Bách Luyện Thành Thần

Chương 1778





Ngay lúc Hàn Chân đang không biết làm cách nào để thoát khỏi tình cảnh này thì một người đàn ông trung niên có thân hình cường tráng bước đến, đột nhiên hét lớn: “Im lặng!”

Giọng nói đầy uy nghiêm, như thể có một sức mạnh không thể cưỡng lại được đã niêm phong miệng mọi người lại, trong phủ Hàm Thiên lại trở về trạng thái vô cùng yên tĩnh...

Người đàn ông trung niên kia giận dữ nhìn chằm chằm Hàn Chân, Hàm Hiên đi bên cạnh người này cũng khẽ lắc đầu.

Người này tên Hàm Mạnh, là Tam thúc của Hàm Hiên cũng là Phủ chủ của phủ Hàm Thiên. Việc triệu tập thí sinh đến dự thi của phủ Hàm Thiên đều do ông ta chủ trì.

Hàm Hiên thấy tình hình không ổn, sợ tình hình sẽ càng ầm ĩ hơn nên chỉ có thể gọi Tam thúc ra mặt...

Hàm Mạnh lập tức nói: “Phủ Hàm Thiên ta triệu tập thí sinh, luôn dựa vào thực lực để nói chuyện. Chắc chắn mọi người cũng biết, con cháu Hàm gia bị loại bỏ cũng không ít. Điều này không phải là giả. Các vị võ giả chứng thần một lòng muốn chứng thần đạo, nghị lực rất đáng được đề cao. Phủ Hàm Thiên được chọn là nơi chứng thần đạo cho các vị, Hàm gia ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Nếu có thể chứng thần đạo thì cũng được coi là một phần của Hàm gia. Sau này tiến vào đảo nổi, được Thánh Hoàng nhận làm đệ tử cũng không phải chuyện không thể.”

Lời này vừa nói ra, khí thế ẩn chứa trong đó cũng rất có sức mê hoặc.

Bước vào đảo nổi là ước mơ không thể đạt được đối với hàng nghìn vị thần, nó có sức hấp dẫn vô tận, cho dù là Cực Ác lão nhân vốn an phận làm bá chủ một góc thì khi nhắc đến đảo nổi cũng có một khao khát vô hạn.

Những lời Hàm Mạnh nói không phải là giả, Hàm gia cũng không ngừng bồi dưỡng các đồ đệ và cường giả thiên tài của họ.

Mặc dù việc phân phối thế lực trong Thần Vực vốn rất ổn định, địa vị của Hàm gia ngày càng vững chắc, nhưng không có nghĩa là không có cạnh tranh...

Cứ mỗi khoảng thời gian, thứ hạng các đảo nổi trên biển Thời Gian sẽ thay đổi. Mà dựa vào sự thay đổi thứ hạng đó sẽ quyết định đến cấp độ quyền thế. Nếu một nhà quyền thế không phát triển, bổ sung máu mới trong một khoảng thời gian dài thì thứ hạng của đảo nổi sẽ không ngừng hạ xuống. Ngoài ra, trọng lượng trong lời nói tại các Thánh Đường sẽ bị suy yếu nghiêm trọng. Tất cả những điều này đều hỗ trợ lẫn nhau.

Vì thế Hàm gia cũng cần tuyển chọn những người có tố chất tinh anh trong ba mươi sáu vực để bồi dưỡng, lựa chọn thiên tài trong đó để đưa vào đảo nổi. Mà Thánh Hoàng sẽ nhận người tốt nhất trong số đó làm đệ tử.

Do đó ba người Mục Cửu, Mục Thiên và Mục Hàn trong vũ trụ Đại Diễn mà La Chinh gặp phải lúc trước dù chỉ có tu vi thần cấp thấp, nhưng lại mạnh hơn nhiều so với thần bình thường.

Phủ chủ Hàm Mạnh vừa nói xong, từ sâu bên trong phủ Hàm Thiên truyền ra tiếng chuông vang trầm bổng!

“Keng!”

Âm thanh nảy tạo ra sức chấn động vô hình, nói chung, loại sức mạnh này không thể nhìn thấy được.

Nhưng khi tiếng chuông vang lên, mọi người đều thấy những gợn sóng màu vàng trên bầu trời. Những gợn sóng màu vàng này không ngừng lan rộng trong không khí, để lại những tiếng chuông du dương bên tai mọi người.

“Keng!”

Tiếng chuông thứ hai và thứ ba cũng vang lên...

