Bách Luyện Thành Thần

Chương 1761





Không phải võ giả nào cũng có cơ hội xem bia đạo.

Huống hồ, vốn dĩ việc hiểu thần đạo trong bia đạo là khảo nghiệm cực kỳ ác liệt, làm không tốt không chừng sẽ bị hồn bay phách tán.

Trên thực tế, phần lớn võ giả chứng thần, đều là dựa vào lời giảng đạo của thần mới có thể hiểu rõ thần đạo.

Nhưng giảng đạo cũng chia rất nhiều loại…

Thánh nhân hiểu rất sâu về thần đạo, nếu tự mình truyền dạy thì tự nhiên có thể thấy nhiều thứ hơn. Thậm chí có thể hiểu thêm một số lĩnh hội mà trên bia đạo cũng không thể thu được, vì đó là cảm ngộ của bản thân thánh nhân. Nhưng không phải ai cũng có đãi ngộ này, chỉ có con cái và các đồ đệ dòng chính của thánh nhân mới có loại tư cách này.

Đây cũng là lý do vì sao đồ đệ của thánh nhân mạnh hơn thần bình thường rất nhiều.

Xuống dưới nữa có thần đại viên mãn, thần cấp cao, thần cấp trung…

Tu vi càng thấp, lĩnh hội về thần đạo lại càng nông, lĩnh hội có thể thu được cũng lại càng ít, cho dù là trong các thần cấp thấp thì khi giảng đạo cũng có sự khác biệt.

Trong phủ Hàm Thiên này có nhiều thể loại thần đang giảng đạo, bọn họ đều đã đọc qua mấy trăm thần đạo phổ biến nhất, cho nên phủ Hàm Thiên mới nổi tiếng nhất trong thần thành Lục Nhâm, vô số võ giả chứng thần đều muốn gia nhập vào trong đó.

Nhưng người thật sự có thể vào phủ Hàm Thiên lại ít ỏi chẳng có mấy.

Những võ giả chứng thần không thể bái vào phủ Hàm Thiên, chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài phủ Hàm Thiên cả ngày.

Nhưng phủ Hàm Thiên không phải loại vắt cổ chày ra nước, nếu như trong phủ rảnh rỗi, họ vẫn sẽ mời một số thần ra giảng đạo ở ngoài phủ.

Cảnh tượng La Chinh đang thấy lúc này chính là như thế. Hơn nữa, hôm nay là giảng dạy về thần đạo Ngũ Hành, cũng là một trong những thần đạo được truyền bá rộng rãi nhất trong Thần Vực. Đương nhiên, một số võ giả chứng thần không thể bái vào phủ chứng thần, muốn nắm lấy cơ hội ngộ đạo miễn phí này, chăm chú lắng nghe ở đây.

La Chinh đã quyết định bái vào phủ Hàm Thiên, nhưng trước phủ này nhiều võ giả chứng thần như vậy đã chặn đường đi của hắn. Hắn cũng không vội, có thể chờ ông già này giảng đạo xong rồi lại đi hỏi. Vì vậy hắn kiếm một chỗ trống, đi lên phía trước ngồi xếp bằng.

Hắn không hề có ý định tu luyện thần đạo Ngũ Hành, nhưng chắc hẳn thần đạo được truyền thừa có chứa đựng chân lý riêng, nghe nhiều cũng không sao cả.

Ai ngờ, hắn vừa mời ngồi xuống, vẻ mặt của võ giả đầu trọc bên cạnh lại trầm xuống, thấp giọng nói: “Cút sang một bên!”

La Chinh không biết tình huống ra sao, hắn chỉ biết phủ Hàm Thiên giảng đạo, ai cũng có thể tới nghe. Nhưng khoảng trống lớn trước cửa phủ Hàm Thiên đã kín chỗ. Một số võ giả chứng thần ở thần thành Lục Nhâm quanh năm đã chiếm hết vị trí tốt nhất.

Vì những vị trí tốt nhất này, một số võ giả chứng thần có thể giành giật đến đầu rơi máu chảy, có hẹn đấu ở ngoài thành, cũng có thông qua một phương thức khác để tranh đoạt…

La Chinh mới đến, đã đi lên “chiếm” một vị trí khá tốt trong đó. Vị võ giả đầu trọc bên cạnh thấy La Chinh lạ mặt, đâu thể nói ra lời gì tốt đẹp để chào đón hắn chứ?

