Bách Luyện Thành Thần

Chương 1786





Chương 1786BIA ĐẠO MÔ PHỎNG

La Chinh chưa đi được mấy bước đã nghe có tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau, người tới chính là Hàm Hiên, người đứng hạng ba.

Nhìn dáng vẻ ung dung đủng đỉnh La Chinh, Hàm Hiên lộ vẻ vô cùng khó hiểu, sao Hàm Chân lại đi trước người này luôn rồi?

Khi đi ngang qua La Chinh, Hàm Hiên và La Chinh liếc nhìn nhau một cái, Hàm Hiên nở nụ cười khách sáo rồi lập tức rời đi.

Tính tình Hàm Hiên âm trầm hơn Hàm Chân rất nhiều, cũng càng biết điều hơn. Hắn không mấy thiện cảm với La Chinh, nhưng hắn sẽ không chủ động trêu chọc La Chinh, ít nhất mặt ngoài vẫn cần tỏ ra khách sáo. Chẳng qua, tiến vào điện Vấn Thần đều dựa vào bản lĩnh của bản thân, tội gì hắn phải ngốc nghếch đi nhắc nhở La Chinh như Hàm Chân chứ...

Sau khi vào điện Vấn Thần, chỉ có một con đường núi hẹp dài đi xuống, La Chinh vẫn cứ đi lững thững, vì vậy những võ giả chứng thần xếp hạng phía sau đều vượt qua hắn.

Hầu hết những võ giả chứng thần đó đều là tinh anh trong gia tộc lớn. Lúc đi ngang qua La Chinh, bọn họ đều hành động giống như Hàm Hiên. Bọn họ không dám đắc tội La Chinh, nhưng cũng sẽ không nhắc nhở La Chinh. Thậm chí trong lòng bọn họ còn chế giễu La Chinh, với tốc độ chậm rì rì đó của hắn, đúng là phí phạm đi ưu thế đứng đầu...

“Sau khi phủ Hàm Thiên tiếp nhận chuyện nội bộ của dòng chính Hàm gia thì đúng là không thể xem thường được. Chỉ tiếc chi của Hàm gia làm không tốt, những năm gần đây không tạo được thành tích gì lớn.”

Trong lúc La Chinh quan sát điện Vấn Thần, Cực Ác lão nhân phát biểu cảm thán.

Tuy điện Vấn Thần có lịch sử lâu đời, nhưng những chạm trổ trên vách tường xung quanh vẫn điêu luyện sắc sảo, tràn đầy khí thế. Trên đó vẽ các vật thời cổ trong truyền thuyết, có cây cầu nơi chim thánh thoát xác, có búa tạo hóa từ lúc khai thiên lập địa...

“Nếu Hàm gia được ban thánh thì tất nhiên sẽ chuyển tất cả tinh anh của dòng chính vào đảo nổi, chỉ để chi thứ lại mà thôi. Chi thứ Hàm gia thì có thể tạo được thành tích gì cơ chứ?” La Chinh tò mò hỏi.

“Khà khà, nhìn thái độ dòng chính là biết. Năm đó, ta từng đi du lịch qua nhiều vùng đất tổ của các nhà quyền thế khác, nhưng tình hình của bọn họ đều tốt hơn Hàm gia rất nhiều...”

Một số chi thứ thế gia vẫn được dòng chính cực kỳ để ý, còn có ví dụ dựa vào tích lũy của tổ tiên, lại được ban thánh lần nữa. Ngoảnh lại nhìn bên Hàm gia, những võ giả chứng thần tham gia cuộc sát hạch của phủ Hàm Thiên, đừng nói dòng chính Hàm gia xem thường, ngay cả Cực Ác lão nhân cũng thấy chướng mắt.

“Lại xem thái độ của Phủ chủ phủ Hàm Thiên với ngươi, khà khà, giống như nhặt được cọng rơm cứu mạng vậy...” Cực Ác lão nhân nói tiếp, “Xem ra chẳng bao lâu nữa, thậm chí không đợi ngươi chứng thần đạo, ông ta sẽ vội vàng tiến cử ngươi vào đảo nổi.”

Tuy vừa nãy Cực Ác lão nhân không nói gì, nhưng ông ta núp trong đầu La Chinh nên vẫn thấy rõ thái độ của những người bên ngoài.

