Bách Luyện Thành Thần

Chương 1777





Mỗi cái tên trên tờ danh sách đó đều nhận được sự chú ý.

Người được chú ý nhiều nhất chắc chắn chính là người thanh niên trẻ tuổi thần bí kia...

Lúc La Chinh mới xuất hiện trước cổng phủ Hàm Thiên thì không ai chú ý đến hắn.

Nhưng đã có người nhanh chóng phát hiện ra La Chinh, đồng thời xác nhận thân phận của hắn, sau đó một truyền mười, mười truyền trăm...

Không lâu sau, trong quảng trường rộng lớn của phủ Hàm Thiên, tất cả mọi người đều biết vị võ giả chứng thần mặc bộ quần áo giản dị kia chính là người đánh bại Hô Lan Chước chỉ với một chiêu!

Trên khuôn mặt đẹp như ngọc của Hô Lan Chước, đôi mắt tròn xoe xuyên qua đám người, nhìn chằm chằm vào La Chinh.

Ánh mắt đó như hai mũi khoan, hận không thể trực tiếp xuyên qua người La Chinh.

Trong lầu Hãn Nguyệt, Hô Lan Chước hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bại dưới tay La Chinh. Sau khi bị La Chinh đánh, hắn bất tỉnh nhân sự ngay lập tức. Đợi đến khi tỉnh dậy đã phát hiện bản thân bại đến thê thảm.

Mặc dù năm nghìn Thần vũ tệ không phải số tiền nhỏ, nhưng trong mắt Hô Lan Chước thì cũng chẳng là gì.

Chẳng qua gần đây mọi người đều thảo luận về tên này. Hơn nữa hắn còn không để lại tên họ, mỗi khi mọi người nhắc đến hắn đều chêm thêm một câu “người đã đánh bại Hô Lan Chước chỉ với một chiêu”. Hô Lan Chước hắn đã trở thành dấu ấn khó phai của tên nhãi kia. Đây là một điều sỉ nhục đối với Hô Lan Chước hắn!

Với sự nhạy cảm của La Chinh, trong nháy mắt liền cảm nhận được địch ý của Hô Lan Chước.

Ngoài Hô Lan Chước ra thì còn có một số ánh mắt không thân thiện lắm từ trong đám đông này.

Trên mặt La Chinh vẫn giữ ý cười nhẹ. Hắn cứ thế xuyên qua quảng trường, không hề để ý...

Sau khi xác định được sức mạnh của Hô Lan Chước, hắn đã hiểu rõ sức mạnh của đám võ giả chứng thần này.

Trong vũ trụ Đại Diễn, các Thiên Kiêu bình thường sau khi tu luyện đến Giới Chủ Cảnh thì còn mạnh hơn cả bọn họ chứ đừng nói đến những Thiên Kiêu đứng đầu. Ngay cả với Đạo Tử, những võ giả chứng thần này căn bản không đủ tư cách là đối thủ của họ. Trong mắt hắn, việc tiến vào phủ Hàm Thiên chỉ là vì không còn cách nào khác.

Nơi La Chinh đi qua, những võ giả xung quanh đều nhao nhao nhường đường...

Có người ghen tỵ, cảm thấy La Chinh chỉ là một kẻ thường dân chẳng có gì nổi bật, không biết kỳ duyên thế nào lại được ngang hàng với những người tinh anh của các gia tộc lớn.

Cũng có người đố kỵ, dám chắc rằng La Chinh sẽ chẳng đắc ý được bao lâu nữa. Nếu nhắm tới trong kỳ thi của phủ Hàm Thiên thì rất có thể sẽ bị loại.

Mấy ngày qua, ông lão họ Ngô cũng từng nghe nói về người thanh niên trẻ tuổi trong lầu Hãn Nguyệt. Là thần truyền đạo nên ông ta cũng khá tò mò, không biết vị tiểu bối đó thực lực như thế nào, lại may mắn ra sao? Sau khi thấy có động tĩnh, ông ta cũng xuyên qua đám người, rướn cổ lên nhìn.

Vừa mới ngóng nhìn, ông ta đột nhiên sững người. Mới vừa nãy ông còn tìm La Thiên Hành, không ngờ bây giờ hắn lại bỗng xuất hiện. Mà sau khi chú ý đến những câu nói của đám võ giả chứng thần xung quanh, cuối cùng ông ta mới phản ứng lại được. Chàng thanh niên thần bí xếp thứ tư trên danh sách đó thực ra chính là La Thiên Hành!