Hàm Mạnh khẽ mỉm cười nói: “Chuông Linh đã điểm, vẫn theo lệ cũ như những năm trước. Mọi người phải ném lệnh bài bạch ngọc trong tay mình lên trời, sau đó đợi một lát. Sau khi phủ Hàm Thiên ta sắp xếp xong, cuộc thi sẽ chính thức bắt đầu!”.

Thông tin về những người tham dự cuộc thi của phủ Hàm Thiên đều do những lệnh bài bạch ngọc này ghi lại. Những tấm lệnh bài này đều có ký hiệu đặc biệt của Hàm gia, không làm giả được.

Vừa dứt lời, Hàm Hiên đứng bên cạnh Hàm Mạnh đột nhiên vung tay, một tấm lệnh bài bạch ngọc bay ra từ trong tay hắn, bay lên vùng trời phủ Hàm Thiên. Dường như Hàm Hiên đã truyền một loại sức mạnh nào đó vào trong lệnh bài bạch ngọc.

Trên tấm Lệnh bài bạch ngọc này bao phủ một tầng ánh sáng xanh nhạt, trực tiếp bắn vào không trung. Nhưng dường như nó đã gặp phải một tấm lưới lớn vô hình, tạo thành một lực cản mạnh mẽ, làm giảm đà bay lên của tấm lệnh bài bạch ngọc. Cuối cùng dừng lại giữa không trung, không lên được, cũng không rơi xuống được.

“Năm nay Hàm Hiên là người đầu tiên ra tay, độ cao sáu mươi bảy trượng.” Người của phủ Hàm Thiên ở một bên tuyên bố.

La Chinh dựa người vào tường, nhìn chằm chằm vào chấm trắng nhỏ trên bầu trời. Mặc dù hắn đến thần thành Lục Nhâm chưa lâu, nhưng ít nhất hắn cũng điều tra ra được một số thứ, biết được các quy tắc trong kỳ thi của phủ Hàm Thiên.

Cơ hội kiểm tra của Hàm gia không ngang nhau. Dù sao thì thì một trăm nghìn người cùng tham gia thi này vẫn cần được xếp theo một trình tự. Mà võ giả thi trước đương nhiên sẽ chiếm ưu thế. Vì vậy mỗi năm, trước khi kỳ thi bắt đầu đều sẽ ném lệnh bài bạch ngọc để xác định võ giả chứng thần nào thi trước, võ giả nào sau.

Trên bầu trời phủ Hàm Thiên có một luồng lực đè ép rất mạnh. Càng lên cao, luồng lực này càng lớn.

Trong kỳ thi của phủ Hàm Thiên năm ngoái, cao nhất cũng chỉ lên tới năm mươi hai trượng. Năm nay, Hàm Hiên vừa ra tay đã vượt qua được thành tích tốt nhất của năm ngoái.

Nhưng cũng bởi vì cả số lượng và chất lượng trong kỳ thi năm nay đều hơn năm ngoái, nên thành tích của Hàm Hiên cũng không có gì bất ngờ.

Sau khi Hàm Hiên dẫn đầu ra tay, các võ giả cũng bắt đầu ném lệnh bài bạch ngọc lên không trung. Các lệnh bài bạch ngọc này đều đã ghi lại tên và xuất thân của bọn họ. Khi các lệnh bài bạch ngọc bị ép dừng giữa không trung, trật tự trước sau và tư liệu chi tiết của từng võ giả chứng thần sẽ được ghi lại thành văn bản.

“Vù vù vù...”

Trong quá trình ném lệnh bài bạch ngọc, mỗi võ giả chứng thần đều sử dụng bản lĩnh, phát huy sức mạnh bản thân đã lĩnh ngộ được lên tấm lệnh bài bạch ngọc này để nó có thể bay cao hơn, tranh thủ một thứ hạng cao.

Có một số lệnh bài bạch ngọc dựa vào lực ngọn lửa mạnh mẽ. Trong quá trình bay phát ra những tiếng nổ liên tiếp, định đẩy lệnh bài bạch ngọc lên cao hơn. Ngoài ra một số lệnh bài bạch ngọc khác cũng dựa vào các loại lực khác nhau. Một bộ phận sức mạnh trong đó đều đến từ các loại thần đạo, cũng có người dựa vào sức lực thuần túy mà bùng nổ.

Những võ giả này có thể được gọi là võ giả chứng thần thì ít nhiều gì cũng đều tiến vào thần đạo cả rồi, chỉ là chưa có lĩnh ngộ sâu sắc về thần đạo, cũng không thể ngưng kết thần cách...

