Bách Luyện Thành Thần

Chương 1769





La Chinh hỏi ngược lại như vậy khiến Luyện thúc hơi sửng sốt.

Luyện thúc nhìn chằm chằm vào La Chinh, lạnh giọng hỏi: “Ngươi tới từ gia tộc nào?”

La Chinh khẽ mỉm cười: “Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?”

Luyện thúc cũng là người nhanh nhạy quyết đoán, La Chinh ba lần liền trả lời hắn bằng câu hỏi “vì sao”.

Như thế hắn đã hiểu rõ, không thể uy hiếp được người này. Chắc chắn tên này có lai lịch không đơn giản.

Thân là hộ vệ Hô Lan gia, Luyện thúc cũng là người làm việc quyết đoán. Nếu tiểu công tử thua hết năm nghìn Thần vũ tệ, hắn cũng không tiếp tục dây dưa ở đây nữa. Dù sao trên tầng năm, tầng sáu của lầu Hãn Nguyệt này còn có trưởng bối các gia tộc khác đang quan sát.

Vì vậy Luyện thúc đi về một phía khác, hai hạ nhân Hô Lan gia cũng đã đỡ Hô Lan Chước dậy.

Luyện thúc đưa tay nhẹ nhàng điểm một cái lên trán Hô Lan Chước, một luồng ánh sáng màu xanh bắn ra từ mi tâm hắn, sau đó hắn cũng yên lòng.

Hô Lan Chước bị La Chinh đánh một chưởng, không biết đã gãy bao nhiêu cái xương, nhưng ngoại thương không có gì đáng lo ngại, qua hai ba ngày là có thể khỏi hẳn, cũng không ảnh hưởng đến việc Hô Lan Chước tham gia kỳ thi của Phủ Hàm Thiên. Nhưng điều khiến Luyện thúc không yên tâm chính là linh hồn của Hô Lan Chước. Vừa rồi uy áp linh hồn mà La Chinh bộc phát ra, cho dù là Luyện thúc cũng không dám xem thường,

Cũng may linh hồn Hô Lan Chước chỉ bị xuyên một lỗ nhỏ mà thôi, không bị tổn thương nghiêm trọng. Xem ra tên kia đã nương tay. Nhưng trong lòng Luyện thúc vẫn rất cảm khái. Hắn khó có thể tưởng tượng được rằng một vị võ giả chứng thần lại có thể tu luyện linh hồn tới mức độ này!

La Chinh nhặt hết các đồng Thần vũ tệ trên mặt đất, chắp tay một cái với đám người Luyện thúc, sau đó nghênh ngang đi ra khỏi lầu Hãn Nguyệt.

Sau khi La Chinh đi khuất, trong lầu Hãn Nguyệt mới vang lên tiếng bàn tán xì xào.

“Rốt cuộc tên kia là ai vậy?”

“Hắn có thể dùng thức ăn của lầu Hãn Nguyệt để luyện chế thực đan, lẽ nào là người của thần thành Lục Nhâm?”

“Đây không phải là vấn đề. Vấn đề là tại sao hắn có thể mạnh như vậy? Chỉ dùng một chiêu mà đánh bại được Hô Lan Chước? Ta thấy đấy là hắn còn nương tay rồi đấy. Nếu không, e là Hô Lan Chước không giữ nổi mạng đâu.”

Chẳng qua những người này không biết, thực lực của La Chinh bây giờ đã vượt xa cảnh giới của võ giả chứng thần rồi.

Đừng nói tới Hô Lan Chước - người chỉ là tinh anh trong gia tộc hạng hai.

Cho dù là những võ giả chứng thần của đám nhà giàu quyền thế được bồi dưỡng ở đảo nổi kia thì cũng rất khó có ai địch nổi La Chinh.

Chỉ vì thế giới trong cơ thể La Chinh đặc biệt hơn bình thường, nên chưa thể ngưng tụ được thần cách. Một khi thần cách của hắn được ngưng tụ thành công, thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt thêm. Đến lúc đó, những vị thần cấp thấp bình thường cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn!

Trên lầu năm, trong một gian rất khác biệt.

Một ông lão chậm rãi chuyển động hai tay, ở chính giữa tay lão dần xuất hiện ngọn lửa đang xoay chậm, bên trong ngọn lửa có thứ gì đó đang không ngừng bị thiêu đốt, mơ hồ có một mùi thơm kỳ lạ bay ra.

“Leng keng!”

Đúng lúc này, một viên đan dược màu vàng nhạt từ trong ngọn lửa rơi xuống, lăn qua lăn lại trong đĩa, phát ra tiếng leng keng.

