Nhị thúc của cô gái Thiết gia kia đã có thể tìm được khối đất sét này từ trong đất thì rất có thể vẫn còn khối thứ hai, khối thứ ba...
La Chinh cảm thấy rất đau đầu với tính cách của cô gái Thiết gia kia. Nàng đúng là một nha đầu mắt chỉ thấy tiền. Nếu bản thân trực tiếp tới tìm nàng, có lẽ lại bị hét một cái giá trên trời.
Nhưng ngưng kết thần cách là chuyện quan trọng nhất trong giai đoạn hiện nay của La Chinh. Nếu thật sự có thể tìm được những khối đất sét này thì dù chi phí có lớn đến đâu La Chinh cũng sẽ chấp nhận.
Nghĩ đến đây, La Chinh lại không thể bình tĩnh được. Sau khi giải phong ấn cho Cực Ác lão nhân, hắn lập tức hỏi: “Ngươi có biết cô gái kia ở đâu không?”
Cực Ác lão nhân kinh ngạc hỏi: “Những khối đất sét đó thực sự hữu dụng với ngươi sao?” Nhìn biểu hiện của La Chinh, Cực Ác lão nhân đương nhiên hiểu La Chinh đã mua đúng thứ mình cần. Nhưng rốt cuộc mấy khối đất sét này có tác dụng gì?
La Chinh gật đầu thản nhiên nói: “Đúng vậy, đối với ta rất quan trọng!”
“Cô gái đó tự xưng là đến từ Thiết gia, chính là Thiết gia ở bên ngoài thần thành Lục Nhâm...” Cực Ác lão nhân nhớ lại, nói.
Lục Nhâm Vực là đất tổ của Hàm gia, diện tích lớn hơn một vực nhỏ bình thường rất nhiều. Nhưng Thiết gia không phải dòng họ lớn, trong Lục Nhâm Vực, Cực Ác lão nhân cũng chỉ biết một Thiết gia đó mà thôi. Cực Ác lão nhân cười nói: “Trong Lục Nhâm Vực, Thiết gia này xếp hạng không cao lắm. Ba dòng của gia tộc đều xếp hạng thấp, vì thế không thể chen vào thần thành Lục Nhâm. Đã bao năm như vậy rồi mà dường như vẫn không có ý định vùng lên...”
Các gia tộc lớn nhỏ trong Thần Vực đều muốn kiểm soát thần thành. Bởi nếu kiểm soát được thần thành, mỗi năm họ có thể dễ dàng thu được một khoản lớn Thần vũ tệ tại thần thành đó. Hơn nữa sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, vì thế làm gì có gia chủ nhà nào không muốn làm thành chủ?
Nhưng lượng thần thành có hạn, vì thế các gia tộc lớn đều đi đến các thần thành trung tâm của các nhà giàu thuộc đảo nổi nào đó. Ví dụ các thần thành trong ba mươi sáu vực đều bị Hàm gia kiểm soát trong lòng bàn tay. Nếu muốn được phân cho một tòa thần thành thì điều quan trọng nhất chính là được Hàm gia gật đầu đồng ý.
Hiện tại, theo Cực Ác lão nhân thấy thì Thiết gia chưa đủ điều kiện để vào thành, thậm chí còn phải dựa vào gian hàng nhỏ ở hẻm kim tiền, đương nhiên tình hình phát triển sẽ chẳng ra sao rồi.
Sau khi hiểu đại khái về Thiết gia, La Chinh dự định sẽ đi hẻm kim tiền để tìm cô gái kia.
Cực Ác lão nhân cười nhẹ: “Mặc dù ta biết khối đất sét đó rất quan trọng với ngươi, nhưng dường như ngươi quên rằng Thần Vực không giống với vũ trụ Đại Diễn...”
La Chinh hơi sững người, lập tức hiểu ý của Cực Ác lão nhân.
Lúc trước, để đi từ thôn Mông Sơn đến thành Kính, La Chinh đã tốn không ít thời gian. Mặc dù Thiết gia ở bên ngoài thần thành Lục Nhâm, nhưng chắc chắn khoảng cách cũng không gần. Đặc biệt với tốc độ hiện tại của La Chinh, cho dù có vội vàng đến Thiết gia thì cũng phải mất rất nhiều thời gian, mà cuộc thi của phủ Hàm Thiên đã sắp gần kề.
“Đã vậy thì đợi sau cuộc thi của phủ Hàm Thiên rồi lại tính tiếp.” La Chinh gật đầu.
