Ông già họ Ngô đã tiến vào Thần Cảnh nhiều năm, đúng là đang bị kẹt ở “hai điều kỵ” của thần đạo Ngũ Hành.
Hai điều kỵ này chia ra thành Hỏa kỵ Mộc, Thủy kỵ Thổ!
Bởi vì sự tồn tại của hai điều kỵ này, tu vi của ông già họ Ngô khó mà tiến lên, thần cách mà ông ta có cũng khó có đột phá!
Võ giả chứng thần bình thường hoàn toàn không rõ có sự tồn tại của hai điều kỵ này, cho dù một số đã nghe nói đến, cũng không thể hiểu ý nghĩa của hai điều kỵ. Vậy mà võ giả chứng thần trẻ tuổi trước mặt này lại nói rõ được hai điều kỵ này, quả thật khiến ông già họ Ngô kinh ngạc!
Nhưng ông già họ Ngô không phá vỡ được hai điều kỵ này cũng là có nguyên nhân. Trong Thần Vực, chỉ có một cách phá vỡ hai điều kỵ, đó chính là “kim đan Khứ Kỵ”. Dùng mào Bất Diệt Hỏa của chim Hỏa Hình và trái tim của thú Thổ Man luyện thành kim đan Dung Mộc và kim đan Hóa Thủy!
Lại luyện tiếp hỗn hợp hai viên kim đan này mới có được “kim đan Khứ Kỵ”. Sau khi sử dụng thì xác suất có thể phá vỡ hai điều kỵ là ba phần mười.
Nhưng mà kim đan Dung Mộc và kim đan Hóa Thủy đều là kim đan ngũ chuyển, sau khi hợp nhất với nhau thành “kim đan Khứ Kỵ” cũng là kim đan lục chuyển. Đây không phải là thứ mà một thần giảng đạo cấp thấp trong phủ Hàm Thiên của Hàm gia có thể có được.
Ông già họ Ngô ở phủ Hàm Thiên làm việc cẩn thận hơn nửa kỷ nguyên thần đến nay, cũng chỉ góp đủ tiền mua một viên kim đan Dung Mộc!
Cho dù ông ta có thể kiếm thêm một viên kim đan Hóa Thủy thì vẫn còn phải tốn một khoản tiền lớn hơn nữa để mời đan sư dung hợp hai viên kim đan lại với nhau, đây là một khoản chi phí rất lớn…
Người tinh mắt đều được người khác kính trọng, mặc dù tính tình của ông già họ Ngô hơi hà khắc, hiện tại sau khi nghe La Chinh nói rõ được bình cảnh của ông ta thì giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn chút, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Cho dù lão phu bị kẹt ở dưới ‘hai điều kỵ’, thì sao chứ? Thần đạo lão phu truyền dạy có chỗ nào không đúng?”
La Chinh mỉm cười, không chút hoang mang nói: “Thầy Ngô cũng biết, dựa theo phương pháp ngộ đạo mà thầy truyền thụ, nhất định sẽ kẹt ở hai điều kỵ, đây không phải là cái gọi là không thông sao?”
“Hừ, trong muôn vàn thần tu luyện thần đạo Ngũ Hành, đâu có mấy người vượt qua được hai điều kỵ này? Ngươi vẫn còn càn quấy ư? Người đâu, đuổi người này đi cho ta!” Theo tiếng hô của ông già họ Ngô, từ trong phủ Hàm Thiên có hai người lao ra, hai người này cũng là thần cấp thấp, nhưng vẻ mặt u ám, ánh mắt như dao, rõ ràng là người bảo vệ của Hàm gia.
“Khoan đã.” La Chinh vung tay lên tiếp tục nói: “Ta nói dựa theo phương pháp của thầy Ngô để chứng minh thần đạo, sớm muộn gì cũng rơi vào hai điều kỵ, cũng là bởi vì thầy Ngô chỉ biết một cách duy nhất để phá vỡ hai điều kỵ thôi có đúng không?”
Ông già họ Ngô nhướng mày, đưa tay ngăn cản người bảo vệ của Hàm gia, sau đó nhìn chằm chằm La Chinh cười lạnh nói: “Chẳng lẽ hôm nay ngươi còn có thể có kiến nghị gì hay? Đưa ra phương pháp thứ hai?”
Tất cả các võ giả chứng thần có mặt đều nhìn chằm chằm La Chinh, lộ vẻ nhạo báng.
