Bách Luyện Thành Thần

Chương 1779





La Chinh định tùy ý ném tấm lệnh bài bạch ngọc này ra, chứ không định tranh thủ vị trí thứ nhất.

Trước khi tiến vào phủ Hàm Thiên, hắn không muốn thu hút sự chú ý của người khác.

Kể cả việc đánh bại Hô Lan Chước ở lầu Hãn Nguyệt cũng là do năm nghìn Thần Vũ tệ cám dỗ, nếu không hắn cũng lười ra tay.

Bây giờ, Hàm Chân lại nhằm vào hắn một lần nữa…

Cùng lúc đó, ánh mắt của phần lớn các võ giả chứng thần cũng tập trung lại đây.

Những võ giả chứng thần này cũng muốn nhìn xem rốt cuộc La Chinh thật sự có thực lực đáng ngưỡng mộ thật hay đó chỉ là lời đồn quá lên?

“Những người còn lại xin hãy nhanh chóng ném lệnh bài bạch ngọc ra để phủ Hàm Thiên ta có thể thống kê danh sách.” Đúng lúc này, Hàm Mạnh cũng lên tiếng. Mặc dù giọng nói của ông ra rất lạnh nhạt, cũng không đề cập đến ai, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra, ông ta cũng có ý nhằm vào La Chinh.

Hàm Mạnh vừa nói xong, các võ giả chứng thần còn lại kia cũng đều ném mạnh lệnh bài bạch ngọc trong tay lên. Chẳng mấy chốc chỉ còn lại một mình La Chinh.

“Tên kia hẳn là đã sợ chết khiếp rồi.” Một võ giả chứng thần cúi đầu nói.

“Chắc là sợ mất mặt…”

“Đã ở trong phủ Hàm Thiên thì nên ngoan ngoãn một chút, tội gì phải đối đầu với Hàm gia?”

Nghe nói như thế, La Chinh lại có phần bất đắc dĩ.

Hắn đối đầu với Hàm gia khi nào?

Toàn là do đám người này tự tìm phiền phức đó chứ…

“Chỉ còn lại ngươi, đừng giả bộ bí hiểm nữa. Là la hay là ngựa thì cứ thể hiện ra đi!” Hàm Chân lại nói. Hắn ta thấy vẻ mặt như cười như không của La Chinh, trong lòng khá khó chịu.

“Phù…”

La Chinh khẽ thở dài một hơi.

Lúc này mới cầm lệnh bài bạch ngọc trong tay lên, nhẹ nhàng xoay hai vòng.

Đúng lúc này, cả Hàm Chân, Hàm Hiên thậm chí Phủ chủ Hàm Mạnh và đám Hô Lan Chước đều tập trung nhìn vào tấm lệnh bài bạch ngọc kia.

Trước kỳ thi của Hàm gia, bọn họ đều không rõ về dòng họ và lai lịch của La Chinh cho lắm. Ngay cả khi Hàm Chân tra hỏi, La Chinh cũng không nói. Vì tò mò nên đương nhiên bọn họ cũng sẽ chú ý. Chăm chú nhìn vào tấm lệnh bài, bọn họ mới thấy rõ chữ được khắc trên lệnh bài bạch ngọc.

Thôn Mông Sơn, La Thiên Hành!

“Thì ra hắn họ La…”

“Thôn Mông Sơn? Là thôn ở xó xỉnh nào?”

“Trong ba mươi sáu Vực chỗ nào chẳng có mấy thôn nhỏ như vậy? Sợ rằng phải có tới mấy trăm nghìn thôn, ai biết được là ở chỗ nào…”

Nếu đã đi ra từ thôn Mông Sơn, La Chinh cũng ngụy trang thành thần dân trong thôn. Dù sao hiện tại La Chinh cũng đã bước vào thần đạo, người bên ngoài không thể nhìn ra hắn từng là một sinh linh thứ cấp được.

Chậm rãi đi ra mấy bước, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, lập tức cười nhạt nói: “Ngươi mong chờ như vậy sao?”

Mặt của Hàm Chân hơi khựng lại, nói: “Mong chờ cái b**p, chẳng qua là muốn thấy ngươi mất mặt thôi!”

