Bách Luyện Thành Thần

Chương 1768





Hô Lan Chước vừa nói xong, trên tầng bốn của lầu Hãn Nguyệt liền có một người thò đầu ra.

Đỉnh đầu người này sáng bóng đến mức có thể soi gương, bên trên xăm một hoa văn kỳ lạ nổi bật, ánh mắt lạnh như băng. Đây chính là “Luyện thúc” trong miệng Hô Lan Chước.

“Tiểu công tử!” Luyện thúc đứng cạnh hàng rào, chắp tay với Hô Lan Chước.

“Tiền!” Hô Lan Chước lạnh nhạt nói.

“Tiểu công tử…” Luyện thúc hơi chần chừ, đồng thời nhìn chằm chằm vào La Chinh.

Luyện thúc chính là vị thần cấp thấp hàng đầu, thực lực cũng mạnh hơn các vị thần bình thường nhiều.

Không phải là hắn không tin thực lực của Hô Lan Chước, nhưng một lần đánh cuộc tới năm nghìn Thần vũ tệ là không sáng suốt. Dù sao năm nghìn Thần vũ tệ cũng là một khoản tiền khá lớn đối với không ít gia tộc.

Huống chi hắn đã bí mật quan sát La Chinh, cũng cảm thấy La Chinh không phải là võ giả chứng thần tầm thường. Mặc dù La Chinh vô cùng nội liễm, nhưng Luyện thúc vẫn có thể cảm nhận được khí tức linh hồn như có như không trên người La Chinh. Khí tức kia giống như những thanh kiếm sắc bén, trôi lơ lửng xung quanh hắn, khiến Luyện thúc mơ hồ cảm thấy hắn rất mạnh.

“Ngươi muốn nói gì?” Hô Lan Chước nhìn Luyện thúc nói.

Luyện thúc cau mày.

Mặc dù hắn là một vị thần cấp thấp hàng đầu, nhưng dù sao cũng chỉ là hộ vệ của Hô Lan gia.

Thường xuyên bảo vệ bên tiểu công tử, hắn cũng hiểu rõ tính khí của tiểu công tử hơn ai hết. Trong tình huống này, tiểu công tử đã dám chắc vị võ giả kia không dám ứng chiến nên mới đòi hỏi nhiều như thế. Mà tiểu công tử rất sĩ diện, nếu đã ném ra một nghìn Thần vũ tệ, tiểu công tử sẽ không thể rút lại giữa chừng trước con mắt mọi người được!

Nếu khiến tiểu công tử mất hứng, ngày tháng của Luyện thúc hắn sau này cũng sẽ không dễ dàng.

Cuối cùng Luyện thúc chỉ đành cắn răng, nhẹ nhàng vung tay. Trong tay hắn liền xuất hiện một túi gấm tơ vàng tính xảo. Nhẹ nhàng ném một cái, túi gấm kia từ trên cao bay xuống.

Hô Lan Chước đón lấy túi gấm, xoay đầu lại khẽ mỉm cười với La Chinh. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vân vê, mở túi gấm kia ra.

“Keng keng keng…”

Những đồng Thần vũ tệ này không phải làm từ kim loại, mà giống như được dùng một loại gỗ nào đó tạo thành, khi rơi trên đất phát ra một tiếng giòn vang.

Sau khi Hô Lan Chước ném Thần vũ tệ lên đất, dưới chân tổng cộng có năm nghìn Thần vũ tệ. Những Thần vũ tệ đen thui này chất đống thành một ngọn núi nhỏ.

Võ giả chứng thần xung quanh thấy chỗ Thần vũ tệ này, ai nấy cũng cảm thấy vô cùng lóa mắt.

“Năm nghìn Thần vũ tệ đấy!”

“Đối với rất nhiều gia tộc hạng ba mà nói, đây là một khoản tiền rất lớn!”

“Người ta tự tin về bản thân mình thôi, sao nào? Để xem hôm nay tên kia xuống đài như thế nào!”

Hô Lan Chước đã tỏ thành ý như thế, tất nhiên mọi người đều tập trung nhìn vào La Chinh. Vừa rồi La Chinh đã mở miệng nói muốn năm nghìn Thần vũ tệ, bây giờ người ta thật sự lấy ra rồi, không biết La Chinh sẽ tìm cớ gì nữa đây?

Tất nhiên bọn họ không biết, trước khi mở miệng, La Chinh đã chuẩn bị ổn thỏa toàn bộ đường lui và suy tính đến những hậu quả có thể xảy ra rồi.

