Bách Luyện Thành Thần

Chương 1770





Đã nhiều ngày nay, cho dù La Chinh đi đâu cũng luôn có người lén lút theo sau.

Tuy những người này ẩn nấp rất tốt, nhưng căn bản không thể thoát khỏi sự dò xét của La Chinh. Chẳng qua vì trong thần thành Lục Nhâm là an toàn tuyệt đối, nên La Chinh cũng không tính toán với bọn họ.

Bây giờ La Chinh còn thiếu một số vật phẩm cần thiết, ví dụ là mấy chứa đồ vật như nhẫn tu di.

Mặc dù tạm thời La Chinh dùng vỏ thanh kiếm kia để thay thế, nhưng dù sao vẫn không thuận tiện lắm. Bây giờ một mẻ đã kiếm được năm nghìn Thần vũ tệ, tất nhiên hắn có thể thoải mái chọn mua một phen.

Được Cực Ác lão nhân chỉ dẫn, hôm nay La Chinh đi qua hơn nửa thần thành Lục Nhâm, đứng trước một con hẻm nhỏ.

“Hẻm kim tiền? Ý ngươi là nơi này?”

Đứng ở ngõ hẻm này, trên mặt La Chinh có vẻ khó hiểu.

Ngõ hẻm nho nhỏ này chỉ cho phép một người đi qua, từ bên ngoài trông cực kỳ đơn sơ.

“Khà khà, tất nhiên chính là nơi này. Hẻm kim tiền của thần thành Lục Nhâm rất nổi tiếng đấy, chỉ cần có Thần vũ tệ, cái kỳ quái gì cũng mua được.” Cực Ác lão nhân cười nói.

“Nhưng vì sao mọi người lại muốn chen chúc trong con hẻm nhỏ này?” La Chinh không hiểu.

“Tránh ra!”

Đúng lúc này, sau lưng La Chinh bỗng vang lên một tiếng nói ầm ầm như sấm. Giọng nói kia rất thô, giống như tiếng va chạm cực mạnh giữa đất đá.

La Chinh nhanh nhạy tránh sang một bên. Hắn vừa nhìn sang liền thấy một nhóm sáu, bảy người đang đi về phía ngõ kim tiền.

Người nói là một tên mập mạp, chiều cao và bề rộng cơ thể ngang nhau, trông không khác gì một quả bóng tròn.

“Thần cấp trung!” Ánh mắt La Chinh chợt lóe.

Từ sau khi rời khỏi vũ trụ đại diễn, La Chinh đã từng gặp không ít vị thần, nhưng tuyệt đại đa số đều chỉ là thần cấp thấp, còn thần cấp trung thì chỉ có Cực Ác lão nhân, quái miệng rộng và đám người Ân Nguyên Tử, số lượng rất ít ỏi.

La Chinh còn từng hỏi thăm Cực Ác lão nhân, xem vì sao lại có ít thần cấp trung như vậy?

La Chinh đã hỏi, Cực Ác lão nhân tất nhiên sẽ đáp lời. Ông nói nguyên nhân cho La Chinh biết.

Thần Vực là một thế giới vô cùng ổn định, hoàn cảnh khác biệt hoàn toàn với vũ trụ.

Trong thế giới này, những chuyện ngoài ý muốn rất hiếm khi xuất hiện, do đó rất ít khi sinh ra những dạng “thiên tài khác người” có thể thay đổi thế giới. Tuyệt đại đa số thần dân cũng không có lý tưởng gì quá lâu dài, cho dù có tu thành thần thì bọn họ cũng rất khó trở thành cường giả thực sự, cũng không có khả năng thăng cấp thành đại viên mãn, càng không thể nào được phong thánh.

Nói cách khác, con đường đi lên của các võ giả ở tầng thấp nhất đã hoàn toàn bị lấp kín.

“Trong vũ trụ Đại Diễn võ giả nhiều như nước, nếu không cố gắng thì sẽ bị rớt xuống ngay, cho dù không rớt xuống thì cũng sẽ hết tuổi thọ mà lìa đời, từ đó đánh mất vị trí của mình, Thiên Tôn cũng không ngoại lệ. Nếu những kẻ yếu nỗ lực phấn đấu thì một ngày nào đó sẽ có thể leo lên chỗ cao hơn!”