“Vậy ư…”

La Chinh nhẹ nhàng cầm tấm lệnh bài bạch ngọc, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhạt như trước, sau đó đưa tấm lệnh bài bạch ngọc kia ra sau lưng. Lúc này, chín ngôi sao của thế giới trong cơ thể đồng thời chậm rãi chuyển động, cả thân thể đột nhiên căng lên, từng đường gân xanh nổi lên từ huyệt Thái Dương, lan thẳng một mạch đến gót chân!

Ba phần rưỡi sức mạnh!

Trong khoảng thời gian này, mặc dù tu vi của La Chinh không tăng, nhưng do không ngừng tu luyện nên cả thân thể và thế giới trong cơ thể đều có sự tăng trưởng nhất định.

Dựa vào thân xác của mình, La Chinh đã có thể dễ dàng chịu đựng ba phần rưỡi nguồn sức mạnh trong chín ngôi sao!

Nguồn sức mạnh kia điên cuồng xoay tròn trong cơ thể La Chinh, khuấy động tới từng khớp xương trên khắp người La Chinh. Luồng sức mạnh này chuyển động theo biên độ lắc lư của thân thể La Chinh, mơ hồ khiến người ta có cảm giác nó chỉ hơi quay một chút mà thôi!

“Ầm!”

Trong nháy mắt tấm lệnh bài bạch ngọc được văng ra, một tiếng vang lanh lảnh truyền đến.

Tiếng vang kia như một cái tát giòn vang, đồng thời biến tấm lệnh bài bạch ngọc vừa bay lên cách đỉnh đầu La Chinh không xa đã thành vỡ tan từng mảnh.

Những mảnh vỡ từ tấm lệnh bài kia bắn tung tóe lên người mấy võ giả chứng thần ở xung quanh, phối hợp với tiếng vang lanh lảnh kia khiến bọn họ thật sự cho là bản thân đang bị La Chinh tát cho một cái. Ai nấy đều ngây ngốc nhìn chằm chằm La Chinh, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hàm Chân thấy lệnh bài bạch ngọc bị vỡ, nhưng không thấy rõ La Chinh dùng cách gì nên cho rằng La Chinh cố tình lén bóp nát. Trong lúc mọi người đang yên lặng, hắn cười lạnh nói: “Hừ! Không dám ra tay thì thôi, còn cố tình làm hỏng lệnh bài bạch ngọc, cũng thông minh đấy!”

Nghe thấy lời này, La Chinh chỉ xòe tay ra, giơ trước mặt Hàm Chân lắc lắc mấy cái, vô tội nói: “Ta quên mất, lệnh bài bạch ngọc này dù sao cũng chỉ là một miếng ngọc… rất giòn.”

Hàm Chân phản bác: “Chẳng qua là kiếm cớ. Thế này…”

“Im miệng!”

Cuối cùng Hàm Mạnh cũng ngăn Hàm Chân lại. Giờ phút này, khi nhìn về phía La Chinh, trên mặt ông ta đã đầy vẻ thận trọng.

Không chỉ một mình Hàm Mạnh, kể cả những vị thần khác và ông lão họ Ngô, bọn họ đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào La Chinh!

Trước đây bọn họ còn hơi nghi ngờ, chẳng lẽ tên nhóc thoạt nhìn không có gì đặc biệt này lại thật sự có thể đánh bại Hô Lan Chước mà Hô Lan gia vất vả bồi dưỡng ra chỉ với một chiêu?

Nhưng hiện tại bọn họ không hề nghi ngờ gì nữa.

Cú ném đột ngột vừa rồi của La Chinh thực sự đã tạo ra một nếp gấp không gian!

Trong vũ trụ Đại Diễn, La Chinh tùy tay cũng có thể xé rách không gian. Nhưng không gian ở Thần Vực vững chắc hơn hắn tưởng nhiều, dù có bộc phát ba phần rưỡi sức mạnh, tập trung toàn bộ những sức mạnh này trên tay phải thì cũng chỉ có thể khiến không gian xuất hiện một nếp gấp rất nhỏ…

Nhưng chỉ một chút biến dạng này đã khiến các vị thần ở đây đều ngẩn ra rồi.

Nơi này, ngoài Hàm Mạnh là thần cấp trung ra thì những người khác đều là thần cấp thấp. Nhưng những vị thần truyền đạo này lại có nhiều kinh nghiệm, đương nhiên hiểu rõ chỉ có hai loại người có thể ảnh hưởng đến không gian trong Thần Vực.

