Bách Luyện Thành Thần

Chương 1756





Sau khi thu thập những Thần vũ tệ này, La Chinh đi về phía nam theo sự chỉ dẫn của Cực Ác lão nhân.

Ngay khi bước vào Thần Vực, La Chinh đã thử nghe ngóng tình hình chung của toàn bộ Thần Vực. Tuy nhiên, thông qua những thần dân của thôn Mông Sơn, đến cuối cùng La Chinh vẫn khó có được một cái nhìn toàn diện. Suy cho cùng, nơi xa nhất mà những thần dân này từng đến chỉ là “thành Kính” mà thôi...

Mặc dù Cực Ác lão nhân bị giam giữ qua bảy kỷ nguyên thần, nhiều thông tin đã tương đối lạc hậu, nhưng hiểu biết và kinh nghiệm của ông ta vẫn khá toàn diện, cho dù là so với các vị thần.

“Ta chỉ không hiểu, tại sao nhân vật hàng đầu như Vũ Thái Bạch lại không trực tiếp đến đón ngươi...”

Trong mắt Cực Ác lão nhân, La Chinh chính là người tài được sinh ra trong nhà quyền quý của đảo nổi. Với tài năng và địa vị của mình, La Chinh có đủ tư cách được trực tiếp đưa vào nhà quyền quý trong đảo nổi. Cho dù đảo nổi do La Tiêu xây dựng đã bị phá hủy, nhưng nhờ vào mối quan hệ của Vũ Thái Bạch thì việc đưa La Chinh vào đảo nổi không phải là chuyện gì khó.

La Chinh biết rằng các đệ tử của cha mình vẫn còn hoạt động, ít nhất là họ đã chăm sóc La Yên rất tốt.

Nhưng vì Tinh Vĩ đã sắp xếp như thế này, nên đương nhiên là bọn họ đã có sự cân nhắc toàn diện. Trong giai đoạn này, La Chinh chỉ có thể dựa vào chính mình!

“Ta cảm thấy bước đầu tiên của ngươi nên lấy mục tiêu là tiến vào một nhà quyền quý của đảo nổi nào đó!” Cực Ác lão nhân chậc lưỡi. Đảo nổi là niềm khao khát vô hạn đối với mọi người trong Thần Vực, nhưng với võ giả đi theo con đường không chính quy giống như Cực Ác lão nhân thì căn bản không có tư cách để vào trong đó.

“Đảo nổi... rốt cuộc là nơi như thế nào?” La Chinh hỏi. Hắn từng nghe Tinh Vĩ nhắc qua đến nó lúc ở vũ trụ, nhưng không tìm hiểu sâu lâu.

Cực Ác lão nhân thở dài. Ông ta thực sự không thể hiểu được, vì sao La Chinh là con trai của La Tiêu, là đồ đệ của Cố Bắc mà lại không hiểu về Thần Vực đến mức này. Ông ta chỉ có thể nói: “Trong trung tâm Thần Vực, có một vùng biển mênh mông rộng lớn gọi là biển Thời Gian... Ta đã từng đi tới sát biên giới của biển Thời Gian. Đó là một vùng biển lớn do ánh sáng và thời gian hình thành lên. Bất kỳ sinh linh nào rơi vào đó đều sẽ bị phân hóa vào những thời điểm khác nhau, là một vùng biển vô cùng nguy hiểm! Ở giữa biển Thời Gian là đảo nổi được xây dựng bởi các nhà quyền thế!”

“Đằng sau những đảo nổi này, tất nhiên là các vị thánh nhân trong Thần Vực, cũng chỉ có thánh nhân mới có tư cách xây dựng đảo nổi, vì vậy mỗi hòn đảo đại diện cho thế lực cấp cao của một phương trong Thần Vực! Bọn họ gần như độc chiếm chín phần tài nguyên trong Thần Vực, đương nhiên cũng bao gồm cả những Thần vũ tệ đó.”

“Gần như khi tiến vào đảo nổi sẽ có một tương lai rộng mở! Nhưng muốn nhận được sự chấp nhận của nhà quyền thế nào đó để dẫn một võ giả ngoại tộc vào đó cũng là một chuyện rất khó khăn! Năm đó, ngay cả ta... cũng không đủ tư cách để vào đảo nổi!”

Sau khi nghe Cực Ác lão nhân giải thích, La Chinh ngạc nhiên hỏi: “Ngươi cũng không đủ tư cách?”