Thần Vực rộng lớn như vậy nhưng lại không có mấy thứ nghịch thiên như Thét Lệnh. La Chinh lại chỉ như một con kiến nhỏ bò dưới chiếc lá trong một khu rừng lớn. Đối với hắn, Thần Vực quá bao la, hắn của hiện tại cho dù có muốn liên lạc với các đồ đệ của cha cũng không làm được.
Nếu được Hàm gia thu nhận, La Chinh không chỉ có thể dựa vào tài nguyên của Hàm gia để tu luyện mà càng có thể tiến vào đảo nổi với tốc độ nhanh nhất. Mục tiêu này là điều rất quan trọng đối với La Chinh.
Mấy ngày sau, cuối cùng phủ Hàm Thiên cũng bắt đầu triệu tập các võ giả tới dự thi...
Trong thần thành Lục Nhâm, các nhân vật nổi tiếng năm nay đều đã được liệt kê.
Ba võ giả chứng thần đứng đầu đều mang họ Hàm.
Nhưng những con cháu Hàm gia này đều thuộc các chi của Hàm gia. Trên thực tế, những người làm việc ở đất tổ Hàm gia đều thuộc các chi nhỏ của Hàm gia. Thậm chí có một số người có quan hệ thông gia bên họ ngoại cũng chủ động bỏ họ của mình để đổi sang họ Hàm.
Người thuộc dòng chính của Hàm gia đã sớm đi đến đảo nổi quyền thế. Ở Hàm gia, hai tỷ muội Hàm gia mà La Chinh đã gặp phải trong cấm địa Luyện Thần năm đó, hai nàng cũng có địa vị khá cao.
Dù chỉ là chi thứ của Hàm gia thì cũng mạnh hơn rất nhiều so với các gia tộc hạng hai, hạng ba bình thường. Trong những năm qua, năm ứng viên đứng đầu chắc chắn sẽ được phủ Hàm Thiên lựa chọn.
Nhưng năm nay lại có ngoại lệ. Người thanh niên trẻ tuổi vô danh đã đánh bại Hô Lan Chước chỉ với một chiêu ở lầu Hãn Nguyệt đang được xếp ở vị trí thứ tư.
Trong quảng trường rộng lớn của phủ Hàm Thiên giờ đã đông kín người.
Hầu hết đều là các võ giả chứng thần tham gia cuộc thi của phủ Hàm Thiên, tâm tình bọn họ đều xao động và phấn khích lạ thường.
Trong Thần Vực, võ giả chứng thần không có giá trị gì. Đại bộ phận các thần dân đều có thể tu luyện đến Giới Chủ Cảnh. Dựa vào nghị lực thì việc tu luyện đến Giới Chủ Cảnh không khó khăn lắm, việc thực sự khó chính là chứng thần đạo. Dựa vào khả năng của bản thân để ngưng kết thần cách gần như rất hiếm gặp. Nếu có thể gia nhập phủ Hàm Thiên, được phủ Hàm Thiên giúp đỡ thì khả năng ngưng kết thần cách sẽ tăng lên rất nhiều. Chỉ cần ngưng kết được thần cách, đạt được tuổi thọ vô hạn thì cũng có vô hạn khả năng.
Do đó, có một phần đáng kể các võ giả chứng thần ở đây gần như năm nào cũng tham gia cuộc thi của phủ Hàm Thiên. Mặc dù rất ít người vượt qua được, nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ hy vọng.
Trên đài cao ở một bên quảng trường, năm vị võ giả chứng thần, người ngồi, người đứng, thỉnh thoảng quét mắt nhìn xuống đám đông các võ giả chứng thần phía dưới, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
“Nhị ca, huynh nói xem, tại sao nhóm thần dân này lại phấn khích như vậy? Tranh giành hai mươi vị trí trong gần trăm nghìn người, chẳng nhẽ bọn họ đều đến dự cuộc vui sao?” Một người trong đó có tướng mạo điềm đạm, nho nhã, cười nhẹ. Người này xếp vị trí thứ ba trong danh sách của phủ Hàm Thiên.
“Đệ nghĩ như vậy, nhưng bọn họ chưa chắc đã nhìn nhận bản thân một cách khách quan.” Hàm Huy cười nói. Hàm Huy khá lớn tuổi, xếp thứ hai trong các chi thứ Hàm gia đồng lứa, vì thế bọn họ đều gọi hắn là Nhị ca, mà thực lực của hắn cũng xếp vị trí thứ hai trên danh sách.
