Bách Luyện Thành Thần

Chương 1767





CÁCH ĂN

Ngọn lửa màu xanh bốc lên hừng hực, ngưng kết thành hình trăng lưỡi liềm, vô cùng kỳ diệu.

Đây là loại rượu nổi tiếng trong Thần thành Lục Nhâm - “rượu Hàm Nguyệt”. Một bình nhỏ như vậy mà giá tới hai mươi Thần vũ tệ.

La Chinh cảm thấy giá quá đắt, nhưng Cực Ác lão nhân lại ra sức đề cử, cũng nói với La Chinh rằng: Bầu rượu này là quan trọng nhất!

Thấy La Chinh đốt chén rượu này, mọi người cũng cảm thấy lạ. Đa số mọi người đều đang dồn sức chú ý lên hắn, đôi mắt tròn xoe của Hô Lan Chước cũng nhìn La Chinh chăm chú, không biết La Chinh đang giở trò quỷ gì...

Sau đó tay phải La Chinh duỗi về phía đĩa thức ăn đầu tiên.

Những cánh hoa sen tuyết trong mâm xếp chồng lên nhau, tạo thành một cái cầu hình vòm nho nhỏ. Đây chính là món “chồi sen tuyết” nổi tiếng của lầu Hãn Nguyệt.

Sen tuyết được hái từ núi Thánh Liên trong Tuyết Vực, là vật có tính hàn trời sinh, lúc này vẫn đang phát ra hàn khí dày đặc.

Trong Thần Vực, thần dân bình thường cũng có thể nuốt những vật có tính hàn ở mức này. Nếu là trong vũ trụ, đối mặt với tính hàn ở mức này, các sinh linh dưới Sinh Tử Cảnh thậm chí còn chẳng thể đến gần trong phạm vi ba thước chứ đừng nói tới việc ăn vào. Ăn vào thì chẳng khác gì tự tìm cái chết.

La Chinh dùng đũa kẹp lấy một cánh hoa sen tuyết, đôi đũa kia lập tức bị một lớp sương lạnh phủ lên.

Sau đó La Chinh nướng cánh hoa sen tuyết này trên ngọn lửa trong chén rượu. Ngọn lửa như trăng non lượn quanh cánh hoa sen tuyết.

Sau khi thứ cực lạnh gặp lửa thường hay xảy ra phản ứng không tốt lắm. Cánh hoa sen tuyết gặp lửa thì không ngừng tan đi, đồng thời phát ra mùi thối quái dị.

“Thối quá!”

“Tên này đốt cái gì thế?”

“Thối không ngửi được! Ai đó ngăn tên kia lại đi...”

Mùi thối tỏa ra nồng nặc, xông thẳng vào hơi thở của người bên cạnh, khiến không ít người phải bịt mũi cau mày, ném những ánh nhìn chán ghét về phía La Chinh.

Trước những tiếng nói kia, La Chinh làm như mắt điếc tai ngơ. Hắn đang tập trung nghe theo chỉ dẫn của Cực Ác lão nhân.

“Rượu Hàm Nguyệt được ủ bằng cột ngọc Nguyệt Hải, Hải Tủy trong đó rất thơm, nhưng sau khi bốc cháy lại tanh hôi không chịu nổi, hòa cùng với vào sen tuyết thì mùi thối sẽ càng đậm... Sau đó lại tiếp tục trộn gân Thổ Tinh trong món đài uyên ương qua lửa vào, dùng chân hỏa tinh luyện, nghiền nát Vận Tinh thành bột rồi vẩy lên...”

Phản ứng của La Chinh hết sức nhanh nhẹn, Cực Ác lão nhân nói thế nào, hắn liền làm như thế đó.

Trong từng đợt mùi tanh hôi bốc lên, những người bên cạnh nhìn mà cứ há hốc mồm. Cái tên này nào có phải dùng cơm, rõ ràng là đang luyện kim đan!