Hai người nói chuyện cả quãng đường, đi đến cuối sườn núi dài dằng dặc này, phía xa vẫn là một màu đen thui, tất cả chìm trong bóng tối, chỉ có mấy đốm sáng nhỏ bé lơ lửng khắp nơi, miễn cưỡng chiếu ra một con đường. Mà giữa con đường này, có một hàng gạch xanh lát thành một đường vắt ngang qua.

Khi La Chinh vượt qua đường ranh giới này, hắn lập tức cảm thấy một luồng khí thế cực kỳ phức tạp ập thẳng về phía mình từ bốn phương tám hướng.

“Thế... Hoặc có thể gọi là đạo uẩn.” Khóe mắt La Chinh khẽ giật.

Thế, chính là một cách hình dung về sự vận chuyển của lực tín ngưỡng trong thế giới cơ thể thần. Sau khi thế lắng đọng lại thành lý giải của bản thân thì được gọi là đạo uẩn.

Ví dụ như, La Chinh sử dụng một đống đất sét biến ra cả một mảng “mây kiếm” lớn, khí thế chứa trong mây kiếm cũng có thể trở thành đạo uẩn.

Tất nhiên, trong Thần Vực, đạo uẩn tinh thuần nhất chính là các bia đạo ghi lại thần đạo, mà bia đạo trong điện Vấn Thần chẳng qua chỉ là hàng mô phỏng của Hàm gia mà thôi.

Lúc trước, nghe Hàm Mạnh nói, La Chinh có chút không đồng ý. Dù sao, bia đạo trong điện Vấn Thần đều chỉ là hàng nhái mà thôi. Đạo uẩn do chính bản thân hiểu được, và đạo uẩn vốn có trên bia đạo còn có chút khác nhau thì tất nhiên là đạo uẩn giấu trong bia đạo mô phỏng còn kém xa hơn nhiều.

Nhưng khi La Chinh vượt qua đường ranh giới này, dưới sức tấn công của những khí thế kia, chút khinh thường trong lòng lập tức biến mất sạch sành sanh.

Hàm gia có thể xuất hiện một vị thánh nhân không phải là điều ngẫu nhiên, đây là tích lũy nhất định phải có của một nhà quyền thế. Dưới sự tích lũy đó, chắc hẳn sẽ xuất hiện vị thứ hai, thậm chí là vị thứ ba. Đáng tiếc, chi thứ của Hàm gia không sinh ra được một nhân vật như vậy. Nghìn năm trở lại đây, ngay cả một vị đệ tử, bọn họ cũng không thể đào tạo ra được. Đó là lý do tại sao Cực Ác lão nhân cảm thấy chi thứ của Hàm gia sa sút.

Đạo uẩn đè trên người La Chinh cực kỳ phức tạp. Đây là khí thế hình thành do rất nhiều đạo uẩn chồng chất lên nhau...

La Chinh càng đi về phía trước, luồng khí thế phức tạp này càng mạnh. Nhưng nó không gây cản trở nhiều đến La Chinh, hắn vẫn giữ tốc độ lững thững như cũ.

Lúc này, lại có người từ phía sau vượt qua La Chinh. Thấy hắn đi hết sức thong thả, trong lòng đám người này thầm nghĩ, có lẽ linh hồn người này rất yếu, nên không thể chống cự được luồng khí thế kia. Có một số võ giả chứng thần tỏ ra khoe khoang trước mặt La Chinh, rồi tăng nhanh tốc độ bước đi.

Tất nhiên, La Chinh biết trong lòng những người đó nghĩ gì, song hắn vẫn giữ nụ cười thản nhiên. Kỳ sát hạch lớn của phủ Hàm Thiên giống như cuộc đua thuyền, tất cả mọi người dốc hết sức để chiếm được một vị trí tốt, hy vọng có thể được phủ Hàm Thiên coi trọng.

Nhưng La Chinh và bọn họ đã sớm không ở cùng một cấp độ, thứ cần tranh giành không hề có ý nghĩa với hắn.

Khoảng một nén nhang sau, khí thế này đã tăng gấp mười lần so với ban đầu. Trước mặt La Chinh xuất hiện một cung điện khổng lồ, nơi này chính là điện Vấn Thần.

