Nhìn bên ngoài, quả thực khối đất sét này chỉ là vật bình thường, bên ngoài thần thành Lục Nhâm chỗ nào cũng có.
La Chinh đưa thần thức vào trong khối đất để dò xét, nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ điểm dị thường nào.
Nếu là một khối đất sét bình thường, cho dù đặt vào trong thế giới trong cơ thể thì cũng không việc gì.
Nghĩ đến đây, La Chinh nói với Cực Ác lão nhân trong đầu: “Ta muốn tĩnh tu.”
Cực Ác lão nhân trợn trắng mắt, nén linh hồn lại, trên mặt lóe lên ánh sáng màu tím. Ánh sáng đó ngưng tụ thành một chữ “Phong”. Ông tự phong bế linh hồn của mình lại.
Dấu Phong ấn Cực Ác lão nhân này chỉ có thể được giải từ bên ngoài, đợi sau khi La Chinh tĩnh tu xong, hắn mới thả ông ra.
Trước đây La Chinh đã nói với Cực Ác lão nhân, lúc hắn tĩnh tu không cho phép bất kỳ ai thăm dò.
Lúc ở thôn Mông Sơn, bởi vì vội áp chế Tà Thần nên La Chinh đã bỏ sót điểm này. Nhưng lúc đó linh hồn của Cực Ác lão nhân cũng đang trên bờ vực sắp tiêu tán, nên cũng không thử thăm dò thế giới trong cơ thể hắn. Mặc dù có một số bí mật đã bị Cực Ác lão nhân biết được, nhưng đó cũng không phải bí mật gì lớn. Chẳng qua bây giờ hắn phải thận trọng.
Hai tay La Chinh cầm khối đất sét đặt vào đan điền. Lúc đan điền chuyển động, một luồng ánh sáng mờ nhạt phát ra từ trong bụng, thời gian trong cơ thể và Thần Vực bắt đầu hình thành một con đường tạm thời.
Ý thức của thế giới trong cơ thể vẫn dao động, không ngừng thúc giục La Chinh.
Nhìn vào khối đất sét màu nâu này, La Chinh hơi do dự. Nhưng chút do dự đó lập tức biến mất, hai tay cùng chuyển động, khối đất sét đó lập tức biến mất trong tay La Chinh.
Ở thế giới trong cơ thể...
Từng hạt bụi không ngừng ngưng kết trong không trung, trong thời gian một phần vạn của một nhịp thở, lập tức ngưng tụ thành hóa thân của La Chinh ở thế giới trong cơ thể. Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn đốm đen đang rơi xuống.
La Chinh tự mình vào thế giới trong cơ thể là để phòng nhỡ đâu.
Bóng dáng hắn bay đi, nhanh chóng đến gần khối đất sét, giữ tốc độ rơi của cơ thể bằng với tốc độ rơi của khối đất sét, cẩn thận quan sát động tĩnh của khối đất sét này.
Nhưng khối đất sét này chỉ không ngừng rơi xuống, không có gì khác thường...
Tốc độ rơi xuống ngày càng nhanh, khối đất sét trong không trung cũng bắt đầu rời ra, hóa thành những mảnh nhỏ.
Không lâu sau, cuối cùng khối đất sét này cũng rơi vào biển hỗn độn.
Màu sắc của khối đất sét giống hệt màu nâu của biển hỗn độn, vừa rơi vào trong liền mất tăm mất tích. Nhưng La Chinh vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Đứng trên mặt biển hỗn độn, La Chinh đứng yên quan sát sự thay đổi ở bên trong.
“Vèo!”
Từ phía chân trời có người bay tới, đó chính là Tà Thần.
Tà Thần đã giải tán thánh địa của bản thân, bây giờ hắn trở thành một người ẩn tu. Dường như hắn đã xóa bỏ những dấu ấn về sự tồn tại của bản thân trên thế giới này. Sau nhiều đời sinh linh sinh sôi, chết đi, người biết Tà Thần tồn tại không nhiều.