“Nhưng trong Thần Vực, các vị thần giống như những ngọn núi vậy, bọn họ sẽ không thay đổi, tuổi thọ vô hạn, cường giả mãi mãi mạnh mẽ. Khi những vị trí trên tầng cao được lấp đầy, những võ giả ở tầng dưới liền không có khả năng được lên tầng trên, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng vô ích, nên những thần kia dân kia đều mất đi hy vọng.”

“Đây chính là cái gọi là tầng cấp cố định!”

Lúc đó, Cực Ác lão nhân đã trả lời La Chinh như vậy.

Nghe được những lời này, La Chinh cũng hơi bùi ngùi. Hắn không ngờ Cực Ác lão nhân biết rõ tình đời, có thể đưa ra kết luận về Thần Vực như vậy.

Qua đây cũng đã giải thích được vì sao số lượng các vị thần cấp trung lại ít như vậy.

Và cũng khó trách vì sao Ân Nguyên Tử kia bằng lòng vì một con chuột ở thôn Mông Sơn mà ẩn núp bảy kỷ nguyên thần, chờ Cực Ác lão nhân trở về.

Bởi vì trong con chuột kia có chứa một chút hy vọng. Cho dù Ân Nguyên tử hay Cực Ác lão nhân cũng không có ý muốn phong thánh, cũng không hy vọng được thăng cấp lên đại viên mãn, bọn họ chỉ muốn tiến thêm một bước, đột phá thần cấp trung, lên thần cấp cao là đủ rồi.

Vì hy vọng có thể tiến thêm một bước này đã khiến hai vị thần phải đánh đổi tính mạng. Như vậy có thể thấy được, để đột phá trong Thần Vực là chuyện khó khăn tới mức nào.

Võ giả có vóc người tròn vo mập mạp kia thản nhiên liếc La Chinh một cái, chen vào đầu hẻm kim tiền. Thân thể của hắn còn to lớn hơn con hẻm này, nhưng hắn lại ép mình, gắng gượng chen vào.

Sau khi tên mập mạp này chen vào, thân hình cũng biến mất luôn trong không khí.

Mà mấy người sau lưng hắn, sau khi bước vào trong ngõ hẻm này thì cũng biến mất ngay trước mắt La Chinh.

“Hóa ra hẻm kim tiền này còn có bí ẩn khác!” Lúc này La Chinh mới chợt hiểu ra, đồng thời cũng bước vào trong hẻm kim tiền.

Trong chớp mắt La Chinh bước vào hẻm, một làn gợn nước thoảng qua trước mắt hắn, giống như không gian bị vặn vẹo. Thế giới trước mắt bỗng rộng rãi, sáng sủa hẳn lên, giống như đi đến một thế giới khác. Trước mắt La Chinh hiện ra khu phố rộng rãi.

Mà hai bên khu phố là những gian hàng được sắp xếp chỉnh tề.

Rất nhiều vị thần đi lại trên đường phố, nhìn không khác gì phố phường người phàm.

“Nhiều thần vậy ư?” La Chinh ngạc nhiên nói.

Khi La Chinh ở trong thần thành Lục Nhâm cũng không gặp quá nhiều vị thần, ở đó đại đa số đều là võ giả chứng thần, dường như không hợp với cái tên “thần thành” chút nào. Không ngờ trong hẻm kim tiền này lại tụ tập nhiều thần như vậy.

Hắn mới vừa tiến vào trong, một vị lính gác trong thần thành chạy thẳng tới trước mặt La Chinh hỏi: “Ngươi muốn bán đồ gì sao?”

La Chinh lắc đầu: “Ta tới mua đồ.”

Lính gác tỏ vẻ đã hiểu, sau đó tránh ra một bên.

“Lính gác trong thần thành Lục Nhâm đều nhiệt tình như vậy sao?” La Chinh tò mò hỏi Cực Ác lão nhân.