Động tác của La Chinh không ngừng nghỉ, suy nghĩ của hắn cũng giống như người bên cạnh: Hình như đây là đang luyện đan, chẳng qua chỉ thiếu một lò luyện đan mà thôi.

Trong lòng hắn cũng cảm thấy phiền muộn, ăn thôi mà còn phải tốn sức như vậy!

Làm đến bước cuối cùng theo trình tự của Cực Ác lão nhân, La Chinh nhẹ nhàng giơ tay đẩy ngang, ngưng tụ chân hỏa.

Trong giây lát liền nghe thấy một tiếng “keng” vang lên giòn giã, không ngờ thực sự có một viên kim đan rơi ra từ trong nguyên liệu đồ ăn... Trong tích tắc viên kim đan này xuất hiện, một mùi thơm lạ lùng tỏa ra khắp nơi, chẳng mấy chốc đã bay khắp lầu Hãn Nguyệt!

“Thật sự là luyện đan...”

“Thơm quá!”

“Từ trước đến nay ta chưa từng ngửi thấy hương đan này... Không có chút vị thuốc đông y nào, trái lại còn thơm như mùi thức ăn...”

La Chinh nhìn chăm chú vào viên kim đan này, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nói với Cực Ác lão nhân: “Thì ra ông bảo ta luyện chế kim đan...”

“Buồn cười! Kim đan dễ luyện như vậy chắc? Đây chẳng qua chỉ là một viên thực đan, chỉ có thể thỏa mãn ham muốn ăn uống mà thôi.” Cực Ác lão nhân đắc ý cười nói.

Mùi thơm của thực đan này liên tục tỏa ra, ngày càng nồng hơn, mùi vị như có thể thấm vào linh hồn, khiến cổ họng của không ít võ giả ở đây rục rịch, tự nhiên sinh ra một cảm giác thèm ăn mãnh liệt.

Đương nhiên La Chinh cũng không phải là ngoại lệ, hắn kìm lòng không được mà cầm thực đan bỏ vào trong miệng.

Mùi vị vô cùng phức tạp nhanh chóng lan trên đầu lưỡi, khiến linh hồn hắn cũng hơi chấn động. Hắn không thể hình dung được mùi vị của nó, chỉ có thể cúi đầu tỉ mỉ thưởng thức. Trong nháy mắt nhấm nháp, hắn có thể khắc sâu mùi vị này vào trong tâm khảm, cả đời khó quên.

Giờ hắn mới hiểu vì sao sau khi tiến vào thần thành Lục Nhâm, Cực Ác lão nhân cứ luôn miệng bắt hắn phải tới lầu Hãn Nguyệt.

Thì ra bởi vì tuổi thọ vô tận nên những vị thần trong Thần Vực đã dùng rất nhiều thời gian nghiên cứu mọi mặt trong cuộc sống. Bọn họ có thể nghiên cứu thần đạo đến mức độ cao nhất, nên về phương diện ẩm thực cũng tương tự. Như vậy đã làm cho La Chinh có hiểu biết mới đối với văn hóa của Thần Vực.

Ở tầng trên cùng của lầu Hãn Nguyệt, Hàm Văn Sơn và Hàm Gia Minh nhìn xuống La Chinh phía dưới với vẻ ngạc nhiên.

“Tuổi của người này không hơn một trăm, nhưng lại hiểu biết sâu rộng, thậm chí còn luyện chế ra cả thực đan Thái Tố!” Hàm Văn Sơn vô cùng kinh ngạc nói.

“Không biết hắn lấy được công thức từ vị cao nhân tiền bối nào. Thật thú vị. Kỳ thi của Hàm gia ta năm nay xuất hiện một số người rất kỳ quái.” Hàm Gia Minh mỉm cười nói.

Hai huynh đệ bọn họ thay mặt Hàm gia kinh doanh lầu Hãn Nguyệt đã ba kỷ nguyên thần, cũng từng nghe nói về thực đan Thái Tố nhưng chưa từng nhìn thấy. Không ngờ hôm nay lại thấy ở một võ giả chứng thần, đương nhiên sẽ mê mẩn không thôi.