“Hừ, ai biết cái tên xếp thứ tư trên danh sách có xuất hiện hay không. Ta rất muốn xem xem hắn là thần thánh phương nào mà lại có thể đá ta xuống.” Hàm Chân bên phải căm giận bất bình nói.
Hàm Chân vốn là người xếp thứ tư trên danh sách. Nhưng nghe nói gần đây trong lầu Hãn Nguyệt đột nhiên xuất hiện một người thanh niên thần bí, không chỉ biết chế ra thực đan Thái Tố mà còn đánh bại Hô Lan Chước của Hô Lan gia chỉ với một chiêu.
Cũng vì thế, người thanh niên thần bí đó đã đẩy Hàm Chân xuống một bậc, đương nhiên là hắn cảm thấy khó chịu.
“Hô Lan Chước chỉ đứng thứ mười một mà thôi. Thanh niên thần bí đó vừa đánh bại Hô Lan Chước đã có thể nhảy lên vị trí thứ tư, quả thực có chút không công bằng.” Hàm Hiên lắc đầu nói.
“Ta cũng cảm thấy vậy.”
“Không cần biết ai là người làm ra danh sách này, nhưng vốn ban đầu đã không có căn cứ nên làm không được chuẩn xác...”
Những người tinh anh của chi thứ Hàm gia đương nhiên sẽ nói giúp người của họ. Như bọn họ đã nói, Hô Lan Chước chỉ đứng thứ mười một trên danh sách, nhưng những con cháu Hàm gia có mặt tại đây, ai có thể đánh bại Hô Lan Chước chỉ với một chiêu?
Huống chi trong lầu Hãn Nguyệt ngày đó, bất kỳ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra La Chinh chỉ ra tay hời hợt đã hoàn toàn đánh bại Hô Lan Chước.
Nhóm người làm danh sách cũng phải dựa vào Hàm gia để kiếm sống. Mỗi lần phủ Hàm Thiên tổ chức cuộc thi, bọn họ đều phái những người có con mắt tinh tường, thu thập tài liệu trong lầu Hãn Nguyệt. Chẳng qua bọn họ còn phải để ý đến thể diện của Hàm gia nên mới gom Hàm Chân, Hàm Hiên... vào vị trí một, hai, ba. Chứ với ánh mắt thực sự của bọn họ mà phán đoán thì không ai trên danh sách có thể ngang hàng với La Chinh!
Ông lão họ Ngô hôm nay cũng đặc biệt bận rộn. Trong kỳ thi của phủ Hàm Thiên, thân là thần truyền đạo, ông ta cũng phải ra mặt hỗ trợ.
Dù bận bịu nhưng ánh mắt ông ta vẫn không ngừng quét qua đám người. Là thần truyền đạo, mặc dù ông có thực lực bình thường, nhưng tìm kiếm một người trong hơn trăm nghìn người là chuyện đơn giản.
Sau khi tìm kiếm, ông ta khẽ lắc đầu, thở dài. Hôm nay La Thiên Hành đó không đến tham dự kỳ thi phủ Hàm Thiên.
Mấy ngày qua, ông ta đều dựa theo phương pháp Huyền Kim mà La Chinh dạy để loại bỏ “hai điều kỵ”.
Mặc dù mới chỉ tu luyện trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đã lờ mờ có chút hiệu quả, trong lòng ông ta tự nhiên vui vẻ hẳn lên. Tính khí ông ta rất cố chấp, không thích mắc nợ người khác. La Thiên Hành đó truyền thụ cho ông ta môn pháp kinh người như vậy, mà ông ta chỉ mới tặng lại một cái danh sách ghi danh tên những người dự thi, như vậy thì hơi keo kiệt quá.
Theo ông lão họ Ngô thấy, La Thiên Hành không thể thi vào phủ Hàm Thiên. Nếu hôm nay La Thiên Hành đến tham gia cuộc thi, ông ta đã chuẩn bị một món quà khác có giá trị để tặng cho hắn.
Nhưng đáng tiếc, ông ta lại không tìm thấy La Thiên Hành. Trong lòng ông ta đang nghĩ La Thiên Hành không tự tin nên trực tiếp từ bỏ rồi. Chuyện này rất hay thấy trong các kỳ thi của phủ Hàm Thiên.
Đúng lúc này, trong đám võ giả chứng thần ở hai bên cửa trước của phủ Hàm Thiên đột nhiên lại sôi nổi hẳn lên.
Nguồn :
“Có phải là người đó không?”
“Là người đánh bại Hô Lan Chước chỉ với một chiêu đấy sao?”