Trên lầu bốn của lầu Hãn Nguyệt, một võ giả chứng thần vóc người cường tráng hừ lạnh một tiếng, một Thần vũ tệ bắn ra từ trong tay hắn.
Đồng Thần vũ tệ màu đen kia lăn từ trên lầu xuống, đồng thời võ giả chứng thần kia cũng lớn tiếng nói: “Tôn Hạo ứng chiến!”
Vừa dứt lời, đồng Thần vũ tệ vốn đã rơi xuống phía dưới lại đứng im giữa không trung, không biết là được loại sức mạnh thần bí nào đó giữ lại.
Đồng thời Tôn Hạo cũng nhảy từ trên lầu xuống, đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm một cái lên đồng Thần vũ tệ kia, coi nó như bậc thang, sau đó mới đáp xuống giữa sân của lầu Hãn Nguyệt!
“Vù vù...”
Thần vũ tệ đang bất động giữa không trung bỗng xoay một cái, lập tức bay thẳng lên trời, lướt một mạch qua lầu cao, cuối cùng rơi bên cạnh một tấm bảng đá trong thần thành Lục Nhâm. Mà ở trước bảng đá, số lượng Thần vũ tệ đã xếp đống thành một ngọn núi nhỏ, sợ rằng phải có tới hơn vạn đồng Thần vũ tệ.
“Chắc là Thần vũ tệ này... bị sức mạnh của bảng đá thiên giới hút vào? La Chinh thầm hỏi trong đầu.
“Đương nhiên. Sau khi nộp hai Thần vũ tệ, võ giả hai bên có thể tranh đấu, nhưng không thể ra tay với người ngoài.” Cực Ác lão nhân thản nhiên nói.
Các món ngon mà La Chinh gọi vẫn chưa được đưa ra, vậy mà đã có cuộc vui để xem rồi.
Tuy La Chinh rất tự tin, cho rằng chuyện mình tiến vào phủ Hàm Thiên không phải là vấn đề lớn, nhưng đối với thiên tài trong Thần Vực, hắn vẫn cần phải tìm hiểu rõ ràng...
“Hai nhà Tôn Tiền lại bắt đầu rồi...”
“Gần như năm nào cũng vậy, người của hai nhà này chẳng biết mệt là gì vậy!”
“Ngươi biết cái gì. Chuyện thắng bại giữa bọn họ rất quan trọng đối với hai gia tộc lớn này!”
Tiếng thì thầm giữa hàng ghế truyền vào tai La Chinh. Hắn tỏ ra hơi tò mò: “Nghe giống như hai nhà Tôn - Tiền có ân oán gì đó?”
“Khà khà, e là ân oán của hai nhà này đã có lâu rồi. Trước kia, lúc ta còn ở Trường Không Vực đã biết chuyện này.” Cực Ác lão nhân cười nói.
Ban đầu, Trường Không Vực do ba gia tộc lớn nắm quyền quản lý, mỗi gia tộc đều chiếm hai thần thành.
Đối với những gia tộc hạng ba trong Thần Vực, thần thành vô cùng quan trọng. Phần lớn Thần vũ tệ đều được thu hoạch trong các thần thành. Ba gia tộc lớn Tôn, Tiền và Dương của Trường Không Vực, mỗi bên sở hữu hai tòa thần thành, nhưng trong Trường Không Vực còn có một thần thành trung tâm tên là thần thành Thiên Mạc.
Thần thành Thiên Mạc này có một bảng đá bách giới, về quy mô hay diện tích thì đều lớn hơn sáu thần thành khác nhiều, cũng có thể kiếm được nhiều Thần vũ tệ hơn.
Nhưng hồi đó Hàm gia không hề giao thần thành Thiên Mạc cho ai, vì vậy ba gia tộc lớn Tôn, Tiền, Dương vẫn cứ dây dưa không ngừng về vấn đề này. Lúc thì tranh đấu, có lúc thậm chí còn ra tay tàn nhẫn.
Về sau Dương gia không chịu nổi, là nhà đầu tiên rút khỏi cuộc tranh giành thần thành Thiên Mạc. Cứ như vậy, hai nhà Tôn, Tiền càng ầm ĩ dữ dội hơn.
Cuối cùng hai gia tộc lớn còn làm kinh động đến Hàm gia, Hàm gia phải đứng ra dẹp cuộc phân tranh này, cũng lập ra quy tắc, rằng mỗi năm trước khi phủ Hàm Thiên gọi thí sinh đến thi, hai nhà Tôn - Tiền mỗi bên đều phái ba võ giả luyện thần ra so đấu, quyết định xem thần thành Thiên Mạc thuộc về ai.