La Chinh cũng không phải là người không biết điều. Nếu như võ giả đầu trọc này đưa ra lời khuyên một cách khách sáo, tuy việc chiếm vị trí trên đất trống làm của mình có độc tài thật, nhưng hắn cũng biết thứ tự có trước và sau, nên dù cho ở xa một chút cũng không vấn đề gì.

Võ giả đầu trọc này ăn nói khó nghe, lại chọc giận La Chinh, hắn nhìn thoáng qua đối phương một cái, bình tĩnh đáp lại: “Mọi người có thể ngồi chỗ trống này, vì sao ta phải cút?”

“Thằng nhãi, ngươi mới tới sao?” Võ giả đầu trọc vừa nghe liền biết, La Chinh hoàn toàn không biết tình huống trong đó, “Vị trí mà ngươi đang ngồi, là vị trí của con trai Bàng nội thị trong phủ Hàm Thiên. Nếu cha mẹ ngươi chết rồi, không dạy ngươi quy tắc thì ca ca có thể dạy ngươi!”

Nghe võ giả đầu trọc nói vậy, trong mắt La Chinh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Mặc dù võ giả đầu trọc này có cùng tu vi với La Chinh, nhưng chênh lệch thực lực giữa hai người có thể lớn như trên trời dưới đất. Trong võ giả chứng thần, sợ rằng chỉ có con cháu đứng đầu trong nhà quyền thế trên đảo nổi mới có tư cách đọ sức với La Chinh.

Nếu không phải người này mắng đến cha mẹ hắn thì cho dù đối phương có nói gì thì cũng không thể làm dao động tâm tình của La Chinh.

La Chinh biết ra tay trong thần thành Lục Nhâm là một hành vi rất ngu xuẩn, vì kế hoạch của mình, hắn chỉ có thể nhịn.

Thấy La Chinh không nói lời nào, võ giả đầu trọc càng cảm thấy La Chinh không biết điều. Hắn đột nhiên đứng dậy, tỏ vẻ cực kỳ tức giận, lớn tiếng nói: “Thầy Ngô! Thằng nhóc này lại dám chỉ trích thần đạo của thầy! Nói thầy giảng đạo như vậy thật không ra gì, là nói hươu nói vượn!”

Ông già họ Ngô của phủ Hàm Thiên kia đang gật gù đắc ý giảng đạo, nói ra lĩnh hội của bản thân với giọng nói từ tốn. Đối với người giảng đạo, chia sẻ lĩnh hội với mọi người, đã là một loại hưởng thụ, còn có thể thúc đẩy ra lĩnh hội mới.

Cuộc đời ông già họ Ngô ghét nhất người có ý định dạy dỗ ông ta, vừa nghe võ giả đầu trọc nói vậy, ông ta lập tức tỏ vẻ phẫn nộ: “Ai nói thần đạo của ta là không ra gì, nói hươu nói vượn?”

“Là hắn!”

“Chính là thằng nhãi mới tới kia!”

“Ta nghe hắn nói lời này, có vẻ rất khinh thường thầy ấy…”

Ngoài võ giả đầu trọc kia ra, bên cạnh La Chinh đột nhiên có mấy võ giả chứng thần nhảy ra, đều chỉ về phía La Chinh.

Chắc hẳn những người này một nhóm, nhiều người cùng vu khống, khiến lời khai của bọn họ có vẻ khá đáng tin.

Trên thực tế những người này sớm đã quen thói này. Nếu như có người ngồi loạn, ngồi vị trí không nên, bọn họ đều sẽ dùng thủ đoạn như vậy đuổi người đó.

Bình thường, thần giảng đạo kia sẽ đuổi thẳng người gây chuyện ra ngoài, nhưng ông già họ Ngô này lại rất thích so đo. Ông ta không đuổi La Chinh đi ngay, sau khi tới gần vài bước, ông ta nhìn chằm chằm La Chinh chất vấn: “Ngươi nói, đạo mà ta giảng không đúng chỗ nào? Chỗ nào nói hươu nói vượn? Nếu như không nói ra được thì nhanh chóng cút đi cho ta. Người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng to gan, ở trước phủ Hàm Thiên cũng dám nói lời xằng bậy!”

Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào La Chinh, ngoài một số võ giả biết tình hình thật sự ra, phần lớn võ giả chứng thần đều cảm thấy La Chinh là tới gây chuyện.