“Muốn gọi tên này tới hỏi không?” Hàm Văn Sơn hỏi.

“Không được, người này ắt sẽ tham gia kỳ thi của Hàm gia, là rồng hay phượng thì đến lúc đó khắc biết.” Hàm Gia Minh lắc đầu.

Đương nhiên thực đan Thái Tố rất thần kỳ, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ có thể thỏa mãn ham muốn ăn uống một lúc mà thôi. Trong con mắt của một số người thì vẫn không phải là con đường chính...

***

Mọi người trong lầu Hãn Nguyệt đều tập trung nhìn La Chinh, suy đoán đủ thứ về thân phận của hắn.

Còn Hô Lan Chước lại đứng một mình ở giữa sân...

Hô Lan Chước phách lối như vậy là muốn lập uy trước.

Được phủ Hàm Thiên gọi tới dự thi cũng không phải chuyện dễ dàng, bởi vì phủ Hàm Thiên không chỉ khảo hạch về thực lực mà còn có rất nhiều phương diện khác, biến số khá nhiều, không hẳn cứ thực lực mạnh là có thể thông qua.

Sau khi Hô Lan Chước khiến những võ giả này khiếp sợ, đến khi khảo hạch bọn họ e ngại hắn thì đương nhiên cũng không dám làm bừa.

Nhưng hắn vừa thắng một ván, mọi người lại đột nhiên lại chuyển sang quan tâm đến thức ăn ngon của lầu Hãn Nguyệt. Như vậy chuyện này có gì đó bất thường đúng không?

Trong lúc buồn bực, Hô Lan Chước đột nhiên chỉ về phía La Chinh rồi lớn tiếng kêu lên: “Này! Ngươi!”

La Chinh còn đang thưởng thức dư vị của viên thực đan, thấy Hô Lan Chước chỉ vào mình mà hét lớn, cắt ngang nhã hứng của mình, hắn nhíu mày hỏi: “Làm sao?”

“Ta khiêu chiến ngươi, thế nào?” Khóe miệng Hô Lan Chước cong lên: “Thắng thì những thứ này đều là của ngươi!” Nói rồi hắn chỉ vào số Thần vũ tệ dưới chân mình.

Ánh mắt của La Chinh nhìn sang theo Hô Lan Chước, hắn mỉm cười rồi lắc đầu ngay.

“Ý gì? Không dám sao?” Hô Lan Chước tiếp tục khiêu khích. Hắn hơi không vui, nếu La Chinh không chấp nhận khiêu chiến, hắn quả thực không thể làm gì La Chinh. Cho dù là người Hô Lan gia thì hắn cũng không thể tùy ý ra tay trong thần thành Lục Nhâm được. Hậu quả của việc vi phạm quy tắc trên bảng đá thiên giới rất nghiêm trọng.

La Chinh trả lời: “Không phải không dám mà là không đủ.”

“Ngươi nói Thần vũ tệ không đủ?” Mắt Hô Lan Chước hơi sáng lên.

La Chinh gật đầu, không nói gì.

Ngờ đâu Hô Lan Chước vung tay lên, một vốc Thần vũ tệ nữa lại rơi trên mặt đất. Vốc Thần vũ tệ này có tới hai, ba trăm đồng.

“Hô Lan gia đúng là nhiều tiền! Hô Lan Chước chỉ là võ giả chứng thần mà lại mang bên người nhiều Thần vũ tệ như vậy!”

“Thói đời vốn đã không công bằng như thế. Rất nhiều vị thần vùi đầu làm việc cực khổ cả mấy kỷ nguyên thần cũng không kiếm được nhiều như vậy...”

“Ta thấy có khi tên kia viện cớ thôi, Hô Lan Chước tung ra nhiều Thần vũ tệ hơn thì hắn dám ứng chiến sao?”

Trong mắt mọi người, La Chinh căn bản không thể là đối thủ của Hô Lan Chước.

