Bách Luyện Thành Thần

Chương 1766





HÔ LAN CHƯỚC

Đồng Thần vũ tệ này giống vàng mà không phải vàng, giống gỗ mà không phải gỗ, đập vào sàn nhà phát ra những tiếng thùng thùng...

Có chừng ba, bốn trăm đồng bị ném xuống từ lầu bốn, rơi lả tả đầy đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những võ giả chứng thần trong lầu Hãn Nguyệt đều lập tức hít thở dồn dập hẳn lên, đặc biệt là những võ giả chứng thần ở tầng một và tầng hai, thậm chí một vài vị thần cũng tỏ ra thèm muốn.

Bốn trăm Thần vũ tệ đủ để mua hai gian phòng trong thần thành Lục Nhâm. Đây cũng là một khoản tiền lớn đối với không ít vị thần cấp thấp.

Tuy các võ giả trong lầu Hãn Nguyệt đều đỏ mắt, nhưng không ai dám lên sàn nhặt. Người dám tung nhiều Thần vũ tệ như vậy chắc chắn là người có lai lịch lớn.

“Vù...”

Trên lầu bốn, một thân hình bắn vụt xuống, cứ thế đứng trên mặt đất mà không gây ra tiếng động nào.

Trong Thần Vực, từ thần cấp cao trở xuống đều không thể phi hành trên không. Người ở lầu bốn dùng phương pháp giảm lực một cách tài tình, triệt tiêu lực mà xông tới, giống như một con mèo nhỏ khéo léo.

Người kia mặc một bộ quần áo màu tím, đầu đội mũ tím vàng, da trắng, môi hồng, trông chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, tướng mạo tuấn mỹ, xinh như thiếu nữ.

“Không ai khiêu chiến ta sao? Nếu thắng, toàn bộ số tiền này sẽ thuộc về các ngươi.” Thiếu niên kia thản nhiên nói.

Lúc trước, thiếu niên này đã ném một Thần vũ tệ ra để khiêu chiến Tiền Hậu, nhưng lại bị Tiền Hậu từ chối, vì vậy hắn lập tức bỏ ra một đống Thần vũ tệ để khiêu chiến người khác.

Tuy những Thần vũ tệ trên sàn nhà rất mê người, không ít võ giả chứng thần hơi nhếch mép, nhưng cũng không kìm lòng nổi mà lắc đầu, không ai dám ra chiến!

“Công tử Hô Lan gia...”

“Tên công tử bạo lực kia đấy à? Khiêu chiến hắn đúng là chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết!”

“Thực lực của tên này rất mạnh, hơn nữa ra tay chẳng nể mặt gì hết, đánh gãy tay gãy chân là chuyện nhỏ, không khéo mạng cũng mất như chơi!”

Thần vũ tệ đương nhiên là hấp dẫn, nhưng rõ ràng tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Trong ba mươi sáu vực dưới sự quản lý của Hàm gia, Hô Lan gia là một trong ba gia tộc hàng đầu, cũng là một trong những gia tộc hạng hai ít ỏi của ba mươi sáu vực, có quan hệ cực kỳ mật thiết với Hàm gia. Trong tộc cũng có không ít người đang phò tá Hàm gia trên đảo nổi.

Vị công tử này tên thường gọi là Hô Lan Chước, thiên phú hay thực lực đều rất tốt, năm nay vừa tròn mười năm tuổi mà đã là một võ giả chứng thần! Hô Lan Chước có tướng mạo đẹp đẽ còn hơn cả con gái, nhưng ra tay lại vô cùng tàn nhẫn, thô bạo.

Một tháng trước hắn đã tiến vào thần thành Lục Nhâm so đấu với người khác, làm ba võ giả chứng thần bị tàn phế, còn một vị võ giả chứng thần đã bỏ mạng trên tay hắn!

Vị võ giả chứng thần bỏ mạng kia cũng là tinh anh của một gia tộc hạng ba khác. Đương nhiên sau khi biết được việc này, gia tộc đó đã tìm Hô Lan gia để nói chuyện cho ra nhẽ, cuối cùng Hô Lan gia cũng chỉ đền tiền cho qua chuyện...

Trước đấy đã làm ra nhiều việc xấu như vậy, nên những đồng Thần vũ tệ trên mặt đất lúc này trông cũng chẳng còn tốt đẹp nữa.

