Mặc dù La Chinh có đọc sơ qua về thần đạo Ngũ Hành, nhưng bản thân hắn cũng không lĩnh hội được sâu sắc như vậy.
Dựa vào bản thân La Chinh thì không nói ra được những lời vừa rồi, đây là dựa vào Cực Ác lão nhân trong đầu hắn.
Cực Ác lão nhân trong đầu cười khà khà nói: “Những nhân vật lớn ở nhà quyền thế trên đảo nổi kia hoàn toàn không để mắt đến kim đan lục chuyển. Nếu con cháu trong gia tộc gặp phải hai điều kỵ thì chỉ cần phát cho mấy viên đan dược là có thể ung dung vượt qua. Đâu giống như đám thần bình dân chúng ta, cố gắng phấn đấu nhiều năm mà ngay cả một viên kim đan ngũ chuyển cũng không có được. Năm đó cũng là bất đắc dĩ mới nghĩ ra phương pháp này…”
Cực Ác lão nhân cũng từng tu luyện thần đạo Ngũ Hành. Hơn nữa, ông ta đã đích thân tới trước bia đạo của thần đạo Ngũ Hành, đã từng trực tiếp quan sát bia đạo, nên tất nhiên hiểu biết về thần đạo Ngũ Hành vượt xa thần cấp thấp bình thường!
Như ông ta đã nói, phương pháp Huyền Kim phá vỡ hai điều kỵ chính là một phương pháp ngu ngốc. “Hai điều kỵ” hoàn toàn không là vấn đề với thánh nhân và các đồ đệ của thánh nhân. Trong mắt bọn họ, kim đan ngũ chuyển, lục chuyển chẳng phải thứ gì khó có được. Cho nên bọn họ không cần tốn thời gian suy nghĩ tìm tòi cách phá điều kỵ. Phương pháp Huyền Kim này cho dù có nghĩ ra được cũng sẽ không có người dùng.
Cực Ác lão nhân được coi là nhân vật thiên tài đứng đầu trong bình dân, ông ta thật sự dựa vào thiên phú của mình tu tới trình độ thần cấp trung cao cấp nhất. Trong Thần Vực, thần giống như Cực Ác lão nhân cũng không nhiều.
Sau khi ông già họ Ngô sai người đuổi võ giả đầu trọc đi thì lập tức nói với mọi người: “Hôm nay giảng đạo dừng ở đây.” Ngay sau đó lại nhìn chằm chằm La Chinh, vẻ mặt rất sợ La Chinh chạy trốn: “Ngươi hãy đi theo ta!”
La Chinh gật đầu, ngay lập tức được ông già họ Ngô dẫn vào phủ Hàm Thiên.
Hôm nay giảng đạo kết thúc sớm, tất cả võ giả chứng thần có mặt đều lộ vẻ tiếc nuối. Nhìn bóng lưng La Chinh, vẻ mặt của bọn họ đều hết sức phức tạp, có người hâm mộ, cũng có người ghen tỵ.
Một số võ giả chứng thần lớn tuổi bám víu ở thần thành Lục Nhâm đã rất nhiều năm, cho tới nay vẫn không thu hoạch được gì. Muốn tiến vào phủ Hàm Thiên tu luyện thần đạo, lại càng là điều xa vời.
Bọn họ thấy La Chinh tuổi còn nhỏ, chỉ dưới trăm tuổi, lại dựa vào một lời nói, đã được đích thân thần giảng đạo dẫn vào phủ Hàm Thiên, chẳng trách bọn họ sẽ ghen tỵ như vậy…
Phủ Hàm Thiên này là phủ chứng thần thuộc quyền quản lý của Hàm gia. Trong mắt võ giả chứng thần, đây chính là nơi tốt nhất để chứng thần, chỉ đứng sau những đảo nổi trên biển Thời Gian kia.
Đương nhiên, đối với võ giả chứng thần bình thường, hay thậm chí là rất nhiều thần thì những hòn đảo nổi kia giống như truyền thuyết vậy. Bọn họ căn bản không hề có hy vọng xa vời tiến vào đảo nổi, nên tất nhiên sẽ không suy xét đến. Cho nên phủ Hàm Thiên chính là chỗ tu luyện tốt nhất trong Lục Nhâm Vực.
Theo cổng của phủ Hàm Thiên đi thẳng vào trong, liền đến một quảng trường rộng lớn bằng phẳng, hai bên quảng trường có xây hành lang. Dưới sự dẫn dắt của ông già họ Ngô này, La Chinh tiến vào bên hông phủ Hàm Thiên theo hành lang gấp khúc kia. Lại xuyên qua khung cảnh rừng dây leo tươi tốt dày đặc, con đường nhỏ quang co dẫn đến một nơi sâu thẳm, yên tĩnh. Phong cảnh ở đây rất đẹp, đi vào lòng người.
Không lâu sau, La Chinh được dẫn vào một khu nhà trong biệt viện, mà biệt viện chính là chỗ ở của ông già họ Ngô.
