Bách Luyện Thành Thần

Chương 1773





La Chinh cảm thấy đau đầu rồi đây.

Xem ra bản thân không hợp với việc giả vờ, đã chẳng giấu được còn khiến cô gái này nhìn ra manh mối.

“Thực ra không phải vì thấy ngươi nên ta mới đưa ra cái giá này.” Thiết Lâm nói. “Mấy năm qua, hễ ai hỏi giá khối đất sét này, ta đều đưa ra giá năm trăm Thần vũ tệ. Nhưng... ta cảm thấy với ngươi thì phải một nghìn Thần vũ tệ mới thích hợp!”

Thiết Lâm nói thật lòng. Nàng biết khối đất sét này chắc chắn không phải vật tầm thường, chẳng qua không tìm được điểm đặc biệt của nó nên cũng không có ai trong thần thành Lục Nhâm nhận ra được.

Bây giờ khó khăn lắm mới có La Chinh đến hỏi thăm, dường như hắn nhìn ra điểm không bình thường của khối đất sét này, thế nên sao nàng bỏ qua được?

Điều Thiết Lâm nói là sự thật. Cho dù nàng ra giá một nghìn Thần vũ tệ, La Chinh cũng không thể không mua.

Đương nhiên hắn hiểu rõ thế giới trong cơ thể mình. Thứ có thể thu hút ý thức của thế giới trong cơ thể, khiến nó phản ứng như vậy thì chắc chắn nó có tác dụng với cơ thể. Mặc dù hắn không rõ rốt cuộc thứ này dùng để làm gì.

Nhưng thực sự tiêu năm trăm Thần vũ tệ, hắn lại không cam tâm. Hắn lập tức lắc đầu: “Quá đắt. Ta chỉ là một võ giả chứng thần, lấy đâu ra một khoản lớn như vậy?”

Năm trăm Thần vũ tệ, cho dù là thần cấp trung mà hơi nghèo một chút thì cũng không thể lấy ra được. Đa số võ giả chứng thần đều nghèo, vì một Thần vũ tệ cũng phải bôn ba rất lâu, làm sao có thể lấy ra một con số lớn như vậy?

Trong mắt Thiết Lâm lộ ra vẻ tiếc nuối. Đương nhiên nàng cũng nghĩ tới điều này, võ giả chứng thần lấy đâu ra tiền? Nhưng võ giả chứng thần dám đi vào hẻm kim tiền thì ít nhiều gì trong tay cũng có của cải. Nàng đưa ra giá này cũng là để thăm dò La Chinh.

“Vậy ngươi nói xem bao nhiêu?” Thiết Lâm hỏi.

“Ta chỉ có ba mươi Thần vũ tệ...” La Chinh trả lời.

“Chỉ ba mươi đồng?” Thiết Lâm nhìn chằm chằm vào La Chinh, khóe miệng hiện lên ý cười: “Quá ít, giá đó ta không bán.”

“Vậy cũng đành chịu.” La Chinh ra vẻ tiếc nuối, lập tức quay đầu chuẩn bị rời đi.

Từ đầu tới cuối, Thiết Lâm đều giữ nguyên ý cười, không nói lời nào nhìn chằm chằm bóng dáng La Chinh đang dần dần đi xa, trong lòng vẫn thầm đếm. Một bước, hai bước, ba bước... mười bước, mười một bước.

Sau khi đi được một đoạn, La Chinh bỗng quay đầu, bước đến nói to: “Gấp đôi, sáu mươi Thần vũ tệ!”

Ai ngờ Thiết Lâm vẫn thản nhiên lắc đầu.

Nếu trưởng bối của Thiết gia trông thấy cảnh này, sợ rằng sẽ mắng chết Thiết Lâm.

Có thể bán khối đất sét không rõ lai lịch kia với giá sáu mươi đồng đã phải cảm tạ trời đất lắm rồi. Vậy mà hôm nay có người trả giá sáu mươi Thần vũ tệ, nhưng Thiết Lâm lại không bán...

“La Chinh, tại sao ngươi cứ nhất định phải mua khối đất sét này?” Cực Ác lão nhân khó hiểu lắm rồi.