Dưới tình huống này, La Chinh có muốn thanh minh cũng vô dụng, ngược lại sẽ chỉ càng tô càng đen.

Trong mắt võ giả đầu trọc đầy vẻ chế giễu, trong lòng thì thầm sảng khoái. Ai bảo thằng nhóc này tự chuốc lấy phiền phức chứ, bảo hắn cút hắn không cút, cứ phải ép hắn mới chịu đi, để xem ngươi làm như thế nào?

Ai ngờ La Chinh lại chậm rãi đứng dậy, chắp tay về phía thần giảng đạo kia nói: “Theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, lời của thầy Ngô, quả thật không thỏa đáng, nói hươu nói vượn…”

“…”

Sắc mặt của rất nhiều võ giả chứng thần ở đây giống như lật sách, trang trước còn là vẻ mặt xem náo nhiệt, trang sau đã đồng loạt sững sờ.

Ngay cả võ giả đầu trọc kia cũng không ngoại lệ, đều há hốc miệng ngây ngốc nhìn La chinh.



Có một số lời nói riêng là một chuyện, nói ngay trước mặt người ta lại là một chuyện khác. Các võ giả chứng thần ở đây đều là đến để học tập, cũng được coi như là một nửa học trò của ông già họ Ngô, La Chinh nói ra những lời này ngay trước mặt bọn họ, chẳng khác nào tát một cái lên mặt ông già họ Ngô!

Mặc dù ông già họ Ngô này là thần cao quý, nhưng lúc này sắc mặt cũng trắng bệch: “Ngươi, ngươi nói gì, ngươi nói lại lần nữa xem!”

“Tại hạ cho rằng, lời của thầy Ngô, không thỏa đáng, nói hươu nói vượn.” La Chinh tiếp tục nói.

“…”

Vẻ mặt các võ giả chứng thần ở đây càng thêm cứng đờ, có người bắt đầu xì xào bàn tán.

“Có phải thằng nhóc này bị điên rồi không?”

“Tuy người của phủ Hàm Thiên luôn hiền hòa, nhưng cũng không chịu được bị bêu xấu như thế.”

“Mặc dù tu vi của thầy Ngô chỉ là thần cấp thấp, nhưng lĩnh hội về thần đạo Ngũ Hành cũng không tồi…”

Có lẽ ông già họ Ngô đã bị chọc tức đến mất hết lý trí, trái lại bật cười: “Vậy ta thử nghe xem, rốt cuộc là chỗ nào nói hươu nói vượn, ngươi chỉ dạy Ngô mỗ một chút?”

Ai dà…

Trong lòng La Chinh thở dài một hơi, hắn cũng không muốn mạo phạm ông già họ Ngô này. Nhưng dưới tình huống như vậy, hắn cũng là bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo tình thế, ngay sau đó nói: “Dùng bốn chữ sinh, khắc, thừa, vũ để khái quát ngũ hành quả thật không tồi! Nhưng những gì thầy nói, lại hoàn toàn rập khuôn theo ý nghĩa trên bia đạo! Thần đạo là một hành trình, có muôn vàn con đường, nếu như chỉ dựa vào lĩnh hội của bản thân, sau đó tùy tiện truyền dạy thì chỉ là người mù sờ voi, khó nhìn được toàn diện.”

“Hừ, trong Thần Vực, thần tu thần đạo Ngũ Hành là nhiều nhất, đa số đều dùng cách này để khái quát, có gì mà không được chứ?” Ông già họ Ngô nghe xong lời chỉ trích của La Chinh, trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lạnh giọng chất vấn.

La Chinh lắc đầu: “Tất nhiên là không được! Bảo thủ, là điều tối kỵ khi chứng thần đạo. Thần đạo Ngũ Hành là sự pha trộn của âm dương và năm yếu tố, có hai mươi lăm kiểu biến hóa. Song phải loại trừ đi hai điều kỵ Hỏa kỵ Mộc và Thủy kỵ Thổ, mới có thể tiến thêm một bước. Bao nhiêu thần cấp thấp dừng bước ở thần đạo Ngũ Hành bởi vì không hiểu hai điều kỵ này? Chắc hẳn thầy Ngô cũng là bởi vì điều này, mới giậm chân tại chỗ không thể tiến thêm trong thần đạo này đúng không?”

Nghe La Chinh nói xong, vẻ mặt của ông già họ Ngô chợt biến sắc.