Một là đột phá cảnh giới thần cấp cao, tu thành đại viên mãn, còn lại chính là thánh nhân. La Chinh chỉ dựa vào sức mạnh đã có thể tạo ra một nếp không gian, quả thật đây là chuyện thật khó có thể tưởng tượng. Chuyện như vậy bọn họ chưa từng nghe thấy bao giờ.

Còn lệnh bài bạch ngọc bị vỡ vụn kia, bọn họ cũng thấy rõ. Không phải do La Chinh tự mình bóp vỡ, mà bởi vì phát lực quá lớn nên đã tự vỡ vụn.

Không khí trong Thần Vực đặc dính hơn vũ trụ Đại Diễn nhiều, cho nên sau khi sinh linh bước vào Thần Vực đều cảm nhận được một luồng áp lực vô hình áp lên người. Nhưng đối với các sinh linh trong Thần Vực, bọn họ đều đã quen. Luồng áp lực này tương tự như lực hấp dẫn trong Băng Sơn tộc ở cấm địa Luyện Thần kia.

Nguyên nhân là vì không khí quá đặc, khi lệnh bài bạch ngọc đạt tới tốc độ quá cao, không khí sẽ lập tức như một bức tường để cản nó lại! Mà bản thân lệnh bài bạch ngọc cũng không chắc chắn lắm, không thể phá vỡ được bức tường không khí kia nên trực tiếp bị vỡ tan tành!

Tên nhóc này, rốt cuộc sức lực mạnh đến đâu? Những vị thần kia cũng đang tự hỏi trong lòng.

Còn Hàm Mạnh thì đã hiểu, vị La Thiên Hành đến từ thôn Mông Sơn này tuyệt đối không đơn giản, thế nên trong lòng đã hết sức cẩn thẩn. Nhưng Hàm Chân vẫn mở miệng nói bậy bạ, khiến Hàm gia bọn họ mất mặt, đương nhiên Hàm Mạnh tức giận, mở miệng quát lớn.

Khó khăn lắm Hàm Chân mới bắt được cơ hội này, muốn khiến người ta ghét bỏ La Chinh thêm một chút. Mặc dù Hàm Mạnh đã mở miệng quát, nhưng hắn vẫn không phục nói: “Tam thúc, chắc chắn là hắn cố ý…”

“Ta bảo ngươi im miệng!” Giọng nói Hàm Mạnh cũng lạnh đi vài phần.

Dù sao Hàm Mạnh cũng là bậc cha chú, cho dù hôm này Hàm Chân thật sự có biểu hiện không tồi thì cũng không thể để mất mặt như thế…



“Hàm Chân, đừng nói nữa, nghe lời Tam thúc.” Hàm Hiên cũng nói.

Hàm Hiên không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn biết nhìn sắc mặt người khác. Hiện tại, không chỉ thái độ của Tam thúc, mà trong ánh mắt của những vị thần khác cũng ẩn chứa vẻ chấn động. Đương nhiên Hàm Hiên biết, có lẽ hành động của La Chinh không thể coi thường được.

Hàm Mạnh chậm rãi đi tới bên cạnh La Chinh, thái độ đã thay đổi rất nhiều, nụ cười lạnh như băng hờ hững trước kia đã bị quét sạch. Lúc này, ông ta nói với vẻ mặt hòa nhã: “La Thiên Hành đúng không? Ngươi đến từ thôn Mông Sơn? Nhưng Hàm gia chúng ta quản lý cả ba mươi sáu Vực, tổng cộng có mười ba thôn Mông Sơn, nhưng không ý ngươi là thôn Mông Sơn ở Vực nào?”

La Chinh trả lời: “Ta đến từ thôn Mông Sơn của Trường Không Vực.”

“Trường Không Vực…” Hàm Mạnh ghi nhớ kỹ, muốn phái người đi tới Trường Không Vực điều tra việc này. Ngay sau đó ông ta lại cười nói với La Chinh: “Lệnh bài bạch ngọc này đã bị hỏng, tất nhiên đáng tiếc. Nhưng cũng không trách ngươi, ta sẽ cho ngươi một món đồ khác để ném nhé? Nếu không thì, ngươi đang không có thứ hạng, ta cũng không biết nên sắp xếp thứ hạng cho ngươi thế nào được…”

Đối với sự sắp xếp của Hàm Mạnh, La Chinh không có ý kiến gì, lập tức gật đầu.