Bách Luyện Thành Thần

Chương 1780





Trong lòng Hàm Mạnh hiểu rõ, sức mạnh La Chinh vừa bộc phát ra thật sự quá kinh khủng, căn bản đã vượt qua cực hạn của võ giả chứng thần. Vừa mới ném đã làm vỡ tan lệnh bài bạch ngọc, như vậy đã chứng minh năng lực của hắn…

Võ giả chứng thần đạt tới trình độ như thế, căn bản không cần đến cái gọi là thứ hạng, thậm chí ông ta còn có thể phá lệ, trực tiếp tuyển La Chinh vào phủ Hàm Thiên.

Nhưng Hàm Mạnh cần một cái cớ để quan sát thực lực của La Chinh!

Hiện tại, phủ Hàm Thiên cũng đối mặt với áp lực rất lớn. Suốt nghìn năm qua, Thánh Hoàng Hàm gia mới chỉ nhận một đồ đệ, hơn nữa vị đồ đệ kia lại không phải xuất thân từ phủ Hàm Thiên, mà là từ đệ tử dòng chính của Hàm gia trên đảo nổi.

Trong nghìn năm này, mặc dù phủ Hàm Thiên bồi dưỡng ra không ít tinh anh thiên tài, nhưng sau khi những thiên tài này thành thần thì biểu hiện vô cùng bình thường. Kể cả những người được phủ Hàm Thiên tiến cử đi đảo nổi quyền thế thì cũng không có điểm gì quá nổi bật.

Người Hàm gia trên đảo nổi cũng đã nói, trong một nghìn năm kế tiếp, nếu phủ Hàm Thiên không có được một đồ đệ thì bọn họ sẽ phân tư cách tiến cử đồ đệ của phủ Hàm Thiên cho ba mươi sáu vực. Đến lúc đó, tất cả các phủ chứng thần trong ba mươi sáu vực đều có thể tiến cử người cho Hàm gia trên đảo nổi!

Muốn trở thành đồ đệ, người kia còn phải được Thánh Hoàng Hàm gia nhìn trúng, việc này khó đến mức nào?

Hàm Mạnh ước gì bản thân có thể trở thành đồ đệ của Thánh Hoàng, nhưng đáng tiếc ông ta lại không đủ tư cách…

Các chi thứ của Hàm gia ở trong thần thành Lục Nhâm có thể phát triển đến mức hiện tại đều là nhờ vào Hàm gia. Bởi vì Hàm gia ban cho phủ Hàm Thiên quyền tiến cử nên các võ giả chứng thần của ba mươi sáu Vực không thể không tập trung về thần thành Lục Nhâm để tham gia kỳ thi của phủ Hàm Thiên.

Mặc dù Lục Nhâm Vực là đất tổ của Hàm gia, nhưng dòng chính của Hàm gia đều đã chuyển đến đảo nổi, các chi của Hàm gia ở đây chỉ là họ ngoại của Hàm gia mà thôi, trong đó thậm chí có một số người còn không hề có quan hệ huyết thống với Hàm gia. Như vậy Hàm gia có thể cho những phúc lợi này đã là chiếu cố lắm rồi.

Nếu người trong tộc trên đảo nổi phân chia quyền tiến cử cho các phủ chứng thần khác thì địa vị của các chi thứ Hàm gia sẽ bị suy yếu rất nhiều!

Nhưng muốn tìm được một võ giả thỏa mãn yêu cầu của thánh nhân, nhận làm đệ tử thật sự quá khó. Từ lúc Hàm Mạnh nhận chức tới nay, chưa từng thấy nhân vật thiên tài như vậy bao giờ…

Nghĩ đến gánh nặng của các chi thứ Hàm gia đang đè trên vai mình, Hàm Mạnh đã cảm thấy vô cùng nặng nề trong lòng rồi.

Nhưng tài năng La Chinh vừa mới thể hiện ra, dựa vào tu vi của võ giả chứng thần mà có thể tạo ra một nếp không gian, ngọn lửa hy vọng trong lòng Hàm Mạnh đã bùng cháy hừng hực!

Nếu La Chinh đã thật sự có một chút khả năng như vậy, biết đâu lại được Thánh Hoàng Hàm gia nhìn trúng. Như vậy địa vị của phủ Hàm Thiên cũng được bảo vệ. Cho nên, khi Hàm Chân nhằm vào La Thiên Hành, Hàm Mạnh đương nhiên sẽ không nể mặt mà quở trách ngay.