Đại đa số lệnh bài bạch ngọc chỉ có thể bay lên đến độ cao khoảng từ ba mươi đến bốn mươi trượng, chỉ một số ít là có thể vượt quá bốn mươi trượng, gần với phạm vi năm mươi trượng. Đây đã là một thành tích xuất sắc. Ít nhất thì trong chín phần võ giả chứng thần đã cố gắng bộc lộ hết tài năng, rất ít võ giả chứng thần có thể vượt qua khoảng cách năm mươi trượng. Những người này chính là người nổi bật nhất trong số họ!

Ví dụ như Hô Lan Chước, hắn ném lệnh bài bạch ngọc của mình lên tới độ cao năm mươi tư trượng, sắc mặt cũng đã đầy vẻ thỏa mãn.

Hàng trăm nghìn võ giả chứng thần cùng nhau ném lệnh bài của mình lên trời, vô số đường màu sắc khác nhau xuất hiện trên bầu trời của phủ Hàm Thiên, trông thật ngoạn mục!

“Vèo...”

Một âm thanh sắc nhọn chói tai xuyên qua bầu trời, thu hút sự chú ý của mọi người. Tấm lệnh bài đó được bọc trong một ngọn lửa màu đen, giống như một ngôi sao băng đen, lao lên bầu trời với tốc độ rất nhanh!

Tấm lệnh bài này là do Hàm Chân ném!

Thực lực của Hàm Chân chỉ có thể đứng thứ năm trong danh sách sau La Chinh, không ngờ dựa vào ngọn lửa màu đen này mà lệnh bài bạch ngọc lập tức vượt qua độ cao sáu mươi bảy trượng của Hàm Hiên!

Bay lên càng cao, sức cản áp xuống lệnh bài bạch ngọc càng lớn, tốc độ leo của lệnh bài càng chậm.

Hơn nữa ngọn lửa màu đen trên lệnh bài bạch ngọc đó vẫn đang bốc cháy, chậm rãi đưa lệnh bài leo lên một cách khó khăn, cuối cùng cố định ở độ cao bảy mươi chín trượng!

Thấy vậy, mặt Hàm Chân đầy vẻ kinh ngạc. Hắn ta không ngờ mình có thể vượt qua Hàm Hiên nhiều như vậy.

“Hàm Chân ném cao tới bảy mươi chín trượng...”

“Thành tích tốt nhất từ trước đến nay hình như cũng chỉ có tám mươi hai trượng đúng không?”

“Có vẻ như xếp hạng thực lực của Hàm Chân quá thấp rồi. Hắn ta không nên chỉ xếp thứ năm!”

Nghe thấy những tiếng thảo luận này, Hàm Chân rất hưởng thụ. Sau khi đưa mắt nhìn xung quanh, hắn ta lại đưa mắt nhìn La Chinh rồi nói to: “Con cháu Hàm gia ta đều dựa vào thực lực của bản thân để tiến vào phủ Hàm Thiên! Đâu như ai kia nghĩ!”

Hàm Mạnh nghe thấy lời này cũng khẽ gật đầu. Các võ giả chứng thần thuộc chi thứ Hàm gia thực sự đủ xuất sắc. Mỗi người bọn họ đều có thể thi vào phủ Hàm Thiên một cách danh chính ngôn thuận. Đây là cạnh tranh công bằng thực sự, nhất định dựa vào thực lực để nói chuyện.

La Chinh vẫn dựa vào tường, hơi nghiêng đầu, trên mặt vẫn là nụ cười hờ hững, thản nhiên nhìn chằm chằm Hàm Chân.

Khi đến phủ Hàm Thiên, hắn không nghĩ đến việc cạnh tranh với bất kỳ ai, hắn chỉ muốn lặng lẽ vượt qua bài thi của phủ Hàm Thiên, sau đó ung dung tính toán để vào đảo nổi Hàm gia. Nhưng chẳng hiểu sao Hàm Chân lại cứ phải nhắm vào hắn...

“Ném lệnh bài bạch ngọc trong tay ngươi lên! Nếu không dám thì giờ bỏ cuộc còn giữ lại được chút mặt mũi.” Hàm Chân khiêu khích nói.

Hầu như cả trăm nghìn võ giả chứng thần này đều đã ném lệnh bài bạch ngọc lên, chúng đang treo lơ lửng trong không trung như một nhóm chim trắng bay lượn, vô cùng tráng lệ.

Chỉ còn rất ít võ giả chứng thần chưa ra tay, La Chinh chính là một trong số đó.