Sau khi ông già họ Ngô mời La Chinh ngồi xuống, đột nhiên hỏi: “Các hạ, họ La?”
La Chinh gật đầu.
“Xin hỏi tên của các hạ?” Ông già họ Ngô lại hỏi.
“Tại hạ là La Thiên Hành.” La Chinh chắp tay đáp lại.
Ông già họ Ngô gật đầu: “Không biết các hạ đến từ nhà nào trên đảo nổi, đến thần thành Lục Nhâm là có chuyện gì?”
Trong mắt ông già họ Ngô, đừng nói là võ giả chứng thần, cho dù là thần cấp thấp cũng không có năng lực này. Với năng lực của La Chinh lại có thể nghĩ ra phương pháp không thể tưởng tượng này thì rất có thể là hắn xuất thân từ nhà quyền thế nào đó trên đảo nổi!
“Tại hạ chưa từng đến đảo nổi.” La Chinh lắc đầu phủ nhận.
Lời này của hắn đương nhiên là thật, đừng nói là hắn chưa từng đến đảo nổi, mà ngay cả hình dạng đảo nổi thế nào hắn cũng chưa từng được nghe nói…
“Thế sao?” Ông già họ Ngô cười khà khà, vẫn lộ vẻ không tin: “Nếu không phải đến từ đảo nổi, vậy các hạ nói phương pháp Huyền Kim kia là tự mình lĩnh hội thì lão phu cũng không tin!”
Đây không phải là vấn đề thiên phú, nếu như La Chinh lĩnh hội được thần đạo Ngũ Hành đến mức này thì hoàn toàn không thể là võ giả chứng thần được, mà đã sớm trở thành thần rồi. Dựa vào phương pháp phá vỡ điều kỵ Huyền Kim, bù đắp hai điều kỵ thì với thời hạn mười nghìn năm, La Chinh đã là thần cấp trung!
Xuất phát từ suy đoán này, ông già họ Ngô cho rằng hắn đang nói dối.
La Chinh biết ông già họ Ngô sẽ có nghi ngờ, nên đã sớm chuẩn bị tốt lý do thoái thác: “Thật không dám giấu, quả thật phương pháp phá vỡ điều kỵ Huyền Kim không phải do chính ta nghĩ ra, mà là do một vị tiền bối vô danh đã để lại cho ta. Thầy Ngô thử nghĩ xem, những nhà quyền thế trên đảo nổi kia lại có thể rảnh rỗi mà nghĩ ra phương pháp ngu ngốc này sao? Đối với bọn họ, Kim đan Khứ Kỵ kia là thứ có thể dễ dàng có được, cần gì phải phiền phức như vậy?”
“Việc này…” Ông già họ Ngô chưa đi sâu vào vấn đề này như vậy. Nghe La Chinh nói vậy, quả thật đúng là như thế thật. Những thần cấp cao kia hay thần đại viên mãn và các thánh nhân gần như độc quyền chín phần mười Thần vũ tệ trong Thần Vực, kim đan lục phẩm chỉ là vật bình thường trong mắt họ mà thôi. Nếu bọn họ nghĩ ra phương pháp phá vỡ điều kỵ Huyền Kim này ư? Vậy chắc là bọn họ thật sự vô cùng “rảnh đời” rồi. Ông già họ Ngô gật đầu nói: “Chính xác, xem ra tiền bối vô danh kia của ngươi cũng là bình dân, lại là người cực kỳ thông minh. Ta nghiên cứu thần đạo Ngũ Hành cả đời, nhưng vẫn không thể nghĩ ra phương pháp này. Như người đã nói, quả thật là bảo thủ, bị che mắt, ôi…”
“Quả thật tại hạ tới phủ Hàm Thiên là có một chuyện muốn nhờ.” La Chinh nhân cơ hội nói.
Ông già họ Ngô liếc La Chinh một cái. Mặc dù La Chinh chưa nói rõ mục đích của mình, nhưng ông ta vẫn có thể đoán ra: “Ngươi muốn bái vào phủ Hàm Thiên?”
La Chinh gật đầu.
Thời buổi này, số lượng võ giả chứng thần muốn vào phủ Hàm Thiên rất nhiều…
Tất cả võ giả chứng thần đều coi phủ Hàm Thiên là Long Môn*, một khi vượt qua được Long Môn này thì chuyện chứng thần đã cơ bản là ổn.
* Long Môn: Trong câu “Cá chép vượt Vũ môn”. Long Môn cũng được gọi là Vũ Môn.
Hầu như mỗi năm mỗi tháng mỗi ngày, đều có người muốn nhờ quan hệ với ông già họ Ngô, bái vào phủ Hàm Thiên. Nhưng, người thật sự có thể vào phủ đều phải dựa vào thực lực và thiên phú của bản thân.
Ông già họ Ngô đã biết, võ giả tên là La Thiên Hành này hoàn toàn không phải được sinh ra trong nhà quyền thế gì, cũng không phải thiên tài gì, chỉ là một võ giả chứng thần bình thường mà thôi. Nhờ may mắn mà hắn có được phương pháp phá điều kỵ Huyền Kim, lại muốn dùng phương pháp này trao đổi để vào phủ Hàm Thiên.