Như vậy đương nhiên hai nhà Tôn - Tiền hiểu được tầm quan trọng của việc bồi dưỡng thế hệ sau, không ít tài nguyên đều được đắp lên người con cháu trong tộc. Trong mắt hai gia tộc lớn này, tiến vào phủ Hàm Thiên bị xếp ra sau, giành được quyền kiểm soát thần thành Thiên Mạc mới là chuyện quan trọng nhất.
Cho nên hôm nay, La Chinh vừa tới đây liền nhìn thấy cảnh tượng này...
“Nói cách khác, hai người này hẳn là võ giả chứng thần lợi hại nhất, thay mặt Tiền gia và Tôn gia?” La Chinh hỏi.
“Có thể coi là vậy, hì hì.” Cực Ác lão nhân trả lời.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì hai người trong sân đã bắt đầu ra tay.
Tôn Hạo bước ra một bước, chạy thẳng tới chỗ Tiền Hậu, trong tay hắn xuất hiện một cây trường thương lấp lánh ánh vàng. Hình dáng của trường thương này hơi kỳ dị, cán thương cong cong như thân rắn, trên đầu thương khảm một chiếc đầu rắn màu vàng kim!
“Bàn Long Thương!”
Tuy trong lầu Hãn Nguyệt mọi người chỉ so tài với nhau, nhưng sau khi nộp Thần vũ tệ thì có thể coi là quyết đấu. Hai bên không nương tay nên có người chết cũng là chuyện thường xảy ra.
Trường thương cong nọ đâm ra như một con rắn độc rồi bất ngờ chuyển hướng một cách kỳ lạ giữa không trung. Nhát thương này của hắn nhìn như đâm vào đầu Tiền Hậu, nhưng vừa vặn nhẹ một cái, nó lại đâm về phía ngực của Tiền Hậu!
“Hay! Thương pháp hay!”
“Bàn Long Thương của Tôn gia có tiếng là kỳ dị, rất khó phòng bị...”
“Nhìn khí thế của Tôn Hạo, sợ rằng thần thành Thiên Mạc sẽ thuộc quyền quản lý của Tôn gia!”
Nghe thấy những đánh giá này, La Chinh nhịn không được mà trợn mắt...
Lần đầu tới thôn Mông Sơn trong Thần Vực, hắn đã biết thực lực của võ giả Thần Vực.
Không nói đến Tiểu Văn và Tiểu Ô của thôn Mông Sơn, thôn dân ở vùng núi xa xôi không tu luyện võ kỹ thượng thừa cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng trong mắt La Chinh, những võ giả của trại Nhật Nguyệt cũng rất thiếu bản lĩnh. Tuy đều có tu vi Thần Cực Cảnh, nhưng bàn về sự tinh xảo trong võ kỹ thì sợ rằng còn chẳng bằng võ giả Thần Hải Cảnh trong vũ trụ Đại Diễn.
Bây giờ đến thần thành Lục Nhâm, đối mặt với những người được coi là tinh anh trong các gia tộc lớn hạng ba, nhưng những gì Tôn Hạo thể hiện ra vẫn khiến La Chinh cảm thấy thất vọng.
Dĩ nhiên Bàn Long Thương tinh diệu, nhưng ở trong mắt La Chinh nó lại quá màu mè, chỉ cần dùng sức hay tốc độ đều có thể phá một cách dễ dàng, sao có thể gọi là “hay”?
La Chinh không biết, trên thực tế võ kỹ của các vũ trụ phát triển hơn Thần Vực bởi vì thần dân trong Thần Vực chỉ cần tu luyện một thời gian ngắn là đã có thể vượt qua Hóa Thần Tam Biến, trở thành võ giả chứng thần.
Sau khi tu thành võ giả chứng thần thì sẽ lập tức bước vào thần đạo.
Giai đoạn tu luyện dưới thần rất ngắn, đương nhiên mọi người cũng không muốn tốn tâm sức đi nghiên cứu những võ kỹ này. Dù sao sau khi trở thành thần thì họ sẽ tu luyện thần điển* ở cấp độ cao hơn.
* Thần điển: bộ các tiêu chuẩn của thần.
Tôn Hạo đâm một thương về phía Tiền Hậu, Tiền Hậu cũng đã sớm chuẩn bị. Chỉ thấy thân thể hắn đột nhiên đảo một cái, dùng thân pháp hết sức xảo diệu tránh được cú đâm của Tôn Hạo, đồng thời Tiền Hậu thuận thế lộn về phía trước, muốn lại gần Tôn Hạo.
