Sau khi La Chinh thông báo cho người canh gác lối đi không gian này rằng bản thân muốn sử dụng con đường truyền tống thì những người canh gác này còn có chút không tin.
Trong mắt những người này, một trăm Thần vũ tệ đủ để mua một tòa nhà trong thành Kính, cũng đủ để bái một vị thần làm sư phụ, còn có thể đổi lấy khá nhiều tài nguyên tu luyện. Một võ giả chứng thần thì còn mong gì hơn thế chứ. Nhưng La Chinh lại dùng chúng để sử dụng lối đi không gian, quả thật là việc làm đốt tiền ngu ngốc!
Có lẽ mấy tên bảo vệ cho là La Chinh đùa bọn họ.
Sau khi La Chinh móc từ trong ngực ra một chồng Thần vũ tệ, thái độ của những người canh gác thành Kính lập tức thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ.
Cho dù nói thế nào thì tiêu tiền chính là đại gia.
Đương nhiên, với mắt nhìn người của những người lính gác này thì sẽ không hiểu được, thần bình thường căn bản không dạy được gì cho La Chinh. Đừng nói là thành Kính, cho dù là thần thành trung tâm của Lục Nhâm Vực - thần thành Lục Nhâm cũng không phải là đích đến của La Chinh. Nơi hắn muốn đi chính là đảo nổi.
Sau khi cánh cổng trên tường đá mở ra, La Chinh liền thấy một cảnh tượng quen thuộc. Bên trong cánh cửa là một khoảng không gian màu xanh da trời sẫm. Ở trong đó, có từng đường xoắn ốc đang quay nhanh, như thể dẫn xuống một vực sâu vô tận. Khi hắn vượt biên từ vũ trụ Đại Diễn đến, cũng là đi kiểu lối đi không gian này.
Hiện tại, La Chinh không hề do dự mà bước vào trong lối đi…
Sau khi La Chinh rời khỏi…
Trên một tòa nhà cao tầng nguy nga lộng lẫy ở trung tâm thành Kính, có hai ông lão tiên phong đạo cốt đang đứng.
Tòa nhà cao tầng này có vị trí đặc biệt trong thành Kính, bởi vì người chủ của tòa nhà này là người của Tiền gia, mà thành Kính thì nằm trong tay Tiền gia!
“Xem ra, lại xuất hiện đứa trẻ ‘nuôi thả’ của nhà quyền thế nào trên đảo nổi rồi…” Một ông lão thản nhiên nói.
“Bây giờ đã rất ít nhà quyền thế chịu cho ‘nuôi thả’, rủi ro quá lớn, hiệu quả thì chưa chắc đã tốt.” Một ông lão khác lắc đầu nói.
Thông thường, nhà quyền thế trên đảo nổi đều tiến hành đào tạo con cháu ưu tú ở trong tộc. Những thiên tài ưu tú nhất thường được đưa vào cấm địa Luyện Thần trước, sau đó đưa thẳng về đảo nổi. Thiên tài cấp một thì được đưa vào vùng đất tổ của gia tộc để bồi dưỡng, thấp hơn một chút thì sẽ được đưa vào trong thần thành bình thường.
Nhưng trong đó vẫn có một ngoại lệ, một số con cháu trời sinh kiêu căng, bản tính ngạo mạn cuồng vọng không tuân theo quản giáo, nhân vật như vậy sẽ tùy tiện lang bạt bên ngoài, đây được gọi là nuôi thả.
Mặc dù La Chinh đã cố gắng che giấu linh hồn, nhưng hai ông lão của Tiền gia này lại có cảm giác rất nhạy, tuy chưa nhìn thấu La Chinh, nhưng đã nhận thấy được chỗ siêu phàm của hắn. Bọn họ thấy La Chinh ra tay rộng rãi, lấy một trăm Thần vũ tệ để dùng lối đi không gian, nên tất nhiên cho rằng La Chinh xuất thân từ một nhà quyền thế nào đó trên đảo nổi.
“Nếu không phải là con cháu của nhà quyền thế được nuôi thả thì lai lịch của người này có chút khả nghi. Hắn đi Lục Nhâm Vực có mục đích gì? Có cần thông báo cho Hàm gia không?”
“Khà khà, võ giả chứng thần không gây nên được sóng gió gì được đâu, tốt nhất là không nên xen vào việc của người khác…”
***
Không gian trong lối đi…
“Trong Thần Vực đã không thể sử dụng quy tắc không gian, vậy lối đi không gian này được xây dựng như thế nào?”