“Ha ha, thần được sinh ra từ con đường không chính quy như ta, sao có thể được những nhà quyền thế đó coi trọng?” Cực Ác lão nhân lộ vẻ hận đời. Cho dù không được những nhà quyền thế kia coi trọng, nhưng Cực Ác lão nhân ông ta vẫn tu luyện đến thần cấp trung đỉnh cao. Đây thực sự là một chuyện đáng để tự hào.

“Tiến vào đảo nổi...”

La Chinh vừa trò chuyện với Cực Ác lão nhân, vừa trèo qua những ngọn núi. Hiện tại, hắn đang đứng trên đỉnh một ngọn núi. Hắn cảm thấy hình dáng của Thần Vực trong đầu mình đang càng thêm rõ ràng, bản thân cũng bước đầu đặt ra được một mục tiêu.

Cơn gió lạnh xâm nhập vào hơi thở của La Chinh, hắn khẽ mỉm cười, lập tức nhảy xuống từ trên đỉnh núi, cả người giống như một tờ giấy, rơi xuống theo gió...

Với sức mạnh và bản lĩnh của mình, tốc độ đi đường của La Chinh không hề chậm, nhưng việc không thể bay trên không thực sự khiến người ta muốn phát điên.

Hai tháng rưỡi sau, La Chinh vẫn còn đang di chuyển chậm chạp về phía bắc của Trường Không Vực. Cuối cùng, hắn đã đến được tòa thần thành đầu tiên, thành Kính.

“Thần thành này đẹp thật!”

Dù còn cách thành Kính hơn trăm dặm đường, nhưng La Chinh đã nhìn thấy toàn cảnh của tòa thần thành này.

Tòa thành này giống như tên gọi của nó, những bức tường thành của thần thành này đều được xây dựng bằng một loại gạch màu bạc. Sau khi những viên gạch này được đánh bóng thì trở nên sáng loáng. Toàn bộ tường thành chính là một tấm gương lớn. Điều này không cần Cực Ác lão nhân giải thích, La Chinh cũng có thể tự hiểu được.

Đợi đến khi La Chinh tới cổng thành Kính, hắn hơi ngây ngươi khi nhìn thấy một đám võ giả đông nghịt trước mắt.

Số lượng võ giả lên đến hơn chục nghìn người, hầu hết trong số họ đều có tu vi Thần Biến Cảnh. Có một số lượng nhỏ võ giả Thần Cực Cảnh và võ giả chứng thần, nhưng tất cả bọn họ đều bị chặn lại bên ngoài thành Kính!

“Đừng làm ồn! Qua bên đây ghi lại điểm tích lũy các ngươi đã giành được ngày hôm nay đi!” Ở cổng thành Kính, có mười võ giả chứng thần mặc giáp màu đen đang đứng. Những võ giả chứng thần này cầm roi dài trong tay, thét to với nhiều võ giả.

Nghe tiếng thét này, đột nhiên những võ giả có mặt trở nên ồn ào nhốn nháo, đồng loạt xông về một hướng như thủy triều vậy.

“Đây rốt cuộc là đang làm gì vậy?” La Chinh há hốc mồm, đôi mắt lộ vẻ mù mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ngươi cho rằng một tòa thần thành dễ vào như vậy sao?” Cực Ác lão nhân cười khà khà, “Không phải hạng người gì cũng vào thành được đâu!”

Trong Thần Vực, việc nâng cao tu vi không phải là chuyện khó khăn. Sau khi bước lên bước đầu tiên của võ đạo, các thần dân có thể xây dựng lên biển chân nguyên, trở thành võ giả Thần Hải Cảnh. Giống như Tiểu Ô ở thôn Mông Sơn, cho dù thiên phú bình thường, nhưng sau khi tập trung nguồn lực toàn thôn để đưa Tiểu Ô vào thành Kính tu luyện thì Tiểu Ô vẫn có thể thuận lợi bước vào Thần Biến Cảnh.

Chỉ có điều, tài lực của thôn Mông Sơn có hạn, mặc dù Tiểu Ô là võ giả Thần Biến Cảnh nhưng vẫn rất khó để được tu luyện võ kỹ thượng thừa ở thành Kính. Thậm chí, hắn còn không có hiểu biết cơ bản nhất về kiếm đạo.

Số lượng thần dân trong Thần Vực nhiều đến cỡ nào?