Mặc dù ông ở trong đầu La Chinh, nhưng thực ra lại không hiểu bản thân La Chinh. Trước đó, Cực Ác lão nhân vẫn luôn nghi hoặc, bởi dựa vào thiên phú và nền tảng của La Chinh thì cho dù tự chứng thần đạo cũng không khó, tại sao đến bây giờ vẫn chưa ngưng tụ thần cách?

Ông muốn tiến vào thế giới trong cơ thể La Chinh xem có thể giúp gì được hắn không, nhưng lại bị La Chinh tự chối. Thậm chí La Chinh còn không cho phép Cực Ác lão nhân được dò xét dù chỉ một chút.

Cực Ác lão nhân cũng biết La Chinh còn chưa tin mình. Dù sao ông và La Chinh cũng chẳng có giao tình gì sâu đậm. Nhưng rốt cuộc La Chinh có bí mật động trời gì mà lại cứ phải giấu giếm như vậy?

“Một trăm, ta lấy.” La Chinh cắn răng nói ra một cái giá.

Thiết Lâm bắt đầu hơi động lòng rồi. Nếu nàng thực sự bán khối đất sét này với giá một trăm Thần vũ tệ, nhất định sẽ nhận được phần thưởng của gia tộc. Cho nên trong lòng nàng cũng do dự, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì khác thường. Nếu La Chinh lại quay đầu bỏ đi thì cùng lắm mình tự gọi hắn lại là được rồi...

Đúng lúc này, từ không xa có hai người lao thẳng về bên này. Đó là Nhị thúc, Tam thúc của Thiết Lâm, hai người này đều là thần cấp thấp.

Thiết gia là một gia tộc nhỏ, có thu hoạch gì đều được bán ở cái sạp hàng nhỏ trong thần thành Lục Nhâm này. Trên thực tế, hẻm kim tiền này là một con phố lớn trong thần thành Lục Nhâm. Dựa vào việc kinh doanh, có thể duy trì hoạt động của cả Thiết gia.

“Một trăm Thần vũ tệ, cũng không thể bán được... Nhị thúc, Tam thúc, hai người đến rồi?” Thiết Lâm vừa chào hỏi hai vị thúc thúc vừa quan sát vẻ mặt của La Chinh.

“Cái gì có thể bán được giá đó?” Hai thúc thúc của Thiết Lâm khựng lại. Trong ấn tượng của họ, thời gian này Thiết gia không có bảo vật nào đáng giá, cho nên nghe thấy lời này liền giật mình.

“Chính là khối đất sét mà Nhị thúc đào được đó.” Thiết Lâm cười đáp.

“Một trăm Thần vũ tệ vẫn không bán?” Con ngươi của Nhị thúc trợn tròn mắt, suýt chút nữa rớt ra khỏi tròng.

Tam thúc cũng giật mình. Hắn thấy La Chinh chỉ là võ giả chứng thần nên vừa rồi cũng không quá chú ý. Nhưng người này có thể đưa ra giá cao như vậy thì đương nhiên phải thận trọng đánh giá rồi. Vừa nhìn qua mắt đã lóe sáng, dường như nhớ đến người nào đó.

“Này, anh bạn. Ài, cậu bé này, khối đất sét đó là do ta đào được hồi trước. Một trăm Thần vũ tệ, thành giao...” Nhị thúc không đợi được, chộp lấy khối đất sét hô lên.

Nhưng hắn vừa định đưa, Thiết Lâm lại tức giận nói: “Nhị thúc!”

Đồng thời Tam thúc cũng thò tay ra cản Nhị thúc, kéo hai người ra. Tam thúc vừa nói gì đó thì Thiết Lâm và Nhị thúc cũng đồng thời quay mặt nhìn La Chinh.

Lúc này La Chinh bắt đầu cười khổ. Hắn đoán, hình như người kia đã nhận ra mình.

Chuyện ở lầu Hãn Nguyệt của La chinh đã truyền đi khắp thần thành Lục Nhâm.

Nhưng La Chinh không để lại tên họ, nên dù các vị thần trong thần thành Lục Nhâm biết trong thành có hắn là nhân vật số một thì cũng chẳng mấy ai thực sự có thể nhận ra hắn. Chẳng qua, hình như thúc thúc của cô gái này đã nhận ra hắn rồi!