Hắn đã sớm hỏi Cực Ác lão nhân các vấn đề liên quan tới gia tộc Hô Lan Chước. Trong ba mươi sáu khu vực, Hô Lan gia thuộc gia tộc hạng hai, đối với các vị thần tầm thường thì cũng được xem là gia tộc lớn, hơn nữa lại có quan hệ rất tốt với Hàm gia.

Nhưng dù như vậy, Hô Lan gia cũng không thể một tay che trời trong thần thành Lục Nhâm, nếu La Chinh đắc tội với gia tộc này thì cũng vẫn an toàn.

Hơn nữa, Hàm gia luôn quản lý các gia tộc dưới chướng mình rất nghiêm ngặt. Sau khi La Chinh vào Phủ Hàm Thiên, đối phương càng không thể làm gì được hắn.

Huống chi mặc dù năm nghìn Thần vũ tệ không ít, nhưng đối với Hô Lan gia đang nắm trong tay hai tòa thần thành trung tâm, sáu tòa thần thành bình thường thì cũng chỉ đau lòng một chút mà thôi.

Sau khi nắm rõ những nguy hiểm có thể gặp phải, La Chinh mới đưa ra con số năm nghìn Thần vũ tệ này.

Nếu hắn đưa ra một cái giá quá cao, có thể Hô Lan Chước sẽ không đồng ý, suy đi nghĩ lại thì con số năm nghìn này hẳn là thích hợp nhất.

“Đây là năm nghìn Thần vũ tệ!” Hô Lan Chước đe dọa nhìn La Chinh, cười lạnh nói: “Ta tin ngươi không dám trêu chọc ta. Hơn nữa ngươi cũng nên biết, dám trêu chọc ta, hậu quả rất nghiêm trọng!”

Hô Lan Chước thật sự muốn nghe xem La Chinh còn có thể tìm được cớ gì.

Trong lòng mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy, muốn nhìn xem La Chinh có dám xuất chiến hay không.

La Chinh chậm rãi đi đến trước bàn, vừa mới nhấc chân thì cô gái tiếp đón La Chinh trong lầu Hãn Nguyệt kia vội bước đến, ngăn cản hắn: “Chờ một chút!”

“Chuyện gì?” La Chinh ngạc nhiên.

“Ngươi tính tiền trước đã.” Nàng cố chấp nói. Nàng sợ La Chinh chết trên tay Hô Lan Chước, không có ai trả tiền cho lầu Hãn Nguyệt.

Thấy ánh mắt cố chấp của nàng, La Chinh bất đắc dĩ cười, nói với Hô Lan Chước: “Xin lỗi, chờ một chút.” Vừa nói hắn vừa lấy Thần vũ tệ trong người ra, thanh toán tiền cơm.

Sau khi cô gái kia rời đi, trong tay La Chinh đã có thêm một Thần vũ tệ, hắn cười nói với Hô Lan Chước: “Nếu ngươi thua, đừng có ăn vạ đấy.”

“Dài dòng, Hô Lan Chước ta là ai chứ? Sao có thể ăn vạ với ngươi?” Hô Lan Chước lạnh lùng nói.

La Chinh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ném Thần vũ tệ kia đi, sau đó nói: “Ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi!”

“Keng!”

Vừa dứt lời, Thần vũ tệ kia liền đứng yên trên không trung, sau đó bay vèo theo hướng Hô Lan Chước ném Thần vũ tệ trước đó.

Cứ như vậy, bảng đá thiên giới ghi những quy tắc trong thần thành Lục Nhâm liền tạm thời được giải trừ.

Trong nháy mắt Thần vũ tệ kia vừa mới bay đi.

Lông mày La Chinh đột nhiên nhướng lên, ánh sáng sắc nhọn trong đôi mắt chợt lóe!

Một luồng uy áp linh hồn cực kỳ mạnh mẽ bắn về phía Hô Lan Chước!

Cùng lúc đó, cơ thể La Chinh cũng giống như một mũi tên rời cung, xông về phía Hô Lan Chước!

“Không ổn rồi!” Trên lầu bốn, Luyện thúc thấy vậy thì sắc mặt bất ngờ biến đổi. Mặc dù La Chinh chỉ thả ra một luồng uy áp linh hồn cực kỳ nhỏ bé, nhưng Luyện thúc vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh kinh người!