Chẳng qua dưới sự khiêu chiến của Hô Lan Chước, La Chinh không muốn mất mặt nên mới nói số Thần vũ tệ Hô Lan Chước bỏ ra không đủ.

Hiện tại, sau khi Hô Lan Chước tung Thần vũ tệ ra lần nữa, số Thần vũ tệ trong sân đã lên tới sáu bảy trăm đồng!

Ánh mắt mọi người lại tập trung vào La Chinh, xem hắn phản ứng thế nào.

Ngờ đâu La Chinh vẫn lắc đầu: “Không đủ.”

Hô Lan Chước không hề buồn bực, chỉ thấy hắn giơ tay vỗ vào bên hông, một luồng ánh sáng vàng lóe lên, một chiếc vòng vàng đã bị hắn lắc lư trong tay. Vòng tay vàng kia không ngừng đung đưa, từng Thần vũ tệ lại rơi xuống từ đó.

Lại là ba trăm Thần vũ tệ!

Chỉ trong chốc lát, trong sân đã có hơn nghìn Thần vũ tệ.

Ánh mắt của mọi người lại bị những Thần vũ tệ này hấp dẫn!

Một nghìn Thần vũ tệ đó...

Không ít võ giả chứng thần ở đây đều động lòng.

E rằng nhiều vị thần cấp trung cũng chỉ đáng giá chừng này thôi.

Một số nhóm tinh anh của gia tộc có thực lực cũng nóng lòng muốn thử. Nhưng người Hô Lan Chước khiêu chiến lại là La Chinh chứ không phải bọn họ.

“Vẫn chưa đủ.” La Chinh tiếp tục lắc đầu, đồng thời tự rót một chén rượu rồi tự uống.

Lần này cuối cùng Hô Lan Chước đã hơi bực, hắn nhìn chằm chằm vào La Chinh, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc bao nhiêu mới đủ!”

Nghe thấy lời này, cuối cùng La Chinh cũng cười, cái hắn chờ chính là câu này.

Hắn biết trong lầu Hãn Nguyệt chẳng những có so đấu mà còn có thể đánh cuộc.

Nhưng hắn cũng hiểu mình chỉ có một cơ hội ra tay, một khi giành được thắng lợi, hẳn sẽ không ai ngu đến nỗi lại tặng không Thần vũ tệ cho mình lần nữa.

Nắm lấy một cơ hội, cố hết sức kiếm được càng nhiều Thần vũ tệ càng tốt. Đây mới là mục đích thực sự của La Chinh.

Trước đó La Chinh chẳng muốn khiêu chiến Hô Lan Chước, hắn thực sự cảm thấy số lượng Thần vũ tệ đó không đủ. Hai trăm đồng không đủ, một nghìn đồng vẫn không đủ, hắn phải chờ một cơ hội thích hợp.

Không ngờ tính tình của cái tên Hô Lan gia này lại nóng nảy như vậy, làm cho cơ hội sớm xuất hiện.

“Nhiều chừng này.” La Chinh giơ năm ngón tay, thản nhiên nói.

“Năm nghìn Thần vũ tệ?” Lông mày Hô Lan Chước nhíu lại.

Khóe miệng La Chinh hơi cong lên: “Đúng, chính là con số này!”

“Năm nghìn...”

“Tên kia cũng muốn ăn dày gớm!”

“Đây không phải ăn dày. Hắn cố ý nói ra một con số lớn để Hô Lan Chước thấy khó, đành bỏ qua việc khiêu chiến hắn mà thôi.”

“Tiếc là có lẽ hắn đã coi thường khả năng kinh tế của Hô Lan gia rồi. Đương nhiên năm nghìn Thần vũ tệ là một khoản tiền lớn, nhưng đối với Hô Lan gia thì cũng không phải là vấn đề quá lớn...”

Quả nhiên Hô Lan Chước trầm tư một chút rồi cười lạnh với La Chinh: “Năm nghìn thì năm nghìn!”

Nói xong hắn ngẩng đầu về phía lầu bốn mà la to lên: “Luyện thúc!”