Sau khi đan dược rơi ra, mùi thơm kỳ lạ này nhanh chóng quanh quẩn trong gian phòng.

Ngay sau đó ông già liền nhẹ nhàng đẩy đĩa thức ăn về bên kia bàn: “Tiểu thư, mời từ từ dùng.”

Bên kia bàn, một cô gái mặc áo xanh ngọt ngào cười với ông già: “Thơm thật, Hồ Nhị gia gia vất vả rồi!”

Nói xong, cô gái này liền chậm rãi thả viên đan dược vào miệng, trên gương mặt tươi cười bỗng hiện lên vẻ say mê...

Thực đan mà ông già này luyện chế cùng một loại với La Chinh, cũng chính là thực đan Thái Tố.

Phương pháp luyện chế thực đan Thái Tố rất ít người biết, trong đó đa phần đều là các vị thần đã cao tuổi. Vị “Hồ Nhị gia gia” này chính là một trong số đó. Chờ cô gái kia ăn xong, Hồ Nhị gia gia khàn khàn nói: “Tuổi còn trẻ mà đã biết phương pháp luyện chế thực đan Thái Tố, linh hồn và năng lực cũng mạnh mẽ khác thường. Tuy không biết hắn tu luyện thần đạo nào, nhưng một chiêu đã đánh bại được Hô Lan Chước thì không thể coi thường.”

“Không phải là đánh bại...” Cô gái kia lắc đầu, nghiêm túc nói: “Là một chiêu đánh chết.”

La Chinh đúng là có năng lực một chiêu đánh chết Hô Lan Chước, chẳng qua cuối cùng hắn lại nương tay. Người sáng suốt chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.

“Phải, là có thể một chiêu đánh chết. Lai lịch người này tuyệt đối không đơn giản. Tiểu thư, nên điều tra người này một chút.” Hồ Nhị gia gia nhẹ nhàng nói.

Cô gái áo xanh khẽ mỉm cười: “Điều tra là phải. Ta cảm thấy người này chắc chắn rất thú vị!”

“Tiểu thư, người với loại người này không hợp đâu, không nên si mê.” Hồ Nhị gia gia rung rung chòm râu.

Cô gái áo xanh nhíu mày, giận trách: “Hồ Nhị gia gia, ngươi nói bậy gì đấy, ai si mê chứ!”

Hồ Nhị gia gia không hề sợ, chỉ ha ha cười nói: “Chẳng lẽ gia gia còn không biết tính của người sao?”

Cô gái nguýt lão một cái, không nói thêm gì nữa.

Ngoài gian phòng này, trong một vài gian phòng khách ở lầu Hãn Nguyệt cũng đang bàn tán về thân phận và lai lịch của La Chinh.



Nhưng La Chinh từ thành Kính tới, hắn lại không tự giới thiệu, nên dù có bàn tán thế nào thì họ cũng khó mà điều tra được thân phận thật sự của La Chinh, nhưng nghĩ đến chuyện dù sao La Chinh cũng sẽ tham gia kỳ thi ở phủ Hàm Thiên, bọn họ tin, đến ngày đó mọi chuyện sẽ rõ ràng.

***

Sau khi La Chinh ra khỏi lầu Hãn Nguyệt, hắn chậm rãi đi dạo trên đường phố thần thành Lục Nhâm.

Lần này mặc dù đã tiêu không ít ở lầu Hãn Nguyệt, nhưng lại thu hoạch được năm nghìn Thần vũ tệ, điều này khiến La Chinh rất bất ngờ.

Chỉ trách tiểu công tử Hô Lan gia quá kích động, nên mình mới kiếm được chút lợi.

Đáng tiếc chuyện này chỉ có thể xảy ra một lần, sau này muốn gặp được chuyện tốt như vậy có lẽ rất khó.

Từ giờ đến lúc phủ Hàm Thiên triệu tập thí sinh dự thi còn tới sáu bảy ngày, tranh thủ khoảng thời gian này, La Chinh muốn thu thập một số vật liệu trong thần thành Lục Nhâm.

Cực Ác lão nhân đã truyền thụ thuật dịch dung cho La Chinh.

Thuật dịch dung này hết sức kỳ lạ, không phải chỉ đơn giản chế ra một tấm mặt nạ da người, hay là đổi một khuôn mặt xa lạ nào khác.