Hô Lan Chước không ngờ La Chinh lại hung hãn như vậy, vừa mới bắt đầu đã lấy khí thế như sấm vang chớp giật, liều chết xông tới. Tất nhiên, phản ứng của Hô Lan Chước cũng không chậm trễ chút nào, đáng tiếc vừa mới định hành động thì hắn đã cảm nhận được một cơn đau đớn dữ dội truyền tới từ trong đầu. Linh hồn hắn đã bị một luồng mũi tên vô hình xuyên qua.

Đau đớn tới mức khó có thể chịu được, nhưng Hô Lan Chước còn chưa kịp kêu lên thành tiếng thì La Chinh đã đánh mạnh vào người hắn.

Cú đánh này giống như một ngọn núi lớn trong Thần Vực giáng lên người Hô Lan Chước. Hắn muốn hét lên, nhưng bởi vì bị La Chinh đánh trúng nên chỉ có thể rên lên một tiếng, sau đó bắn lùi về sau như diều đứt dây.

“Ầm rắc rắc!”

Hô Lan Chước bay ngược về sau, trong quá trình đó đã đánh nát không ít bàn ghế, thậm chí một số võ giả chứng thần cũng xui xẻo, bị thương oan uổng.

Nhất thời, toàn bộ lầu một của lầu Hãn Nguyệt đều trở nên hỗn loạn.



Hô Lan Chước nằm trên đất không nhúc nhích, không biết sống chết ra sao. Những võ giả chứng thần bị liên lụy kia vừa kêu lên những tiếng thảm thiết, vừa kinh hoàng nhìn về phía La Chinh.

Mà, trong lầu Hãn Nguyệt đã yên tĩnh không một tiếng động.

Vừa rồi La Chinh sảng khoái đáp ứng lời khiêu chiến của Hô Lan Chước đã khiến bọn họ cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Nhưng đại đa số mọi người đều cho rằng La Chinh chỉ khoe khoang mà thôi, kết quả cuối cùng e sẽ rất thê thảm. Với tính cách của tiểu công tử Hô Lan gia, khả năng La Chinh mất mạng là tương đối lớn.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ, rằng cuộc chiến giữa hai người lại kết thúc theo cách như vậy!

Chỉ với một chiêu…

Cô gái trong lầu Hãn Nguyệt kia lấy tay nhỏ che miệng, ngơ ngác nhìn chàng thanh niên ở cách đó không xa.

Mặc dù nàng chỉ là thần dân, nhưng thường xuyên làm việc trong lầu Hãn Nguyệt nên cũng đã gặp không ít cường giả. Nhưng trường hợp như La Chinh, chỉ dùng một chiêu như vậy thì rất hiếm thấy.

Trừ phi là trận đấu giữa những võ giả có thực lực và tu vi chênh lệch vô cùng lớn thì mới có thể xảy ra trường hợp này. Nhưng rõ ràng La Chinh cũng chỉ là một vị võ giả chứng thần, mà Hô Lan Chước kia lại là tiểu công tử của Hô Lan gia!

La Chinh khẽ mỉm cười, rút trọng kiếm Đại Thiên từ bên hông ra, rút vỏ kiếm phía trên, bắt đầu nhặt lấy Thần vũ tệ trên đất.

Từ sau khi đi vào Thần Vực, nhẫn tu di của La Chinh đã bị hỏng, nhưng trọng kiếm Đại Thiên và vỏ kiếm đều được chế tạo từ nguyên liệu trong Thần Vực. Vỏ kiếm vốn chính là một không gian tu di, La Chinh có thể tạm thời dùng vỏ kiếm này thay nhẫn tu di, một số vật phẩm quan trọng như cờ sưu hồn cũng tạm thời được đặt trong đó.

Đúng lúc La Chinh đang chuẩn bị mang những Thần vũ tệ này đi thì bỗng có tiếng gió “ào ào” truyền tới. Trên lầu bốn của lầu Hãn Nguyệt lại có mấy người nhảy xuống, cầm đầu chính là vị “Luyện thúc” của Hô Lan gia kia.

Luyện thúc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào La Chinh nói: “Ngươi dám cầm những Thần vũ tệ này sao?”

La Chinh vốn đang khom người lại đứng thẳng lên, khóe miệng khẽ nhếch, hỏi ngược lại: “Vì sao không dám?”

“Ngươi không sợ Hô Lan gia chúng ta sao?” Luyện thúc thấy La Chinh có thực lực như thế nên cũng có chút e ngại với thân phận của hắn.

Hắn nói lời này là để ném đá dò đường, muốn thăm dò La Chinh một chút, đồng thời cũng có ý uy hiếp.

La Chinh sao có thể không hiểu?

Hắn vẫn hỏi ngược lại như trước: “Vì sao phải sợ?”