Cực Ác lão nhân cười khà khà: “Tất nhiên rồi. Thực ra hẻm kim tiền này có đến mấy cửa ra vào, đại đa số các vị thần trở lại thần thành Lục Nhâm đều mang những gì mình thu hoạch được ra đây bán, giống như những cửa hàng trong thần thành vậy. Mà thần muốn bày bán trong hẻm kim tiền thì phải nộp phí cho thần thành Lục Nhâm với một tỷ lệ nhất định. Thực ra đây chính là thu thuế, nên tất nhiên những lính gác này sẽ nhiệt tình rồi.”

“Ngay cả thần cũng phải đóng thuế sao?” La Chinh trợn mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn nhớ từng đọc được một quyển sách ở Đông Vực, trong đó có câu than thở về hai thứ không thể nào trốn tránh: một là cái chết và hai là nộp thuế. Những vị thần này chạy trốn được tử thần, có được tuổi thọ vĩnh viễn, nhưng lại không trốn thoát được việc thu thuế của vùng đất họ sống...

La Chinh vừa than thở vừa chậm bước dọc theo con đường thẳng tắp.

Trên con đường này, đại đa số đều là các vị thần cấp thấp, rất ít vị thần cấp trung, mà số lượng võ giả chứng thần cũng không nhiều, cho dù là có thì bên người đều có vị thần nào đó đi cùng, có vẻ là con cháu gia tộc lớn.

Dọc theo con phố này, vật phẩm trong cửa hàng hai bên đường rất phong phú, đủ các chủng loại, có rất nhiều đồ vật La Chinh cũng không biết tên.

Người bày sạp đại đa số đều là thần, có một số vị thần vô cùng nhiệt tình, thấy có người đến liền chào hỏi, ngoài ra một số ít các vị thần lại rất yên lặng, chỉ tùy ý bày hàng hóa ra, ngồi bên cạnh không nói một lời, nhắm mắt trầm tư.

“Rễ Thiên Linh khai thác từ ba kỷ nguyên thần trước, chỉ hai mươi Thần vũ tệ!”

Bỗng La Chinh bị một tiếng rao hấp dẫn, sau đó liền thấy trước sạp bên trái có một đoạn gỗ tỏa sáng lấp lánh. Toàn thể đoạn gỗ này đều đan xen vào nhau, giống như một cây cung, trên bề mặt còn có ánh sáng màu xanh ngọc mờ ảo, rất bắt mắt.

“Anh bạn nhỏ, có hứng thú sao?”

Chủ sạp này cũng là một vị thần cấp thấp, có vẻ như vốn không để ý thân phận võ giả chứng thần của La Chinh mà vô cùng nhiệt tình chào mời.

“Đây là cái gì?” La Chinh tò mò hỏi.

“Ngươi chưa nghe đến rễ Thiên Linh bao giờ sao? Có thể gia tăng thiên phú của đồ vật, hoặc trực tiếp dùng cũng được, cũng có thể luyện thành Thiên Linh Đan, sau khi dùng có thể giúp đầu óc minh mẫn, ngộ tính tăng vọt!” Vị thần kia híp mắt cười nói.

La Chinh còn chưa nói gì thì Cực Ác lão nhân trong đầu đã nói một câu: “Giả! Nếu là rễ Thiên Linh thật thì đừng nói hai mươi Thần vũ tệ, hai trăm Thần vũ tệ cũng không mua được.”

Vì vậy, La Chinh không nói hai lời liền quay đầu rời đi.

“Anh bạn nhỏ! Anh bạn nhỏ này, đừng vội đi!” Vị thần kia kêu lên mấy tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng chỉ có thể than thở: Người trẻ bây giờ đúng là càng ngày càng không dễ lừa.

La Chinh tiếp tục tiến lên, ánh mắt không ngừng tìm kiếm dò xét. Bỗng nhiên, mắt hắn sáng lên, sau đó nhanh chóng đi về phía trước.

Trong cửa hàng trước mặt La Chinh lúc này có đặt những chiếc hộp gấm nhỏ, có một hộp gấm ở phía ngoài cùng đã bị mở ra, trong hộp là một tấm giấy dán chữ Phạn màu vàng. Mà ở xung quanh chữ Phạn màu vàng này được ghi chú chằng chịt các chữ nhỏ, đó là phần giảng giải liên quan đến chữ Phạn kia.