Vừa rồi La Chinh đối đáp trôi chảy với ông già họ Ngô, quả thật khiến những võ giả chứng thần này hết sức giật mình. Ông già họ Ngô là thần giảng đạo, có lẽ thực lực của bản thân ông ta không mạnh, nhưng về mặt lĩnh hội thần đạo thì lại rất vững chắc, giỏi nhất về giảng giải lý thuyết.
Trong lòng những võ giả chứng thần này đều thấy kinh ngạc và ngầm nảy sinh chút ghen tỵ với La Chinh. Song hiển nhiên là sau khi hắn lừa dối vài câu, cuối cùng vẫn bị đuổi đi, khiến những võ giả chứng thần này thấy vô cùng vui sướng.
“Cái này gọi là múa rìu qua mắt thợ, ha ha.” Võ giả đầu trọc ở bên cạnh cười nói.
Ai ngờ La Chinh lại chắp tay về phía ông già họ Ngô một lần nữa, nở một nụ cười nhạt, chậm rãi nói: “Mặc dù ta chỉ là võ giả chứng thần, nhưng cũng coi như có chút lĩnh hội trong thần đạo Ngũ Hành. Thật sự có phương pháp thứ hai phá vỡ hai điều kỵ, hơn nữa phương pháp này không cần dựa vào kim đan Khứ Kỵ.”
“Ha ha.” Nghe La Chinh nói xong, ông già họ Ngô lập tức cười khẩy.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của hai người bảo vệ phủ Hàm Thiên bên cạnh ông ta, cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Các võ giả chứng thần có mặt cũng cười ồ theo…
Sau khi ông già họ Ngô cười xong, lạnh giọng nói: “Nhìn ngươi còn trẻ, cái tốt không học, lại đi học lừa dối người khác. Hôm nay, ta lại muốn nghe một chút, ngươi có thể bịa ra lý do gì để phá vỡ hai điều kỵ!”
La Chinh không hề hoảng loạn chút nào, vẫn dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói: “Mới vào thần đạo Ngũ Hành, bởi vì ngũ hành hỗn tạp, nên thần cách được ngưng tụ đều có hai vết nứt. Hỏa và Mộc khó hòa hợp, Thổ và Thủy xung khắc lẫn nhau, cho nên hai vết nứt này đã dẫn đến hai điều kỵ! Thần đạo Ngũ Hành đã được truyền thừa nhiều năm như vậy, vô số võ giả chứng thần đều dùng phương pháp cổ chứng đạo. Dù biết đến hai điều kỵ nhưng lại không biết nguyên nhân gây ra nó, thế nên vẫn luôn không thể tránh được hai điều kỵ này! Đó là lý do mà ta nói thầy Ngô ngài theo khuôn phép cũ, bảo thủ!”
“Nếu như dùng lực Hình Kim bổ sung, tạo ra Huyền Kim bổ sung trong đan điền, thì có thể tự bù đắp chỗ nứt. Mặc dù phương pháp này tốn thời gian tốn sức lực, nhưng thần bình thường không thể có được kim đan Khứ Kỵ, nếu sử dụng phương pháp này tu luyện thì không cần đến mười nghìn năm là có thể thành công!”
Sau khi nói xong, La Chinh đứng chắp tay, ánh mắt hờ hững.
Các võ giả chứng thần đang ngồi nghe đã choáng váng, hoàn toàn không hiểu La Chinh đang nói gì.
“Thằng nhóc này thật là lợi hại, mở miệng là có thể nói ra lời nói vô căn cứ!”
“Có một số người không có bản lĩnh gì, nhưng thật sự rất giỏi ăn nói lung tung!”
“Thầy Ngô là ai chứ, ăn nói lung tung ở trước mặt ông ấy không phải là muốn chết sao?”
Các võ giả chứng thần thấy ông già họ Ngô không nói gì, liền ngầm xì xào bàn tán, chờ xem trò cười La Chinh bị ném ra ngoài…
Ông già họ Ngô đứng tại chỗ, sau khi ông ta nghe La Chinh nói một hồi, cũng rơi vào trầm tư.
Bất thình lình, trong đầu ông giống như lóe ra một tia sấm sét, xẹt qua linh hồn của ông. Giờ phút này, sắc mặt của ông đỏ ửng lên, vẻ mặt trở nên kích động khác thường, lại giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, giọng nói cũng không thể bình tĩnh: “Ngươi, ngươi nói dùng Huyền Kim bổ sung, Huyền Kim cần đưa vào mấy phần Mộc, mấy phần Kim?”
Trong lực ngũ hành, dùng Kim Mộc kết hợp với nhau, chính là lực Huyền Kim.
