầu La Chinh. Người đã từng không việc ác nào không làm, bây giờ lại đầy bi thương mà nhìn La Chinh ở cách đó không xa.

“Haizz...”

La Chinh khẽ thở dài, từ từ bay đến bên cạnh Cực Ác lão nhân, phát ra lực linh hồn của bản thân.

Mặc dù hắn biết Cực Ác lão nhân tuyệt đối không phải hạng người lương thiện gì, nhưng ông ta chưa từng làm chuyện gì xấu với La Chinh cả. Lúc trước, ông ta còn đồng ý sẽ giúp đỡ hắn, chỉ là không ngờ biến cố sẽ đột ngột xảy ra, khiến ông ta rơi vào cảnh này.

Sau khi được La Chinh rót lực linh hồn, linh hồn của Cực Ác lão nhân trở nên mạnh hơn một chút.

Đương nhiên là linh hồn của thần rất mạnh, nhưng nếu như chịu tổn thương nghiêm trọng, muốn bù đắp lại cũng không phải là một chuyện đơn giản. Chỉ có điều, ít nhất hiện tại linh hồn của ông ta đã tránh được cảnh tiêu tan.

“Tại sao ngươi phải cứu ta?”

Cực Ác lão nhân nhìn chằm chằm La Chinh với vẻ mặt phức tạp, hỏi. Theo suy nghĩ của Cực Ác lão nhân, ông ta tuyệt đối không phải là người La Chinh có thể tín nhiệm, mà La Chinh cũng không ngu xuẩn như vậy.

La Chinh nói: “Ta vẫn còn cần sự giúp đỡ của ông. Bây giờ ông chưa thể chết được.”

“Thân thể của ta đã bị hủy, đã mất đi tu vi cả đời, linh hồn cũng chỉ là như ngọn nến tàn trước gió, có khác gì đã chết đâu. Ha ha…” Cực Ác lão nhân cười tự giễu, có lẽ do linh hồn suy yếu, cũng có lẽ do thực sự đau buồn, ông ta không còn chút ý chí nào, đã mất đi dũng khí để sống.

Nguồn :

“Không phải vẫn còn cơ hội sao? Ngươi vẫn có thể nắm lấy cơ hội này.” La Chinh mỉm cười.

“Nắm lấy cơ hội này...”

Cực Ác lão nhân rơi vào trầm tư. Trước đó, ông ta sợ Mục Hải Cực, không dám tham gia vào cuộc tranh đấu giữa các thánh nhân, chỉ muốn ở Trường Không Vực tìm lại vinh quang cho bản thân.

Nhưng bây giờ ông ta chỉ là tàn hồn, còn gì phải đắn đo nữa?

Nếu như La Chinh thực sự giành được thành tựu kinh người, thậm chí là giành được một vị trí trong các Thánh Đường, đến lúc đó muốn giúp ông ta khôi phục thân thể, hay thậm chí là tăng tu vi, cũng không phải là chuyện không thể.

Nghĩ đến đây, đột nhiên ánh mắt Cực Ác lão nhân sáng lên.