Sau khi hiểu ra, vẻ mặt ông già họ Ngô đầy kinh ngạc.

Lần đầu tiên La Chinh xuất hiện trước phủ Hàm Thiên, ông chỉ coi La Chinh là một võ giả bình thường. Kể cả sau khi hắn nói ra phương pháp phá kỵ thì ông cũng chỉ cho rằng đó là vận may. Dù sao phương pháp đó cũng là do La Thiên Hành nghe được từ người khác, còn thực lực của bản thân La Thiên Hành lại không đáng nhắc đến.

Lúc này ông lão họ Ngô mới hiểu tại sao La Thiên Hành không tính toán gì khi ông ta chỉ tặng một lệnh bài bạch ngọc, cũng chính là lệnh bài để dự thi. Hắn có thực lực, cũng có đủ tự tin để vượt qua bài thi của phủ Hàm Thiên. Như vậy, chỉ cần nắm bắt được tên của những người dự thi là đủ rồi. Lúc đó ông ta còn sợ La Thiên Hành sẽ lấy đó làm cái cớ, mở miệng nói điều kiện là để hắn trực tiếp vào phủ Hàm Thiên...

La Chinh tìm một góc khuất, dựa người vào tường. Trước cảnh ồn ào huyên náo xung quanh, hắn nhắm mắt lại, chờ kỳ thi Hàm gia bắt đầu.

Hắn không đi tìm người khác gây rắc rối, nhưng lại có người khó mà khoan nhượng hắn.

Trên đài cao ở một bên quảng trường, năm vị con cháu tinh anh của Hàm gia kia vẫn luôn nhìn chằm chằm La Chinh, vẻ mặt mỗi người không giống nhau, trong đó đôi mắt của Hàm Chân lạnh lùng nhất.

Thấy La Chinh đứng đó, Hàm Chân lạnh lùng nói: “Ta đi gặp tên này!”

Hàm Chân vừa di chuyển, Hàm Hiên bên cạnh nhắc nhở: “Đừng ra tay ở phủ Hàm Thiên.”

Hàm gia bọn họ là người lập ra quy tắc, kiểm soát bảng đá thiên giới của thần thành Lục Nhâm. Bọn họ có cách nhất định để tránh các quy tắc trên bảng đá. Chẳng qua hôm nay là kỳ thi của phủ Hàm Thiên, nếu Hàm Chân ra tay trước mặt nhiều người thì đương nhiên đã đi quá giới hạn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt.

“Ta tự biết chừng mực.” Hàm Chân thản nhiên nói.

Sau đó, hắn nhảy xuống từ trên đài cao, đi thẳng đến chỗ La Chinh. Các võ giả chứng thần ở dọc đường đi nhìn thấy Hàm Chân đang qua đây thì cũng bắt đầu tránh ra nhường đường. Trong thần thành Lục Nhâm này, muốn trêu chọc ai cũng được, duy chỉ có người Hàm gia là không thể. Đây là địa bàn của Hàm gia, bọn họ là người nắm quyền sinh, quyền sát trong tay.

Hàm Chân đi đến trước mặt La Chinh, thấy hắn vẫn nhắm mắt như trước thì lông mày đột nhiên nhíu lại, lạnh giọng nói: “Bất cứ người nào muốn tham gia kỳ thi của phủ Hàm Thiên ta đều phải đăng ký họ tên và lai lịch, ngươi tên họ là gì, từ đâu tới?”

Các võ giả chứng thần có mặt ở đây nghe thấy giọng điệu của Hàm Chân thì ai nấy đều hăng máu hẳn lên. Kỳ thi còn chưa bắt đầu mà đã có trò hay để xem rồi.

Không biết chàng thanh niên trẻ tuổi kia sẽ ứng đối thế nào trên địa bàn của Hàm gia đây?

La Chinh từ từ mở mắt ra, liếc nhìn Hàm Chân, nhưng sau đó lại từ từ nhắm mắt lại, như thể chưa từng nghe thấy lời Hàn Chân hỏi.

“Ta hỏi ngươi đó, mau trả lời! Nếu ngươi không trả lời, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi phủ Hàm Thiên.” Hàm Chân cảm thấy mình bị La Chinh coi thường nên hắn ta càng lên giọng.

Lúc này La Chinh mới cười nói: “Ngươi là giám khảo của phủ Hàm Thiên sao?”

Hàm Chân không ngờ La Chinh lại hỏi như vậy, hắn ta dừng lại một lúc rồi nói: “Ta không phải giám khảo, nhưng vậy thì đã sao?”