Một loạt bia đạo cực lớn đứng sừng sững phía trên, trên bia đạo mơ hồ có chữ viết di chuyển liên tục. Ánh sáng mà chữ viết phát ra trên mỗi tấm bia đạo không giống nhau, kể cả kiểu chữ cũng khác nhau, có một số chữ như con giun uốn lượn, một số thì như dao khắc rìu đục. Có thể thấy, những bia đạo đó cũng không đến từ tay một người.

Dưới những bia đạo đó có xây một bậc thang nhỏ, từng bậc từng bậc sắp xếp lên, giống như một sườn núi nhỏ, bia đạo thì đứng sừng sừng phía trên.

Cho dù La Chinh đã chứng kiến rất nhiều chuyện lạ lùng trong đời, nhưng thấy cảnh này hắn vẫn khá chấn động!

“Chỉ là bia đạo mô phỏng mà đã hút hồn như vậy, không biết bia đạo thật sẽ như thế nào?” Đôi mắt La Chinh lóe sáng. Từ lúc đi vào Thần Vực tới nay, hắn vẫn chưa được quan sát bia đạo thật sự.

Đến chỗ này, La Chinh vẫn bước đi thong thả.

Những võ giả chứng thần vượt qua La Chinh lúc nãy, bây giờ cũng bắt đầu bước chậm lại. Có mấy người mồ hôi đầm đìa, trên đầu bốc lên từng đợt hơi nước.

Các võ giả chứng thần đó đã xem như là những người cực kỳ xuất sắc trong phủ Hàm Thiên. Dù sao, vừa nãy chỉ có khoảng một trăm võ giả vượt qua La Chinh, nên tất nhiên họ đều xếp hạng trước một trăm...

Cho dù còn cách bia đạo một khoảng, nhưng việc phải chống cự lại đạo uẩn trên bia đạo vẫn trở thành gánh nặng với bọn họ.

Chỉ có duy nhất một mình La Chinh là như đang đi dạo trong sân vắng, khi hắn vượt qua những người đó, trên mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên. Những võ giả chứng thần âm thầm châm chọc La Chinh lúc trước giờ mới hiểu, không phải người này không đi nhanh được, mà căn bản là lười tranh đoạt với bọn họ...

Theo lời giới thiệu của Phủ chủ Hàm Mạnh, trong điện Vấn Thần này có tổng cộng ba trăm hai mươi bảy tấm bia đạo mô phỏng.

Những tấm bia đạo dựng ở đây không phải để bọn họ hoàn toàn lĩnh ngộ đạo uẩn bên trong. Rất nhiều võ giả chứng thần quan sát cả trăm năm, vẫn không thể hiểu rõ đạo uẩn trong đó. Bất cứ vị võ giả chứng thần nào, chỉ cần được những bia đạo này chấp nhận thì coi như là được nhận vào phủ Hàm Thiên!

Yêu cầu này nhìn qua thì đơn giản, nhưng lại không có mấy người thật sự làm được. Mỗi năm có thể xuất hiện hai mươi người đã xem như rất nhiều rồi. Năm nay là năm phủ Hàm Thiên mở cuộc sát hạch lớn, có lẽ số người được nhận sẽ nhiều hơn chút, nhưng chắc sẽ không vượt quá ba mươi người.

“Tấm này... là bia đạo của thần đạo Ngũ Hành.” La Chinh đứng dưới tấm bia đạo đầu tiên, ngẩng đầu nhìn lên.

La Chinh cảm nhận được đạo uẩn Ngũ Hành cực kỳ nồng đậm trên tấm bia đạo này.

Thần đạo Ngũ Hành là thần đạo được tu luyện rộng rãi trong Thần Vực. Đã có rất nhiều võ giả đi lên cầu thang, càng trèo cao, uy áp từ đạo uẩn phải đối mặt cũng càng mạnh. Nhưng vì tranh được vị trí tốt, hơn mười võ giả chứng thần trên cầu thang vẫn im lặng thong thả trèo lên...

“Tránh ra!”

Một võ giả chứng thần hất một người khác xuống. Những bậc thang được xây cực kỳ hẹp, chỉ có thể chứa một người. Khi bọn họ leo tới cuối, tất nhiên phải dốc sức tranh giành một vị trí, vì vậy bèn xảy ra tranh chấp.

Thấy cảnh đó, La Chinh khẽ lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước. Hắn không hứng thú mấy với thần đạo Ngũ Hành. Nếu đã vất vả tiến vào một chuyến thì tất nhiên phải nhìn xem những bia đạo khác rồi.