Quả nhiên…

Đợi sau khi cô gái ấy quay lại thì cười hi hi nói với La Chinh: “Vật này, năm trăm Thần vũ tệ, không thiếu một đồng.”

Bây giờ Thiết Lâm đã biết La Chinh chính là người chỉ dùng một chiêu đánh bại Hô Lan Chước trong lầu Hãn Nguyệt, còn thắng Hô Lan gia năm nghìn Thần vũ tệ, đương nhiên khẩu khí cứng rắn hẳn lên! Cũng coi như Thiết Lâm là người có nguyên tắc, nếu không thì bây giờ cái giá nàng đưa ra không phải năm trăm, mà sợ rằng ít nhất cũng là hai nghìn trở lên.

La Chinh nhìn sâu vào cô gái. Hắn biết mình có nói nữa cũng chỉ phí lời, sớm biết thì lúc nãy nên quả quyết một chút.

Số Thần vũ tệ lấy được từ Hô Lan Chước còn chưa kịp chuyển vào trong nhẫn tu di, thế nên La Chinh chỉ có thể rung chuôi kiếm, từng Thần vũ tệ ở bên trong rơi ra.

Năm trăm Thần vũ tệ, cho dù là trong hẻm kim tiền cũng không phải là một giao dịch nhỏ. Chuyện này lập tức thu hút ánh mắt của những người qua đường.

Trong đó một vài vị thần trông thấy La Chinh chỉ là võ giả chứng thần mà lại có thể móc ra được một khoản tiền lớn như thế, vẻ mặt ai nấy cũng đầy bất ngờ. Lúc vây xem đương nhiên có người nhận ra thân phận của La Chinh.

“Đây không phải là thằng nhóc trong lầu Hãn Nguyệt sao?”

“Một chiêu thắng được năm nhìn Thần vũ tệ, ngang tàng đòi một khoản lớn như thế!”

“Thằng nhóc này may mắn phết, ha ha...”

“May mắn? Nếu ngươi không dựa vào tu vi thần thì có thể đánh bại công tử của Hô Lan gia không?”

Trong tiếng bình luận, La Chinh nhận lấy khối đất sét từ trong tay Thiết Lâm. Khoảnh khắc hắn đưa tay nhận khối đất sét này, ý thức của thế giới trong cơ thể không ngừng tuôn ra, giống như những con sói khi trông thấy cừu, không thể kiềm chế được.

“Không phải chứ? Nhiều Thần vũ tệ như vậy chỉ để mua một khối đất sét?”

“Khối đất sét bảo bối của Thiết gia đã bày ở đây mấy năm rồi. Cô gái của Thiết gia kia rất biết buôn bán, nhưng cứ hét giá khối đất sét này tới năm trăm đồng!”

“Năm trăm Thần vũ tệ? Nếu thể bán được thì ta sẽ ăn khối đất sét đó!”

“Người ta bán được rồi...”

Quần chúng cũng có chút sững sờ. Họ thực sự không tin có người mua thứ đồ chơi kia với giá trên trời. Mà đó còn là thằng nhóc gần đây đang nổi tiếng vì chuyện đánh bại Hô Lan Chước.

Sau khi đếm Thần vũ tệ, La Chinh cất khối đất sét đó vào trong nhẫn tu di, xuyên qua đám đông, lặng lẽ rời đi.

Mặc dù bị cô gái đó “chém một đao”, nhưng La Chinh vẫn cảm thấy đáng. Hắn tin cái thứ trông rất tầm thường này có bí mật không nhỏ.

Trên đường đi, Cực Ác lão nhân không hỏi gì, đương nhiên La Chinh cũng không nói. Vật này chắc chắn có liên quan đến bí mật của La Chinh, Cực Ác lão nhân cũng biết bây giờ mình phải dựa vào La Chinh, chuyện không nên biết thì cũng không nên nghe ngóng.

Sau khi trở về chỗ ở tạm thời trong thần thành Lục Nhâm, La Chinh khoanh chân ngồi xuống, đặt khối đất sét trước mặt, tỉ mỉ quan sát.

Ý thức của thế giới trong cơ thể vẫn luôn kích động. Vì thận trọng, La Chinh cũng không tùy tiện đưa vật này vào đan điền.