Đương nhiên binh khí dài thêm một tấc là mạnh hơn một bậc, nhưng binh khí càng dài thì càng sợ bị người ta áp sát, một khi bị người ta tiếp cận thì sẽ khó mà phát huy được uy lực của nó.
Tôn Hạo đâu cho phép Tiền Hậu làm như vậy?
Chỉ thấy tay hắn bóp đầu rắn vàng trên thương, nhẹ nhàng rung một cái, đầu rắn trên thương vàng lượn vòng, không ngừng đâm xuống Tiền Hậu ở phía dưới.
“Thùng, thùng, thùng!”
Ba thương liên tiếp, tất cả đều đâm vào sàn.
Vật chất trong Thần Vực kiên cố hơn vật chất trong vũ trụ nhiều. Nếu ở trong vũ trụ, ba thương mà Tôn Hạo đâm ra đã đủ để phá hủy ba dãy núi to lớn, nhưng khi đâm vào sàn nhà kiên cố này thì cũng chỉ đâm ra ba lỗ nhỏ!
La Chinh cũng chú ý tới điều này, mà không ngờ cái sàn lại có khả năng tự khép lại. Những lỗ nhỏ kia vừa mới xuất hiện, cái sàn đã không ngừng chuyển động, chẳng mấy chốc lỗ nhỏ đã biến mất tiêu.
Những chi tiết này người khác đều đã nhìn quen, không còn thấy lạ nữa, nhưng với La Chinh thì vẫn hết sức mới mẻ. Trong vũ trụ Đại Diễn, không có sàn nhà nào chịu được đòn tấn công của cường giả Giới Chủ Cảnh. Cho dù thật sự có loại nguyên liệu này thì cũng không ai lãng phí đến mức dùng nó làm sàn...
Tôn Hạo tung ra ba thương nhưng không hề đâm trúng Tiền Hậu, còn Tiền Hậu thì lại thuận lợi tới gần Tôn Hạo. Chỉ thấy trong tay hắn lóe ra một ánh sáng xanh lam, đó là một thanh đoản kiếm sắc bén màu xanh da trời!
Hắn trở tay, xoay đoản kiếm, đâm trí mạng một cái, kéo ra một luồng sáng sắc bén màu xanh da trời. Tiếng vải rách truyền đến, đoản kiếm của Tiền Hậu dừng lại trước cổ Tôn Hạo...
Lông mày của La Chinh hơi nhướng lên: “Chiêu này không tệ.”
Tôn Hạo hít sâu, nhìn chằm chằm vào Tiền Hậu trước mặt.
Nếu đoản kiếm màu xanh da trời này nhích lên một thước nữa thôi thì hôm nay Tôn Hạo sẽ phải bỏ mạng ở đây.
“Đã nhường rồi!” Tiền Hậu thản nhiên nói.
Tôn Hạo oán hận, trợn mắt. Trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không tiện làm quá. Ngay sau đó, hắn chắp tay với mọi người ở lầu Hãn Nguyệt rồi lui ra khỏi sân.
Tiền Hậu cũng thật thà cười cười với mọi người rồi nói “ngại quá”, xong thì cũng chuẩn bị rời đi.
Nhưng Tiền Hậu chưa kịp rời khỏi sân, một Thần vũ tệ lập tức bị ném xuống từ trên lầu, bật lên mấy lần trên mặt đất. Đồng thời một giọng nói hờ hững truyền xuống: “Tiền Hậu, ta khiêu chiến ngươi, được chứ?”
Vừa dứt lời, Thần vũ tệ rơi trên mặt đất kia bỗng nhiên lại nảy lên, treo ở giữa không trung. Sau khi giọng nói kia khiêu chiến, sức mạnh của bảng đá thiên giới lập tức có tác dụng, làm cho Thần vũ tệ này lơ lửng trên không trung.
“Tiền mỗ còn có chuyện quan trọng, lần này xin miễn.”
Tiền Hậu chỉ khiêu chiến Tôn Hạo, không nhận lời ước chiến của người khác. Nói xong, hắn lập tức quay đầu rời khỏi sân.
La Chinh thản nhiên nhìn đồng Thần vũ tệ lơ lửng giữa không trung kia.
Hắn không định xuất chiến, cho dù có thắng cũng phải tốn mất một Thần vũ tệ. Làm ăn lỗ vốn thế này không có chút ý nghĩa nào đối với hắn.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến mắt La Chinh sáng lên.
Những đồng Thần vũ tệ bắt đầu trút xuống như mưa từ lầu bốn!