La Chinh đã chỉ bảo cho ông già họ Ngô, xét cho cùng vẫn là có ân với ông ta, cho nên sau khi La Chinh đưa ra yêu cầu này, ông già họ Ngô cũng không tiện từ chối, chỉ lắc đầu nói: “Mặc dù ta là thần giảng đạo của phủ Hàm Thiên, nhưng muốn vào phủ Hàm Thiên thì tất nhiên phải thông qua vòng thẩm định trong phủ, ta không thể phá lệ dẫn ngươi vào được.”
Thông thường, khi phủ Hàm Thiên tuyển nhận võ giả chứng thần, sẽ có hơn một trăm nghìn võ giả chứng thần cùng tham gia sát hạch một lúc. Nhưng chỉ có hơn mười người thật sự được trúng tuyển mà thôi. Đây quả thật là chọn một trong một nghìn, ông già họ Ngô cũng không thể thao túng kết quả.
Huống hồ, người có thể vào phủ Hàm Thiên, đều là thiên tài trong võ giả chứng thần. Cho dù ông già họ Ngô có thật sự giúp La Chinh gian dối, thì đương nhiên với tư chất của La Chinh cũng không đủ để vào phủ Hàm Thiên, mà sẽ nhanh chóng bị “lòi đuôi”.
“Nhưng ta có thể giúp ngươi đề cử một lần, tranh một suất sát hạch vào phủ, cái đó ta có thể làm được.” Ông già họ Ngô nói đến chỗ này, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Đối với võ giả bình thường, suất sát hạch vào phủ cũng rất khó để lấy được. Dù sao, chỉ là suất sát hạch mà đã có thể bán với giá bảy tám Thần vũ tệ, hoàn toàn không phải là một con số nhỏ. Nhưng giá trị của phương pháp phá điều kỵ Huyền Kim mà La Chinh truyền dạy cho ông ta lại hơn xa cái giá này. Ông già họ Ngô nhận một ân tình lớn từ La Chinh, lại chỉ có thể giúp chút việc nhỏ này, nên thấy áy náy trong lòng.
Ai ngờ La Chinh khẽ mỉm cười: “Nếu thầy Ngô có thể cho La mỗ một suất, chính là sự giúp đỡ lớn nhất! La mỗ sẽ không kén cá chọn canh.”
Thầy Ngô đâu rõ, bản thân La Chinh không hề coi trọng cơ hội bồi dưỡng của phủ Hàm Thiên, đây chỉ là một bàn đạp dưới chân hắn, mục tiêu của hắn là đảo nổi của Hàm gia cơ.
Nếu dựa vào bản lĩnh thật sự, ngay cả phủ Hàm Thiên cũng không vào được thì nói gì đến vào đảo nổi của Hàm gia?
Có thể lấy được một suất sát hạch đã là đủ với La Chinh rồi, chuyện còn lại không cần ông già họ Ngô quan tâm…
“Nếu như vậy thì dễ nói, ngươi đến vừa đúng lúc cuộc thi mỗi năm một lần của phủ Hàm Thiên bắt đầu. Một tháng sau, trong phủ sẽ tiến hành sát hạch. Hiện giờ, hơn nửa suất sát hạch đã được phát, ta sẽ xin cho ngươi một suất, ngươi chờ một chút!” Dứt lời, ông già họ Ngô rời khởi biệt viện.
Không bao lâu, ông già họ Ngô lại vòng trở lại lần nữa, trong tay đã có thêm một tấm lệnh bài bạch ngọc. Sau đó đưa lệnh bài bạch ngọc này cho La Chinh: “Khắc tên họ của ngươi lên đó là được.”
Khi La Chinh cầm lệnh bài bạch ngọc này, bỗng nhiên từ trong đó truyền đến một luồng cảm giác mát lạnh. Nếu ở vũ trụ, loại ngọc này chính là vật liệu cực kỳ hiếm có, nhưng có lẽ ở Thần Vực lại chỉ là vật hiếm bình thường mà thôi. Sau khi nhận tấm lệnh bài này, La Chinh bèn đứng dậy tạm biệt ông già họ Ngô.
Đợi sau khi La Chinh rời đi, ông già họ Ngô lập tức lắc đầu, lẩm bẩm: “Ta vẫn hy vọng ngươi có thể dựa vào bản lĩnh của mình tiến vào phủ Hàm Thiên. Chỉ có điều, sợ rằng năm nay đã hết hy vọng…”
Năm nay là năm triệu tập dự thi lớn của Hàm gia. Con cháu thiên tài trong ba mươi sáu vực do Hàm gia cai quản đều sẽ tập hợp ở phủ Hàm Thiên. La Thiên Hành này chưa tới một trăm tuổi, mặc dù ông già họ Ngô không có cơ hội điều tra thiên phú của La Chinh, nhưng biết chắc hẳn là đã hết hy vọng rồi.