“Chủ!”
Tà Thần cung kính cúi đầu với La Chinh.
La Chinh nhẹ gật đầu: “Miễn lễ.”
“Chủ nhân đến có chuyện gì thế ạ?” Tà Thần cung kính hỏi.
Sau khi Tà Thần thuận theo La Chinh, La Chinh cũng truyền thụ cho hắn một vài kinh nghiệm vô cùng quý báu.
Nhiều năm trước, Tà Thần chiếm cứ tất cả các đại lục trên thế giới này, nhưng chỉ duy nhất cây thế giới khổng lồ và một cây băng ở đầu bên kia của thế giới là hắn không thể chiếm được. Tạm thời không nói đến cây thế giới, còn cây băng ở trên đồng băng Mãng Hoang thì Tà Thần thậm chí còn không thể đặt chân đến. Từng ngọn lửa băng ẩn giấu trong đó có thể đóng băng vạn vật.
Từ khi La Chinh truyền cho hắn phương pháp tu luyện “Băng Phách Ma Diễm”, hắn vẫn luôn tu luyện ở đồng băng Mãng Hoang đó. Mặc dù chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được Băng Phách Ma Diễm, nhưng lực quy tắc huyền ảo bên trong cũng đã khiến hắn được mở rộng tầm mắt.
“Ta tìm được một vật, có thể sẽ rất có ích với thế giới này.” La Chinh nhìn chằm chằm vào biển lớn màu nâu đang cuộn trào dữ dội, nói.
La Chinh không thể xác định hiệu quả của khối đất sét này, nhưng từ những gì ý thức của thế giới trong cơ thể truyền tới thì phán đoán của hắn chắc không sai.
“Rất có ích?” Mắt Tà Thần hơi sáng lên.
Lúc trước, khi Tà Thần giao đấu với La Chinh, hắn đã biết thế giới này có hạn chế với mình. Sau khi hắn tu luyện tới Thần Cực Cảnh, dường như đã chạm đến đỉnh của hạn chế. Đó không phải là bình cảnh của hắn, mà là bình cảnh của thế giới này. Thế giới này không cho phép hắn trở nên mạnh hơn.
Nhưng theo suy đoán của bản thân Tà Thần, trên Thần Cực Cảnh còn hai cảnh giới nữa.
Sau khi La Chinh tha mạng cho hắn, cuối cùng còn giải đáp thắc mắc của hắn. Sau Thần Cực Cảnh quả thực còn Thần Biến Cảnh và Giới Chủ, hơn nữa Giới Chủ cũng chưa phải là đỉnh cao nhất của tu vi.
Chỉ khi tu vi của bản thân La Chinh được tăng lên, thế giới trong cơ thể càng mạnh thì tu vi của bản thân Tà Thần mới có thể tiến thêm một bước. Cho nên khi nghe thấy lời của La Chinh, đương nhiên Tà Thần rất vui mừng.
“Ục, ục...”
Đúng lúc này, có một quả bóng nước từ dưới biển bốc lên.
Mắt La Chinh hơi lóe lên, bản thân Tà Thần cũng nhìn chằm chằm vào quả bóng nước đó.
“Ục, ục, ục, ục, ục, ục...”
Từng quả bóng nước cực lớn không ngừng tỏa ra, gây ra động tĩnh lớn.
“Rầm rầm...”
Một con cá lớn bị dọa sợ, nhảy lên không trung lộn vài vòng rồi lặn sâu xuống biển hỗn độn.
Hàng vạn con cả nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước, từ bản năng của sinh vật, chúng đã nhận ra nơi này có thảm họa.
La Chinh đã cảm nhận được. Khi khối đất sét này rơi vào trong biển, nó đã hóa thành những hạt cát nhỏ bé, hòa vào biển hỗn độn. Những bóng nước này cũng là phản ứng sau khi biển hỗn độn dung hòa với khối đất sét này.