Mà thật ra nó lại là một phương pháp tu luyện, hơn nữa còn là phương pháp luyện thể. Nhưng phương pháp luyện thể này không phải để rèn luyện sức mạnh hay cơ thể, mà là để luyện cơ mặt. Nếu tu luyện trong thời gian dài, mỗi khối cơ thịt trên mặt La Chinh sẽ thay đổi, từ đó có thể thay đổi dáng vẻ khuôn mặt.

Như vậy, người xung quanh có nhìn thấy La Chinh cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ, thậm chí vẫn có thể dựa vào trí nhớ cách đó mấy ngày để nhận ra La Chinh, chẳng qua họ chỉ cảm thấy La Chinh hơi khác lạ một chút mà thôi.

Nhưng khi bắp thịt được đúc luyện đến một mức độ nhất định, khuôn mặt La Chinh sẽ không ngừng biến hóa. Cứ như vậy, cho La Chinh có đến đảo nổi của Hàm gia thì hai chị em Hàm gia năm đó từng gặp La Chinh ở cấm địa Luyện Thần và những người của Hàm gia ấy cũng không nhận ra được hắn.

Ngoài luyện tập thuật dịch dung, La Chinh cũng phải phát triển thế giới trong cơ thể và rèn luyện võ thuật của bản thân.

Trong vũ trụ, sau khi tu luyện tới cảnh giới Giới Chủ, rất nhiều kỹ năng vốn được tu luyện lúc ban đầu đã không có cơ hội dùng đến nữa. Nhưng đến Thần Vực lại khác, bởi vì vật chất trong Thần Vực thay đổi đặc tính, nên võ giả không thể bay lên cao được, đánh nhau cũng chủ yếu là tiếp xúc trực tiếp, những kỹ thuật võ học cơ bản lại có thể phát huy tác dụng không nhỏ.

Chẳng qua bây giờ La Chinh vẫn cực kỳ cẩn thận khi vận dụng khí hỗn độn, thậm chí ngay cả thần đạo Đoạn Tình cũng không dám tùy tiện dùng. Trong Thần Vực, thần đạo Đoạn Tình bị liệt vào danh sách cấm, chẳng may sau khi vận dụng lại phạm vào điều cấm kỵ nào đó thì phiền toái cũng không nhỏ.

Trong giai đoạn hiện nay La Chinh sẽ không dùng tới những đòn sát thủ này, nhưng hắn vẫn tràn đầy tự tin như trước.

Giống như Cực Ác lão nhân đã phân tích, Hô Lan gia thân là một trong ba gia tộc lớn dưới tay Hàm gia, thực lực và nền tảng khá lợi hại, Hô Lan Chước lại là một trong số những người xuất sắc được bồi dưỡng ra.

Nhưng trước mặt La Chinh, Hô Lan Chước lại không có khả năng đánh trả nào, dù chỉ một chút. Như vậy, con cháu những gia tộc khác lại càng không thể.

Tuy có thể sẽ xuất hiện một số đối thủ cạnh tranh cực mạnh, nhưng phủ Hàm Thiên ít nhất cũng phải có mười vị trí, dù La Chinh có không tốt đến đâu đi nữa thì cũng không thể đến mức tốp mười cũng không vào nổi. Vào phủ Hàm Thiên hẳn là chuyện đã chắc như đinh đóng cột.

Trước khi phủ Hàm Thiên triệu tập thí sinh dự thi, rất nhiều gia tộc cũng sẽ sai người thu thập tin tức trong thần thành Lục Nhâm để nắm rõ thông tin về đối thủ cạnh tranh. Cho nên trong tay mỗi gia tộc đều có một danh sách lớn, mà trong danh sách này lại có tài liệu chi tiết về các đối thủ.

Có một nhóm người đặc biệt chuyên đi thu thập tài liệu, mua đi bán lại cho các gia tộc lớn, tông môn lớn, coi đây là một nghề nghiệp.

Từ đặc điểm, thực lực đến sở trường, thậm chí thần đạo và công pháp mà bọn họ thật sự tu luyện đều được ghi lại trong danh sách.

Sau trận chiến vừa rồi, La Chinh cũng vinh quang lên bảng, xếp ở vị trí thứ tư.

Nhưng chỉ có tài liệu về La Chinh là không giống những người khác.

Trong tư liệu về La Chinh, tên họ không rõ, tuổi tác không rõ, nơi sinh ra cũng không rõ.

Thứ duy nhất có thể ghi chép lại có lẽ là thực lực của La Chinh. Trận đấu với Hô Lan Chước kia đã được người ta thuật lại với một câu đơn giản: Lấy thế như sấm vang chớp giật, một chiêu đánh bại Hô Lan Chước!