La Chinh nghe thấy lời đề nghị Phủ chủ Hàm Mạnh đưa ra thì lập tức gật đầu.

Sau đó, Hàm Mạnh lấy một vật từ trong nhẫn tu di của mình ra. Đó là một đôi đoản kích đen tuyền, ông ta mỉm cười nói với La Chinh: “Đôi đoản kích này là một đôi chí bảo hồng mông không có phẩm cấp nhất định. Ta biết ngươi là người luyện kiếm, nhưng giá của đoản kích này cũng là một trăm Thần vũ tệ, bây giờ ta tặng cho ngươi, ngươi có thể ném một chiếc lên một lần nữa.”

Sau khi Hàm Mạnh đưa cặp đoản kích này cho La Chinh, ngọn lửa đố kỵ trong mắt Hàm Chân ở phía sau Hàm Mạnh lại muốn phun ra!

Kỳ thi lần này của phủ Hàm Thiên, chi thứ Hàm gia có năm người con trai tham gia, vốn dĩ muốn lấy hết năm vị trí đầu. Hàm Mạnh cũng đã hứa, nếu ai giành được hạng nhất sẽ tặng cho người đó đôi đoản kích này!

Bản thân Hàm Chân vốn quen dùng đoản kích. Mặc dù đôi đoản kích này không có phẩm cấp nhất định, nhưng dù gì cũng là chí bào hồng mông, không ngờ Tam thúc lại cứ như vậy đưa cho La Chinh. Thực sự quá không công bằng.

Trong lòng năm người con trai của chi thứ Hàm gia cũng có những suy nghĩ khác nhau. Hàm Hiên thấy vẻ mặt tức giận bất bình của Hàm Chân thì nhẹ nhàng vỗ vai an ủi: “Tam thúc cũng là vì lo lắng cho chi thứ Hàm gia chúng ta. La Thiên Hành này thật sự có thực lực và thiên phú khủng khiếp khiến người ta sợ hãi. Tốt hơn hết chúng ta không nên đắc tội. Nói không chừng, Tam thúc còn bảo đệ đi xin lỗi trước…”

“Dựa vào cái gì đệ phải xin lỗi?” Hàm Chân đè thấp giọng, cả giận nói.

“Dựa vào cái gì?” Hàm Hiên cười nhạt: “Đệ vẫn không hiểu sao? Đối với đệ và huynh, sinh ra ở Hàm gia vừa là may mắn, cũng vừa là bất hạnh. Mọi thứ trên người đệ đều là Hàm gia cho, như vậy bọn họ cũng có tư cách lấy đi của đệ. Trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?” Sắc mặt Hàm Chân càng lúc càng tệ. Hắn ta không thích giọng điệu của Hàm Hiên, nhưng lại không thể không thừa nhận Hàm Hiên nói rất có lý.

Hàm Hiên tiếp tục cười nói: “Trừ khi đệ thể hiện ra được thực lực mạnh hơn, thiên phú tốt hơn La Thiên Hành kia. Như vậy sẽ được người trong tộc coi trọng, có phải… rất đơn giản hay không?”

“Đơn giản cái rắm!” Hàm Chân mắng. Hiện tại, hắn ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào La Chinh, hy vọng tên này là kẻ lừa đảo, rằng vừa rồi lệnh bài bạch ngọc là do hắn sử dùng kỹ xảo cố ý làm vỡ. Nhưng Hàm Chân cũng biết, đây chỉ là mong muốn hão huyền.

Không phải chỉ một mình Hàm Chân ghen tỵ với La Chinh. Các võ giả chứng thần ở đây thấy La Chinh làm vỡ lệnh bài bạch ngọc của bản thân, không chỉ không bị đuổi ra ngoài mà ngược còn được đích thân Phủ chủ tặng cho một đôi chí bảo hồng mông, trong lòng vô cùng bất bình…

La Chinh không từ chối. Nếu hắn đã có ý định gia nhập Hàm gia thì sẽ không tỏ ra quá xa lạ với người Hàm gia. Hắn vui vẻ nhận đôi đoản kích này, sau đó hỏi: “Sao ngươi biết ta luyện kiếm?”

Hắn cũng chưa hề thể hiện kiếm đạo của mình ở trước mặt Hàm Mạnh. Trọng kiếm Đại Thiên cũng nhét trong vỏ kiếm, ném vào nhẫn tu di.

Hàm Mạnh cười nhạt: “Ta thấy gan bàn tay phải của ngươi lõm vào một phần, ngón trỏ cũng bị mòn, chỉ người quanh năm luyện kiếm mới có thể tạo thành như vậy.” Thân là Phủ chủ của phủ Hàm Thiên, bản thân có tu vi thần cấp trung cao cấp, chút năng lực quan sát này chắc chắn là có.

