Trong mắt Cực Ác lão nhân, xuất thân và địa vị của La Chinh rất phi thường.
Mặc dù năm đó đảo nổi do một mình La Tiêu tạo nên đã sụp đổ, nhưng các đồ đệ của La Tiêu vẫn đang hoạt động mạnh mẽ, đặc biệt là đồ đệ đứng đầu của La Tiêu - Vũ Thái Bạch. Cho đến nay, người này là nhân vật nổi tiếng trong Thần Vực.
Chỉ có điều, Cực Ác lão nhân không hiểu, tại sao khi bước vào Thần Vực, La Chinh lại giống như ruồi không đầu, chạy thẳng đến Trường Không Vực, hơn nữa còn lang thang ở ngôi làng trên núi nhỏ phía bắc Trường Không Vực.
Ông ta không biết rằng, La Chinh là vì lén vượt biên nên mới bị đưa đến Trường Không Vực. Trường Không Vực trở thành điểm dừng chân đầu tiên của La Chinh, cũng là trải qua lựa chọn cẩn thận. Dù sao, Trường Không Vực chỉ là một vực nhỏ, không hề thu hút trong Thần Vực, còn là một vực tương đối ổn định, không quá nguy hiểm.
“Mặc dù là thần, nhưng mong muốn cả đời của Cực Ác lão nhân ta cũng chỉ là xưng bá một vực. Năm đó, bởi vì thủ đoạn quá đẫm máu tàn bạo nên mới đeo trên lưng cái tên ‘Cực Ác’. Bây giờ rơi vào cảnh này, đã không còn hy vọng gì nữa rồi. Cơ hội này... Ta không nắm lấy cũng được, nhưng nếu La Chinh ngươi có bất kỳ yêu cầu gì, ta nhất định sẽ cố hết sức trợ giúp.”
Cực Ác lão nhân nói với La Chinh như vậy. Lúc này, trong đôi mắt âm hiểm độc ác kia lại đầy vẻ chân thành. Nếu người ngoài nhìn thấy vẻ mặt này của Cực Ác lão nhân thì sợ rằng sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.
La Chinh mỉm cười. Mặc dù Cực Ác lão nhân nói như vậy, nhưng không hẳn là ông ta không muốn khôi phụ thân thể. Với tính cách của ông ta mà nói ra những lời này, mặc dù có thể tin, nhưng không thể coi là thật. Ngày sau, nếu như có cơ hội, đương nhiên La Chinh sẽ không bạc đãi người này.
Thì ra khi Cực Ác lão nhân và Ân Nguyên Tử đánh nhau một trận trong đầu La Chinh, con chuột Thạch Lẫm đã nuốt sạch đan điền của Cực Ác lão nhân. Con chuột Thạch Lẫm chui ra khỏi người Cực Ác lão nhân, lộ vẻ vẫn chưa thỏa mãn. Bây giờ nó đang nhìn chằm chằm La Chinh ở một bên hang động, đôi mắt to bằng hạt đậu tương lại lóe sang âm u.
Mặc dù La Chinh chỉ là Giới Chủ Cảnh, trong mắt chuột Thạch Lẫm thì đan điền của hắn có mùi vị không ngon bằng đan điền thần, nhưng bây giờ chỉ có thể tạm chấp nhận.
Cho nên con chuột này lại lao về La Chinh với tốc độ không thể tin được.
“Chạy mau! Con chuột Thạch Lẫm này là chân linh độc nhất. Cho dù là vừa mới nở ra cũng có thể kế thừa phần lớn sức mạnh của đời trước.”
Cực Ác lão nhân nói nhanh trong đầu La Chinh.
Nhiều chân linh trong Thần Vực đều có hình dạng kỳ quái.
Cái gọi là chân linh độc nhất, chính là trong cả Thần Vực chỉ có duy nhất một con!
Trong Thần Vực, chuột Thạch Lẫm là sự tồn tại độc nhất vô nhị. Trong Thần Vực không có con chuột Thạch Lẫm thứ hai, nó cũng không thể sinh ra đời tiếp theo, nhưng lại có được thiên phú “chuyển thế” thần kỳ.
Sau khi chuột Thạch Lẫm bị giết, trong ngọn núi nào đó của Thần Vực sẽ kết xuất ra một hòn đá hình chuột. Trải qua vô số năm hấp thụ nguyên khí trời đất, hòn đá hình chuột sẽ dần dần biến thành chuột Thạch Lẫm. Thực ra, con chuột Thạch Lẫm này chính là “chuyển thế” của con chuột Thạch Lẫm đời trước. Sau khi chuyển thế thành công, chuột Thạch Lẫm sẽ có được phần lớn sức mạnh của đời trước. Do chuột Thạch lẫm nở ra từ đá nên thực lực còn mạnh hơn thần cấp trung!
La Chinh bây giờ làm sao có thể là đối thủ của chuột Thạch Lẫm chứ?
La Chinh đã chứng kiến kết cục của Ân Nguyên Tử và Cực Ác lão nhân, làm sao hắn dám dừng lại chứ? Hắn lập tức chui vào động nhỏ ở cạnh bên của hang động.
“Chạy về phía bên trái!”
Vốn dĩ, hang động này là do năm đó Cực Ác lão nhân đào ra, đương nhiên ông ta vô cùng quen thuộc đường đi trong hang, lúc này bèn không ngừng nhắc nhở La Chinh.
Tất nhiên là tốc độ của La Chinh không chậm, nhưng sở trường của loài chuột chính là tốc độ, cho nên chuột Thạch Lẫm nhanh hơn La Chinh nhiều.