Sau khi bắt đầu tu luyện, hầu hết trong số họ sẽ bị mắc kẹt ở Hóa Thần Tam Biến. Đương nhiên, một số võ giả quyết tâm đi lên thần đạo thì sẽ đi khắp nơi bái sư học đạo, có một vài người có cơ hội hiếm hoi gặp được cao nhân để bái sư. Nhưng không phải ai ai cũng được may mắn như thế. Đa số các võ giả sẽ lựa chọn tiến vào thần thành, tại đây họ sẽ có nhiều cơ hội hơn!

Tuy nhiên, sức chứa của thần thành có hạn. Nếu hoàn toàn mở ra thì cả tòa thần thành sẽ bị nhấn chìm bởi số lượng lớn thần dân mất... Trước đây, chuyện này đã từng xảy ra.

Không còn cách nào khác, thế nên hầu như tất cả thần thành đều không cho phép tùy ý đi vào.

“Quy tắc trong hầu hết thần thành chính là phải nộp một Thần vũ tệ.” Cực Ác lão nhân nói.

La Chinh bĩu môi: “Chỉ mới một Thần vũ tệ thôi mà...”

Nghe đến đây, La Chinh lập tức yên tâm, trên người hắn có mang theo vài trăm Thần vũ tệ được đào ra từ chỗ giấu của Cực Ác lão nhân.

“Khà khà, ngươi cho rằng một Thần vũ tệ dễ kiếm như vậy sao? Ngươi xem, những võ giả kia đang không ngừng hoàn thành nhiệm vụ do thành Kính công bố tại cổng thành. Các võ giả có thực lực yếu hơn thì phải bận rộn trong mấy chục năm, thậm chí hàng trăm năm mới có tư cách đổi lấy một cơ hội bước vào thành Kính. Đây chính là giá trị của một Thần vũ tệ đấy!” Cực Ác lão nhân cười lạnh.

“Phải mất hàng trăm năm gian lao mới đổi được một Thần vũ tệ ư?” Nghe xong, trong lòng La Chinh thấy hết sức kinh ngạc. Sau khi nhận ra giá trị của Thần vũ tệ, đột nhiên hắn cảm thấy những miếng nhỏ màu đen kia trở nên nặng hơn một chút. Hắn biết đây chỉ là ảo giác mà thôi.

Đang nói đến đây, đột nhiên cổng thành Kính mở ra một khe hở, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng gấm bước ra.

“Thần?”

Đứng ở xa, đôi mắt của La Chinh khẽ nheo lại, người đàn ông trung niên này là một vị thần cấp thấp.

Người đàn ông trung niên chỉ vào một võ giả chứng thần trong đám đông, vị võ giả chứng thần đó lộ vẻ vui mừng khôn xiết, liên tục cúi gập người về phía người đàn ông trung niên, sau đó được người đàn ông trung niên đưa vào thành Kính.

“Ầm!”

Cánh cổng lớn của thành Kính một lần nữa đóng lại, hàng nghìn võ giả ở đây đều tỏ ra ghen tỵ.

“Chuyện này là thế nào?” La Chinh tò mò hỏi.

“Người nào có nhà trong thành Kính thì có thể dẫn theo ba người vào thành. Thực ra, vị thần trung niên đó là dân bản địa ở thành Kính, chắc chắn võ giả chứng thần kia là thân thích của người đàn ông trung niên đó, nên đương nhiên có thể vào thành cùng ông ta.” Cực Ác lão nhân nói, ông ta đã quên với những việc này.

“Như vậy cũng được sao?” La Chinh ngẩn người nói.

“Khà khà, năm đó ta cũng có bảy tám tòa nhà trong thành Kính. Tiếc là đã qua nhiều năm như vậy, sợ là đã sớm đổi chủ rồi.” Cực Ác lão nhân lẩm bẩm đôi câu, “Không nói nữa, chúng ta mau chóng vào thành ngay khi có thể đi.”

La Chinh có Thần vũ tệ trong tay, nên đương nhiên sẽ không phải bận rộn như đám võ giả kia.



Sau khi vòng qua đám võ giả này, La Chinh chen về phía cổng thành.

Người canh gác ở cổng thành Kính lạnh lùng liếc nhìn La Chinh, cầm cây roi trong tay chỉ sang một bên, nói một cách thiếu kiên nhẫn: “Lại là một tên không hiểu quy tắc! Nhận nhiệm vụ thì đứng qua bên đó xếp hàng đi!”

Nghe vậy, La Chinh cũng không tức giận, chỉ cười nhẹ với lính gác cổng: “Ta không nhận nhiệm vụ, không phải nói giao nộp Thần vũ tệ là có thể vào thành sao?”