“Ba phần, bảy phần.” La Chinh thản nhiên đáp.
“Ba phần, bảy phần…” Ông già họ Ngô giống như bị ngốc, đi qua đi lại trước mặt mọi người, hồn nhiên quên mất phong độ của bản thân ở trước mặt học trò, chỉ lo cúi đầu suy nghĩ.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc ông già họ Ngô bị làm sao, bỗng nhiên lại điên điên khùng khùng…
“Dùng Huyền Kim bổ sung, phương pháp này… phương pháp này thật là ngu xuẩn, nhưng dù sao vẫn có hiệu quả hơn phương pháp Khứ Kỵ… Phương pháp này, phương pháp này thật sự khả thi!” Ông già họ Ngô suy diễn trong lòng một hồi, cuối cùng thật sự thừa nhận phương pháp La Chinh truyền dạy!
Vì phá vỡ hai điều kỵ, ông ta bằng lòng ở lại phủ Hàm Thiên giảng đạo, kiếm được chút Thần vũ tệ ít ỏi. Dựa theo tính toán của ông già họ Ngô, với chút bổng lộc ít ỏi ấy, có lẽ phải cần đến một hai kỷ nguyên thần mới góp đủ Thần vũ tệ. Mặc dù tuổi của thần là vô hạn, nhưng ai có thể cam chịu như thế?
Dựa vào phương pháp “ngu ngốc” của La Chinh, chỉ cần mười nghìn năm, tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Đây chính là tin vui cho hàng chục triệu thần tầng dưới cùng đang tu luyện thần đạo Ngũ Hành!
“Ngươi là ai! Rốt cuộc nghe được phương pháp này ở đâu?” Ông già họ Ngô nhìn thẳng La Chinh, hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt giống như muốn ăn thịt người.
“Tại hạ hơi hiểu biết một chút về thần đạo Ngũ Hành… Là tự mình lĩnh ngộ.” La Chinh chắp tay mỉm cười nói.
“Không thể nào, không thể nào, mới chừng ấy tuổi sao có thể lĩnh hội được như vậy, ngươi…” Ông già họ Ngô ngây ngốc nhìn La Chinh, tỏ vẻ không tin.
Các võ giả chứng thần có mặt, kể cả hai hộ vệ Chân Thần Cảnh trong phủ Hàm Thiên cũng trợn tròn mắt.
Trước đó, ông già họ Ngô đã nói rõ La Chinh chính là tên lừa đảo, nên tất nhiên là trong lòng họ đã coi La Chinh là tên lừa đảo thật sự. Song, bọn họ tuyệt đối không ngờ, La Chinh chỉ dựa vào mấy câu nói lại được ông già họ Ngô đánh giá như thế.
Về phần võ giả đầu trọc bên cạnh La Chinh, hắn cũng há hốc mồm, ngây ngốc trợn mắt nhìn La Chinh, người ngây ra như phỗng.
Hắn đâu thể ngờ bản thân vì đuổi thằng nhóc bên cạnh này đi, cuối cùng lại dẫn đến chuyện ly kỳ như vậy. Đồng thời trong lòng hắn còn dấy lên cảm giác không ổn…
La Chinh tiếp tục nói: “Cho phép tại hạ giải thích một câu. Vừa rồi La mỗ không hề chế giễu lời giảng đạo của lão tiên sinh. Chỉ vì tại hạ ngồi sai vị trí, nên bị người này vu oan giá họa. La mỗ cũng chưa từng nói câu ‘lời nói không đúng, nói hươu nói vượn’ kia, đều là do mấy người này liên kết lại đổ tội cho La mỗ, La mỗ chỉ đành dựa theo tình thế mà thôi.”
La Chinh nói xong liền chỉ tay về phía võ giả đầu trọc bên cạnh…
Ông già họ Ngô liếc nhìn võ giả đầu trọc kia, La Chinh có từng nói hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là hắn đã chỉ ra cho ông ta một phương pháp giải quyết.
Nhưng La Chinh đã giải thích rõ như vậy, tất nhiên là ông già họ Ngô sẽ có hành động. Ông ta chỉ tay về phía võ giả đầu trọc kia: “Ném ra, sau này ta không muốn nhìn thấy người này nữa.”
Vừa dứt lời: “Vù! Vù!” Hai tiếng gió thổi vang lên, trong nháy mắt, hai người bảo vệ Chân Thần Cảnh lao ra, túm chặt hai bên võ giả đầu trọc kia, ném ra khỏi đám người…