“Chít chít chít…”
Con chuột Thạch Lẫm kế thừa phần lớn sức mạnh của đời trước. Nó vừa đuổi theo La Chinh vừa phát ra tiếng kêu chói tai, trong tiếng kêu này còn có ý đùa bỡn.
Nó bò lên một bên của hang động, tốc độ nhanh lạ thường, không ngừng kéo gần khoảng cách với La Chinh.
Trong chớp mắt, con chuột Thạch Lẫm chỉ còn cách La Chinh ba, bốn thước. Đôi chân nhỏ nhưng có lực của nó đạp xuống, nhào thẳng về phía La Chinh.
“Bát Khúc Phi Yên!”
La Chinh nhíu chặt mày. Do không thể bay, cũng không thể dùng Na Di Lệnh nên hắn chỉ có thể dùng thân pháp.
Mặc dù tốc độ của chuột Thạch Lẫm rất nhanh, nhưng nó không ngờ thân pháp của La Chinh lại ảo diệu như vậy. Tốc độ lao đến của nó cực nhanh, nhưng sau khi La Chinh vận chuyển thân pháp, toàn thân hắn liền giống như một tờ giấy không có trọng lượng. Con chuột Thạch Lẫm đẩy La Chinh về phía trước, từ đầu đến cuối, đôi răng nanh của nó vẫn luôn cách La Chinh hai tấc.
Nhắm chuẩn cơ hội này, La Chinh gia tăng tốc độ chạy trong hang động.
Nhưng con chuột Thạch Lẫm này lại có được trí tuệ siêu phàm. Sau lần đầu tiên bổ nhào lên bị La Chinh tránh được, dường như nó đã nhìn thấu được sự kỳ diệu của Bát Khúc Phi Yên. Vì thế, nó bèn lao xuống từ trên vách hang, rồi nhào tới từ một góc độ khác.
Mà góc độ xông tới của nó ép La Chinh phải lùi về một góc trong hang động. Mặc dù Bát Khúc Phi Yên của La Chinh rất linh hoạt, nhưng cũng cần không gian lùi về sau để tránh né đối phương. Sau khi bị ép vào góc, La Chinh chỉ có thể di chuyển theo chiều dọc của vách hang. Lần này, chuột Thạch Lẫm thuận lợi tiếp cận La Chinh, nó thò ra hai cái răng nanh nhỏ, cắn về phía bụng La Chinh.
“Ầm!”
Cùng với một âm thanh vang lên, răng nanh của chuột Thạch Lẫm lại không thể đâm vào đan điền của La Chinh, bởi vì áo đồng tâm của hắn.
Mặc dù nói, các thần có nhiều phương pháp có thể xuyên qua áo đồng tâm, làm La Chinh bị thương. Nhưng dù sao áo đồng tâm cũng được làm ra từ trong tay Tượng Thánh, hơn nữa áo đồng tâm lại có nguồn gốc từ thần cách nên vẫn là sự tồn tại không thể phá vỡ.
Chuột Thạch Lẫm dựa vào hai cái răng nanh xông lên, lại giống như đâm vào ván sắt, không thể làm tổn thương La Chinh.
“Cái áo này của ngươi...”
Cực Ác lão nhân thấy La Chinh không thể tránh được chuột Thạch Lẫm, trong lòng thầm nghĩ tiêu rồi. Nhưng không ngờ cái áo La Chinh mặc lại thần kỳ như vậy, đương nhiên là vô cùng kinh ngạc.
“Chít chít chít!”
Con chuột Thạch Lẫm phát ra tiếng kêu phẫn nộ. Nó cũng hiểu cái áo trên người La Chinh không thể phá được, nên bèn nhào lên, chui vào tay áo của hắn.
Áo đồng tâm của La Chinh có thể hoạt động dựa theo suy nghĩ, lúc quan trọng có thể che phủ cả người hắn. Nhưng phản ứng và tốc độ của chuột Thạch Lẫm lại vượt xa La Chinh. Hắn còn chưa kịp dùng áo đồng tâm che phủ toàn thân thì đã cảm nhận được cơn đau truyền tới từ trên vai. Con chuột Thạch Lẫm đã chui vào từ vai hắn.
Thân thể của La Chinh kiên cố hơn thân thể của Cực Ác lão nhân và Ân Nguyên Tử nhiều, nhưng chuột Thạch Lẫm lại có thần thông nào đó, dù là vật kiên cố hơn nữa cũng không hề gây trở ngại cho nó. Nó có thể di chuyển thoải mái trong cơ thể La Chinh.
Không lâu sau, con chuột này đã chui vào bụng La Chinh, đôi răng nanh hướng về phía đan điền của hắn.
Lúc răng nanh của chuột Thạch Lẫm sắp sửa đâm vào, đột nhiên sợi đen quấn quanh đan điền của La Chinh lại phát ra ánh sáng, nhanh chóng quấn lên răng nanh của chuột Thạch Lẫm. Những sợi đen này cản trở chuột Thạch Lẫm cắn nuốt đan điền trong cơ thể của La Chinh.
Thì ra, mục đích của những sợi đen này chính là để ngăn cách mối liên hệ giữa La Chinh và thế giới trong cơ thể. Cho dù là từ bên ngoài vào trong hay là từ bên trong ra thì đều bị sợi đen này cản trở.
Chuột Thạch Lẫm muốn chui vào đan điền của La chinh, đương nhiên sẽ đụng phải những sợi đen này!
Trong ký ức chuột Thạch Lẫm kế thừa, nó chưa từng gặp phải chuyện kỳ quái như vậy. Đối mặt với những sợi đen này, ngược lại càng kích thích tính hung dữ của nó!