Bầu không khí rộn ràng trong lầu Hãn Nguyệt nhất thời yên tĩnh lại...

Một lúc sau, một người đàn ông vạm vỡ đi ra từ góc bên phải lầu một. Người đàn ông vạm vỡ này thân cao tám thước, cường tráng như tháp sắt, thứ bắt mắt nhất chính là tay phải của hắn. Trên toàn bộ tay phải phủ một lớp vảy màu nâu giống như vảy giáp của loài thú dữ nào đó.

“Ta khiêu chiến với ngươi.” Sau khi lên sàn, người đàn ông vạm vỡ kia mở miệng nói.

Bình thường, các võ giả chứng thần của gia tộc hạng hai, hạng ba đều ở trên lầu ba, các đệ tử tinh anh trong những gia tộc này chưa chắc đã để mắt đến mấy trăm Thần vũ tệ kia.

Nhưng những võ giả chứng thần xuất thân bình dân ở tầng một, tầng hai lại khác. Nếu thắng được những Thần vũ tệ này, nhiều khả năng số phận của bọn họ sẽ thay đổi, đáng để đánh liều một lần. Hơn nữa một số võ giả bình dân này vẫn chưa nghe nói về cái tên “Hô Lan Chước”, đương nhiên trong lòng không thấy sợ hãi.

Thấy cuối cùng cũng có người lên sàn khiêu chiến, khóe miệng Hô Lan Chước hơi cong lên, lộ ra một nụ cười mê người.

“Thật đẹp. Thằng bé của Hô Lan gia này còn đẹp hơn cả con gái.” Có cô gái khẽ khen ngợi.

Hai đồng Thần vũ tệ bắn vụt lên không trung rồi bay ra khỏi lầu Hãn Nguyệt. Người đàn ông vạm vỡ kia không nói hai lời, thân thể nghiêng tới trước, xông về phía Hô Lan Chước như một con mãnh thú.

Trong khi đang chạy băng băng, người đàn ông vạm vỡ kia bỗng giơ tay phải ra, lớp vảy màu nâu trên tay phải của hắn bắt đầu lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, mơ hồ có màu sắc rực rỡ liên tục di động ở bên trong...

“Là một bàn tay độc!”

“Người này tu luyện độc đạo, phải chú ý tay phải của hắn!”'

“Suy cho cùng, người dám khiêu chiến Hô Lan Chước cũng phải có chút tài năng...”

Người đàn ông vạm vỡ kia xông về phía trước, tay phải bỗng nhiên chộp tới chỗ Hô Lan Chước. Trong lòng bàn tay hắn bốc lên mùi tanh, mỗi ngón tay đều to bằng cánh tay người khác, đây đâu phải tay người? Rõ ràng là móng của mấy con thú hung dữ!

Đối mặt với điều này, Hô Lan Chước vẫn đứng lù lù bất động trong sân. Thấy bàn tay lớn kia sắp cào về phía mình đến nơi, hắn bỗng đưa ngón tay ra, điểm vào giữa bàn tay lớn kia.

“Bùm!”

Nguồn :

Ngón tay của Hô Lan Chước điểm đúng vào chính giữa bàn tay lớn kia, vẻn vẹn chỉ một ngón trỏ đã ngăn được thế tới của nó. Đồng thời mọi người còn nghe thấy một loạt âm thanh vù vù, dường như có thứ kim loại nhỏ bé nào đó đang chuyển động.

Ngay sau đó, xung quanh cánh tay của người đàn ông vạm vỡ kia xuất hiện những gợn sóng dài, mảnh màu đen. Những gợn sóng này vô cùng nhỏ, chỉ người tinh mắt mới có thể phát hiện.

Vừa mới xuất hiện được một tích tắc, những gợn sóng này nhanh chóng siết chặt lại!

“Két két két két két két...”

Ngay sau đó, bên tai mọi người lập tức truyền đến một loạt tiếng vỡ vụn.

Bàn tay phải của người đàn ông vạm vỡ kia đồng thời bị chém đứt thành bảy, tám khúc, rơi lả tả trên mặt đất...

“A!”

Lúc này người đàn ông vạm vỡ kia mới hét lớn một tiếng, bịt lấy chỗ cánh tay phải bị đứt, lùi lại bảy tám bước.