“Ục, ục...”
Số bóng nước ngày càng nhiều, âm thanh cũng càng ngày càng lớn.
Lấy La Chinh làm trung tâm, hàng vạn trượng trong biển đều có những bóng khí khổng lồ này, giống như cả hải vực đã sôi sùng sục.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tà Thần bắt đầu hoang mang. Hắn luôn tự phụ, cho dù thua La Chinh nhưng hắn vẫn tự cho rằng mình thông minh hơn La Chinh. Chẳng qua kiến thức và kinh nghiệm đã hạn chế thiên phú của hắn.
La Chinh cũng lắc đầu: “Ta cũng không rõ, chỉ là thế giới này nói với ta, nó cần khối đất sét đó....”
“Thế giới này... nó nói sao?” Thân là cư dân ở thế giới trong cơ thể La Chinh, Tà Thần cũng ngầm biết, dường như thế giới này có ý thức của bản thân, chỉ là hắn không chắc chắn lắm.
La Chinh mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Tà Thần, tiếp tục quan sát động tĩnh lạ thường trước mắt. Hắn đã phát hiện ra một vài thay đổi nhỏ.
Sau khi những bóng nước đó nổi lên, trong không trung hình thành hàng chuỗi những giọt nước nhỏ, từ từ bay lên. Những giọt nước này cực nhỏ, mắt thường căn bản không thể nhìn được, nhưng La Chinh có thể cảm nhận được nhờ năng lực “biết tuốt”.
Từng giọt nước nhỏ bị bóng khí thả ra, không ngừng bay lên, không ngừng tập hợp, trong không trung bắt đầu xuất hiện một cảnh tượng mờ ảo.
“Đó là gì?”
Tà Thần trông thấy bầu trời bắt đầu trở nên mờ ảo thì kinh ngạc hỏi.
La Chinh mỉm cười: “Các ngươi có thể gọi là mây.”
Trên thực tế, thế giới trong cơ thể La Chinh chưa được cấu tạo hoàn chỉnh. Hoặc có thể nói, thế giới trong cơ thể hắn và bản chất của Thần Vực có điểm khác biệt. Khác biệt lớn nhất chính là vạn sự, vạn vật trong Thần Vực đều là do khí hỗn độn hóa thành.
Ví dụ như một cái cây trong Thần Vực, nó quả thực là sinh linh bình thường. Bởi vì nó là do khí hỗn độn hóa thành, nhưng sau khi tiêu tán thì nó lại không bị biến trở lại thành khí hỗn độn.
Hơn nữa, đối với các sinh linh trong Thần Vực mà nói, khí hỗn độn ẩn chứa chất độc không thể cưỡng lại, chỉ có thánh nhân và những cây thần này mới có thể chống lại sự ăn mòn của khí hỗn độn...
Nhưng các sinh linh của thế giới trong cơ thể La Chinh lại được hình thành trực tiếp từ biển hỗn độn. Biển hỗn độn này chẳng qua chỉ là vật được sinh ra sau khi La Chinh hóa lỏng khí hỗn độn, thế nên những sinh linh thường tiếp xúc với biển hỗn độn sẽ không bị ăn mòn.
Cho nên biển hỗn độn không thể chuyển hóa thành “nước biển” theo cách thông thường, mà khí hỗn độn hóa lỏng cũng không bị bốc hơi. Từ đó trên thế giới này đương nhiên cũng không tồn tại mây, đương nhiên Tà Thần cũng không biết mây là thứ gì.
“Đó chính là mây...” Tà Thần nhìn nhìn chăm chằm vào tầng mây đang dần trở nên dày đặc mà lẩm bẩm.
Những hạt nước nhỏ không ngừng ngưng tụ, tầng mây màu nâu cũng càng ngày càng dày nặng, mắt La Chinh cũng ngày càng sáng lên. Hắn không ngờ vấn đề làm khó mình suốt thời gian như vậy đã được khối đất sét kia giải quyết.