Thân hình của La Chinh không ngừng xoay vòng vòng, cả người đều rơi vào một cảm giác kỳ lạ. Mặc dù hắn không thể động đậy, nhưng lại có thể suy nghĩ, hắn bèn hỏi Cực Ác lão nhân trong đầu.
“Ha ha, ai nói không thể sử dụng quy tắc không gian. Những thần cấp cao, đại viên mãn và thánh nhân đều có thể sử dụng ở một mức độ nhất định. Chẳng qua là thực lực của ngươi quá thấp mà thôi.” Cực ác lão nhân nói.
“Cái này cũng là do cái bảng đá kia khống chế ư?” La Chinh chợt nghĩ ra bèn hỏi.
“Tất nhiên rồi, ôi, không biết trong đầu đám thánh nhân viễn cổ kia suy nghĩ gì, đặt ra rất nhiều quy tắc kỳ quái, mới gây ra tình cảnh như hiện tại trong Thần Vực.” Cực Ác lão nhân cảm thán.
Di chuyển ở trong Thần Vực là một vấn đề lớn, rất nhiều thần bởi vì không thể sử dụng quy tắc không gian nên phạm vi hoạt động khá hạn chế. Điều này chẳng khác nào hạn chế sự lưu thông giữa các thần dân, cản trở rất lớn đến việc thần dân tầng lớp dưới cùng vươn lên.
“Khi làm như vậy, coi như là có lợi cho những nhà quyền thế đang ở trên đảo nổi kia.” La Chinh trầm tư nói.
Quy tắc trong Thần Vực nghiêm khắc và vững chắc, những cũng giống như một vũng nước tù, có cực ít thiên tài có thể đột nhiên xuất hiện, tất nhiên cũng khó mà có người mới được phong thánh. Cứ như vậy, đương nhiên địa vị của các nhà quyền thế trên đảo nổi hiện tại vững chắc hơn rất nhiều!
“Quả thật là như vậy, nhưng luôn có người phá vỡ hàng rào này. Ví dụ như Cưu Thánh xây dựng cấm địa Luyện Thần, chính là một trong số đó! Khà khà!” Cực Ác lão nhân cười nói.
Sau khi Cưu Thánh xây dựng thế giới trong cơ thể, đã mở cửa cấm địa Luyện Thần với bên ngoài. Lúc đầu, nhà quyền thế trên đảo nổi xem thường việc này, nhưng nơi đó hấp dẫn rất nhiều thần dân bình dân trong Thần Vực!
Sau khi những thần dân bình dân này tu luyện trong cấm địa Luyện Thần, lúc đi ra liền trở thành võ giả chứng thần hàng đầu, gây nên sự chấn động không nhỏ trong Thần Vực… Vì thế nhà quyền thế trên đảo nổi cũng để mắt đến cấm địa Luyện Thần, cũng đưa tinh anh của nhà mình vào trong đó tu luyện.
Nghe Cực Ác lão nhân nói vậy, La Chinh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra cấm địa Luyện thần còn có chuyện như thế. Khó trách lúc trước hắn gặp được nhiều thiên tài Thần Vực trong cấm địa Luyện Thần như vậy…
Trôi nổi ở trong lối đi không gian năm ngày, La Chinh bỗng cảm thấy trước mắt sáng ngời. Thân thể hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Lần trước vượt biên từ vũ trụ Đại Diễn tới, La Chinh đã bị ngã không nhẹ.
Nhưng ngay sau đó, La Chinh bỗng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, lúc này mới phát hiện bản than đang trượt xuống theo một khe trượt…
“Vèo!”
Từ trên khe trượt trượt đến cuối, khi hắn đứng dậy thì bình yên vô sự. Nguồn :
“Đãi ngộ của tiêu tiền đúng là khác…” La Chinh thở dài nói.
La Chinh quay đầu lại nhìn, cũng phát hiện một tường đá to lớn, nhưng trên tường đá này điêu khắc đủ các bức tượng đẹp đẽ. Nhìn từ bên ngoài, nó đẹp hơn tường đá của thành Kính nhiều.
“Đây chính là thần thành Lục Nhâm?” La Chinh hỏi.