Nếu là người bình thường thì cuộc tỉ thí đến đây là kết thúc, đồng thời cũng sẽ cho đối phương chút thời gian để thể hiện sự lễ độ và tôn trọng. Dẫu sao người đàn ông vạm vỡ và Hô Lan Chước cũng không có thù oán sống chết gì.

Nhưng Hô Lan Chước vẫn không hề dừng lại, nhân lúc người đàn ông vạm vỡ kia rút lui, hắn tiến theo sát bên người, ngón tay sắp điểm về phía đầu của người đàn ông vạm vỡ. Nếu bị hắn điểm trúng, sợ rằng đầu của người đàn ông này cũng sẽ bị cắt thành từng mảnh...

Nghĩ đến kết quả thê thảm này, rốt cuộc người đàn ông vạm vỡ đã hiểu vì sao vừa nãy không ai dám khiêu chiến với Hô Lan Chước.

Sắc mặt hắn trắng bệch, gặp cái khó ló cái khôn, không kiêng dè gì nữa mà nằm ngang ra rồi lăn một vòng trên đất, hai chân bỗng đạp một cái, cả người lập tức bay ngang về phía trước, xông ra khỏi sân.

Bên ngoài sân còn có người dùng bữa, người đàn ông vạm vỡ này tông mạnh tới như vậy, dĩ nhiên cũng đụng nát vài cái bàn, nhưng cuối cùng cũng bảo vệ được mạng sống.

Không thể lấy mạng của người đàn ông vạm vỡ kia, khuôn mặt Hô Lan Chước tỏ vẻ vẻ tiếc nuối, ngón trỏ dựng đứng nhẹ nhàng đung đưa. Mà quanh ngón trỏ của hắn có những gợn sóng màu đen lờ mờ lay động như có một loại hung khí sắc bén nào đó bám trên ngón tay hắn.

“Đúng là đồ ác độc...”

La Chinh ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, hờ hững nhìn về phía bên kia.

Tên này ra tay không hề kiêng dè, chẳng qua là muốn giết người mà thôi. Trường hợp này cũng thái quá rồi.

Hiển nhiên những Thần vũ tệ trong sân cũng thu hút La Chinh, nhưng hắn vẫn không định ra tay...

Ngay vào lúc này, cô gái của lầu Hãn Nguyệt kia dẫn mấy gã sai vặt bưng những mâm đồ ăn tinh xảo đi tới trước mặt La Chinh. Mấy người kia cầm đĩa thức ăn đặt lên bàn của La Chinh một cách lưu loát.

Vốn dĩ mọi người đều đang chú ý đến tiểu công tử Hô Lan gia, lại đúng lúc vị trí của Hô Lan Chước cách La Chinh không xa. Hơn nữa rất nhiều võ giả chứng thần ở tầng một của lầu Hãn Nguyệt đều ngồi chung một bàn, vậy mà cũng chỉ bỏ ra mấy Thần vũ tệ để gọi một hai món đồ nhắm mà thôi, không phô trương như La Chinh, gọi hẳn một bàn lớn toàn cao lương mỹ vị.

Cho dù ở tầng ba, tầng bốn cũng chẳng có mấy ai giống như La Chinh.

Cho nên thoáng cái La Chinh đã thu hút ánh mắt của mọi người trong lầu Hãn Nguyệt, đương nhiên cũng bao gồm cả Hô Lan Chước.

Mọi người quan sát La Chinh, thấy quần áo và gương mặt của hắn đều xa lạ, hơn nữa trông thì có vẻ cũng chỉ là một võ giả dân dã, sao lại có thể chi trả cho một bàn cao lương mỹ vị thế này?

“Công tử, đồ ăn mà công tử chọn đã đem lên hết rồi, mời từ từ dùng.” Cô gái kia nhún người làm lễ rồi dẫn nhóm sai vặt rời đi. Trong lòng nàng cũng nghĩ như những người khác, đợi lát nữa xem tên này tính tiền như thế nào! Nếu không lấy ra đủ Thần vũ tệ, đám tay chân cảnh giới thần của lầu Hãn Nguyệt cũng không dễ chọc đâu...

Nhưng La Chinh lại không hề để ý đến những ánh mắt này. Hắn thờ ơ cầm đũa lên, tự mình rót một chén rượu, sau đó ngón tay điểm nhẹ một cái vào trong chén rượu, một luồng quy luật hệ Hỏa tỏa ra.

“Xoạt...”

Rượu trong ly bị đốt lên, vọt ra một ngọn lửa màu xanh.