“Ngươi đã không phải là giám khảo, cũng tham gia kỳ thi phủ Hàm Thiên thì có tư cách gì chất vấn ta?” La Chinh hỏi lại với ngữ khí ôn hòa.

Hàm Chân suy nghĩ một lúc, khóe miệng nhếch lên, trên mặt hiện vẻ thách thức nói: “Bởi vì ta họ Hàm, ta có thể đại diện cho giám khảo Hàm gia.”

Người Hàm gia không cần nói đạo lý ở thần thành Lục Nhâm.

Bây giờ La Chinh mới mở mắt, giễu cợt nhìn chằm chằm Hàm Chân nói: “Thân là người Hàm gia thì có thể đại diện cho giám khảo Hàm gia? Vậy phủ Hàm Thiên cần gì phải gọi thí sinh tới dự thi? Trực tiếp đưa con cháu Hàm gia các ngươi vào phủ Hàm Thiên chẳng phải xong rồi sao? Cần gì phải triệu tập người của ba mươi sáu Vực? Đây là diễn kịch cho ai xem?”

Nói xong, La Chinh lại lạnh nhạt nói to: “Mọi người nói xem, có phải vậy không?”

Các võ giả chứng thần có mặt ở đây đều vì ôm chút hy vọng có thể chứng thần đạo nên mới làm đủ mọi cách để tham dự cuộc thi của phủ Hàm Thiên.

Nhưng những lời Hàm Chân vừa nói rất quá đáng. Bản thân hắn cũng là người đến tham dựa cuộc thi của phủ Hàm Thiên, phủ Hàm Thiên cần đảm bảo sự công bằng tối thiểu.

Nếu không, chẳng phải kỳ thi của phủ Hàm Thiên sẽ trở thành trò cười sao?

Có lẽ hy vọng vào phủ Hàm Thiên của những võ giả chứng thần này không cao, nhưng không có nghĩa là họ không theo đuổi. Bọn họ muốn một sự công bằng...

La Chinh vừa nói xong, đám võ giả bắt đầu xì xào bàn tán.

“Nói đúng đấy. Nếu Hàm Chân thực sự có thể đại diện cho giám khảo, vậy thì chỉ cần tuyên bố bản thân đã vượt qua cuộc thi gia nhập phủ Hàm Thiên là xong, cần gì phải diễn kịch cho mọi người xem nữa?”

“Bọn ta nghìn dặm xa xôi đến phủ Hàm Thiên là để cho các ngươi đùa bỡn sao?”

“Mỗi năm đều bị con cháu Hàm gia các người chiếm giữ nửa danh sách, trực tiếp khiến bọn ta không thể vào phủ Hàm Thiên.”

Chẳng bao lâu, những tiếng xì xào bán tán đó đột nhiên biến thành từng tràng than thở.

Hơn nữa đã bắt đầu trở nên ồn ào hơn...

“Năm nay xem ra không cần thi nữa, để cho phủ Hàm Thiên biết rằng phải tôn trọng một chút”

“Chiêu mộ võ giả chứng thần thì phải nhìn vào ngộ tính và thực lực. Nếu chỉ cần người Hàm gia nói là được thì mọi người giải tán hết đi...”

“...”

Tất nhiên, những võ giả chứng thần này sẽ không rời đi thật. Bọn họ xem kịch không sợ đài cao*, đã có người dẫn đầu thì tất nhiên bọn họ sẵn lòng phát tiết.

* Xem kịch không sợ đài cao: Người xem thì không thể thấy đài cao thế nào, không thể biết người đứng trên đài đó phải chịu những nỗi sợ, những khó khăn gì.

La Chinh nhìn Hàm Chân trước mặt, vẻ giễu cợt trong đáy mắt hắn ngày càng mạnh hơn. Hắn cố tình muốn dẫn dắt cảm xúc của các võ giả chứng thần này nên mới nói ra những lời đó, chẳng qua không ngờ hiệu quả lại tốt đến thế.

Những âm thanh than vãn ngày càng lớn, giống như một làn sóng lan truyền khắp quảng trường phủ Hàm Thiên.

Trước đây, điều này chưa từng xảy ra. Hàm Chân cũng bắt đầu hơi hoảng loạn. Mặc dù hắn ta có thể đại diện cho Hàm gia, nhưng không thể không quan tâm tới gia quy Hàm gia. Nếu hắn ta gây ra một số rắc rối không cần thiết, hắn sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.