“Đúng vậy, đây là vùng đất tổ của Hàm gia, cũng là thần thành trung tâm của Hàm gia, lớn hơn thành Kính của Trường Không Vực gấp trăm lần.” Cực Ác lão nhân trả lời.
Thần thành trong Thần Vực chỉ có ba cấp độ. Thần thành bình thường chính là thành nhỏ như thành Kính, lớn hơn một chút chính là thần thành trung tâm của Trường Không Vực, lớn nhất là thần thành trung tâm ở vùng đất tổ của nhà quyền thế. Ví dụ như thần thành Lục Nhâm này.
“Sau khi sử dụng lối đi không gian thì đừng ở lại chỗ này, mau rời đi!” Lúc này, một tiếng quát mắng truyền đến, giọng điệu vô cùng khiêm khắc, đó là một người canh gác trong thần thành Lục Nhâm đang lớn tiếng quát mắng La Chinh.
“Thần thành Lục Nhâm này đúng là nghiêm ngặt hơn thành Kính một chút.” Trong lòng La Chinh nghĩ như vậy, nhưng vẫn chắp tay với người canh gác kia, rồi lập tức chắp tay đi ra.
Sau khi người canh gác kia thấy La Chinh đi xa, cũng lầm bẩm trong lòng, thật là không bình thường, còn có võ giả chứng thần sử dụng lối đi không gian ư?
Mặc dù thần thành Lục Nhâm này lớn hơn thành Kính gấp trăm lần, nhưng so với những thánh địa thập phẩm mà La Chinh nhìn thấy trong vũ trụ Đại Diễn thì vẫn chưa được coi là lớn. Dẫu sao, phạm vi của thần thành được xây dựng dựa theo phạm vi bao phủ của bảng đá. Tuy thần thành Lục Nhâm có một “bảng đá nghìn giới”, nhưng phạm vi ảnh hưởng của bảng đá này cũng có hạn.
Dựa theo hướng dẫn của Cực Ác lão nhân, La Chinh đã dành mấy ngày để tìm kiếm một lượt trong thần thành Lục Nhâm.
Trong thần thành có rất nhiều “phủ chứng thần”.
Những “phủ chứng thần” này gần giống với võ quán, võ phủ trong vũ trụ. Sau khi thần dân vào thần thành thì đa phần là bái vào phủ chứng thần, tu tập võ kỹ, lĩnh ngộ thần đạo, hy vọng sẽ có một ngày có thể chứng thần thành công, có tuổi thọ vô tận.
Nhưng những phủ chứng thần này vô dụng với La Chinh. Về phương diện thần đạo, có thể La Chinh không bằng một số thần trong phủ chứng thần, nhưng tin rằng nếu so về hiểu biết võ đạo thì ngược lại có không ít thần còn muốn bái La Chinh làm thầy.
Hỏi thăm liên tiếp mấy ngày, La Chinh cũng không phải không thu hoạch được gì.
La Chinh biết được phủ chứng thần lớn nhất trong thần thành Lục Nhâm- “phủ Hàm Thiên” là do người của Hàm gia mở.
Nghe nói sau khi bái vào phủ Hàm Thiên, sẽ có cơ hội có thể được Hàm gia nhìn trúng, đưa vào tộc chính của Hàm gia để tu luyện. Mà sau khi bước vào Hàm gia cũng có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của Hàm gia, được đưa vào trong đảo nổi của Hàm gia…
Cơ hội này hết sức xa vời, thần dân bình thường căn bản không dám nghĩ tới, cho nên lúc La Chinh hỏi thăm, những võ giả chứng thần kia nhìn chằm chằm La Chinh như là nhìn một kẻ điên vậy…
La Chinh vừa mới tới phủ Hàm Thiên, liền thấy hơn mười nghìn võ giả chứng thần ngồi xếp bằng cách nhau hai thước, vẻ mặt cung kính.
Ngay phía trước những võ giả chứng thần này, có một ông già để râu cá trê chắp hai tay sau lưng, gật gù cái đầu, trong miệng thì thầm: “Sinh, khắc, thừa, vũ, cân đo trời, ý nghĩ hỗn tạp, hình dạng rắc rối…”
Mặc dù La Chinh không biết ý này, nhưng suy cho cùng hắn vẫn có hiểu biết nhất định về thần đạo. Vừa nghe hắn đã biết ông già này đang giảng đạo, hơn nữa là giảng về thần đạo Ngũ Hành.