La Chinh khẽ gật đầu, vừa cầm đôi đoản kích kia vào tay thì có một luồng cảm giác lạnh buốt như gang truyền tới. Trọng lượng của đôi đoản kích này phải nặng gấp đôi lệnh bài bạch ngọc, nhưng bởi vì nặng tay nên dễ ném hơn một chút, ngược lại cũng không có chênh lệch quá lớn.

Sau đó, Hàm Mạnh nhẹ nhàng vung tay lên, cười nói: “Có thể bắt đầu.”

La Chinh cầm lấy một chiếc đoản kích, lùi lại phía sau mấy bước, ngẩng cao đầu lên một lần nữa. Chín ngôi sao của thế giới trong cơ thể không ngừng xoay tròn, nguồn sức mạnh tỏa ra từ bề mặt ngôi sao kia bắt đầu theo đường đan điền, rót vào tay phải của La Chinh. Vẫn chỉ ba phần rưỡi nguồn sức mạnh như trước.

Sau khi hít một hơi thật sâu, La Chinh đột ngột ném đoản kích trong tay ra.

“Vù...”

Không có bất kỳ năng lượng nào bám trên đoản kích kia, chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy nhất.

Nhưng cái đoản kích này, lại lên trời với tốc độ nhanh chưa từng thấy, cắt qua không gian, tạo ra một tiếng huýt gió chói tai. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên không khí xung quanh bị khuấy động không ngừng ngưng tụ lại, tạo thành một vòng quỹ đạo màu trắng nhạt…

Trong nháy mắt, cái đoản kích kia gần như đạt đến độ cao năm mươi trượng!

“Tốc độ nhanh thật!”

“Không biết có thể phá kỷ lục không?”

“Có vẻ Phủ chủ rất coi trọng tên nhóc này, cho nên mới tặng hắn đôi đoản…”

Các võ giả chứng thần ở đây đều mở to mắt, nhìn đoản kích màu đen bay thẳng lên trời.

Sau khi lao lên đến độ cao năm mươi trượng, cái đoản kích kia cũng như hơn một trăm nghìn tấm lệnh bài bạch ngọc khác, gặp phải tấm lưới lớn vô hình nên tốc độ bay lên bắt đầu giảm đi.

Nhưng vì tốc độ lúc đầu của đoản kích quá nhanh, nên dù có bị giảm tốc thì vẫn nhanh kinh khủng như trước.

“Không biết có vượt qua Hàm Chân không…” Một võ giả chứng thần định nói là không biết có thể phá vỡ kỷ lục của Hàm Chân hay không, nhưng còn chưa nói xong thì đoản kích đã vượt qua mốc tám mươi trượng, đi thẳng đến chín mươi…

“Bao năm qua, kỷ lục cao nhất của phủ Hàm Thiên cũng chỉ là tám mươi hai trượng, vậy mà lại định vượt qua chín mươi trượng?”

“Đã vượt qua chín mươi trượng, ta thấy sẽ vượt qua một trăm trượng.”

Một người con cháu Hàm gia nghe thấy vậy thì cười khà khà: “Vượt qua một trăm trượng? Lời này có phần quá ngu dốt! Lực ràng buộc trên phủ Hàm Thiên này được viết dựa theo quy tắc của bảng đá thiên giới, cao nhất cũng chỉ có chín mươi chín trượng! Cho dù La Thiên Hành này lợi hại hơn nữa thì chẳng lẽ hắn lại có thể phá được quy tắc của bảng đá thiên giới? Cho dù là thần cấp cao cũng khó có thể thoát khỏi lực ràng buộc này!”

Lời người con cháu Hàm gia này nói là sự thật. Chi thứ Hàm gia nắm trong tay bảng đá thiên giới, quy tắc trong đó đều do bọn họ viết. Hiển nhiên, rất nhiều chỗ đều thiên vị cho phủ Hàm Thiên. Còn những “phủ chứng thần” khác trong thần thành Lục Nhâm thì không có đãi ngộ này.

Nhưng sau khi đoản kích kia vượt qua chín mươi trượng, nó vẫn leo lên trên như trước, không hề có vẻ hoãn lại, một mạch vọt tới độ cao chín mươi chín trượng!

“Ầm!”

Đoản kích màu đen dường như đụng vào vật cứng nào đó, lúc này mới tạm dừng lại.